Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 869: Tiên tuyển giả hiển uy

“Xích vàng phá không?” Thiên Dương có chút sửng sốt, nhưng một lát sau đã kịp phản ứng.
“Hình như đúng là có một đoạn hình ảnh như vậy. Nhưng mà ta không quá hiểu có ý gì nên không để ý quá nhiều.”
Thiên Dương càng chú trọng hơn vào việc vận dụng lực lượng không gian ẩn chứa trong hoàng tuyền linh thể.
Mà Lý Phàm vốn hiểu biết không nhiều về năng lực không gian thì hoàn toàn đem tập trung lực chú ý vào trên những bí ẩn thượng cổ kia.
Như người mù sờ voi, mỗi người mỗi khác.
Lý Phàm lại nhìn về phía nước hoàng tuyền nơi này.
“Con sông lớn này có thể gọi là sông sáng thế của Hồn Âm giới. Nhưng sinh tử luân hồi đã tan biến, dù có vĩ lực thế nào thêm lên người, hành động không ngừng diễn hóa ra linh thể của nó đã định trước dẫn đến ngày nào đó nó sẽ khô cạn.”
“Hoàng tuyền khô cạn, hàng tỉ linh thể phiêu diêu mà ra...”
“Trong tình huống bình thường, quá trình này có thể cần hơn mấy ngàn vạn năm. Ở đời 115 xảy ra sớm rất có thể là do đầu lâu ba mắt vì nguyên nhân nào đó bị đưa vào trong hoàng tuyền.”
“Vì phục sinh, đầu lâu đã hấp thu hết lực lượng nước hoàng tuyền.”
Kiến thức đời trước và điều tra tại hiện trường đời này để Lý Phàm suy luận ra chân tướng khả thi xảy ra ở tiểu thế giới phụ thuộc xa xôi nhất Huyền Hoàng.
Trầm ngâm rất lâu, Lý Phàm không động đến nước hoàng tuyền vẫn sinh sôi không ngừng này.
Trước khi cùng Thiên Dương rời đi, Lý Phàm yên lặng nghĩ: “Nếu như đời này có thử thoát đi Huyền Hoàng giới, có lẽ Hồn Âm giới này là địa điểm thử nghiệm tuyệt hảo.”
Xuyên qua thông đạo không gian dài dằng dặc, lại dùng thời gian gần một tháng, Lý Phàm và Thiên Dương cuối cùng cũng trở về Huyền Hoàng giới.
Thời gian nửa năm qua đi, chiến hỏa giữa Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh cũng đã triệt để đốt lên.
Chỉ là Lý Phàm cũng không nghĩ tới, lần này bên chủ động khơi mào tranh chấp lại là Vạn Tiên Minh trước đó liên tục rơi vào thế hạ phong.
Vừa xuất thủ đã đánh cho Ngũ Lão hội trở tay không kịp, thậm chí còn một lần hành động đã thu phục được phần đất bị mất châu Cửu Sơn!
Những thành lũy Ngũ Lão hội phí hết công sức cực lớn xây dựng trên chín dãy núi, lộ ra vẻ hoàn toàn chẳng khác gì chê cười!
Lấy được chiến quả như này, Vạn Tiên Minh lại có thái độ khác thường không trắng trợn tuyên truyền.
Mọi người của Tiên Minh chỉ biết là tiền tuyến không ngừng truyền về tin chiến thắng, nhưng Vạn Tiên Minh rốt cuộc làm sao lấy được chiến quả thật sự khó tin như vậy lại là mỗi người nói một kiểu, không có kết luận đáng tin.
Chỉ là tất cả mọi người sôi nổi suy đoán, có lẽ có liên quan đến kế hoạch ‘ba mươi ba Tiên tuyển giả’ lúc trước.
Trong nửa năm này, phân thân Quý Thiệu Ly tọa trấn đảo Hải Hiên đã từng đến bên bờ ao câu cá của miếu nhỏ, cố gắng hiểu rõ chân tướng trận chiến kia từ trong miệng Thạch Phiến tiền bối.
Nhưng đối phương lại giống như đắm chìm trong lĩnh ngộ đạo ‘Điếu’, căn bản không đếm xỉa.
Mà bởi vì tiền tuyến chiến bại, bên phía Ngũ Lão hội đối với ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’ dường như cũng trở nên có phần không tín nhiệm.
Hành động mấy lần chủ động liên hệ, cố gắng làm rõ nội tình chiến tranh đều không người đáp lại.
Quý Thiệu Ly chỉ đành tạm thời từ bỏ trước.
Lâm Linh trong khoảng thời gian này lại dần quen thuộc với Lưu Ly.
Lâm Linh tuy có tu vi Hợp Đạo nhưng lại vừa sinh ra không lâu, tính cách tiểu hài tử, không hề bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của tiền bối.
Mỗi lần đều chủ động tìm Lưu Ly chơi đùa.
Chậm rãi làm cho tiểu đạo đồng bề ngoài trông ngốc manh, thực ra có chút cảnh giác buông bỏ phòng bị.
Mà cả ngày lăn lộn cùng Lưu Ly, lúc Lý Phàm lần nữa nhìn thấy Lâm Linh lại nhạy bén phát hiện.
Thiên sinh chi linh vốn có phần u mê dường như có chút “thông suốt” rồi.
Hoặc là nói, càng giống “người” hơn.
Lý Phàm nhìn tiểu đạo đồng trốn sau lưng Lâm Linh, như có điều suy nghĩ.
Song tạm thời không để ý nàng, chỉ phân phó Lâm Linh: “Ngươi đi với ta đến biên cảnh châu Cửu Sơn một chuyến.”
Nếu là ngày trước, Lâm Linh chắc chắn sẽ không hỏi gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Nhưng lần này trong mắt Lâm Linh lại lóe qua một tia lo nghĩ, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Lý Phàm chớp động, chẳng qua vẫn giải thích đơn giản: “Lần này ta ra ngoài nửa năm, có một số phát hiện mới. Có lẽ có phần trợ giúp đối với thế cục hiện giờ của Ngũ Lão hội.”
Lâm Linh lúc này mới cáo biệt Lưu Ly.
Sau đó mang theo Lý Phàm xuyên qua địa mạch chảy xiết.
Không bao lâu, hai người đã tới nơi vắng vẻ nào đó ở châu Cửu Sơn.
Đầu tiên là dò xét một phen, sau khi xác nhận xung quanh không có tu sĩ mai phục, lặng yên chui ra khỏi lòng đất.
Thần thức đảo qua, nhìn “châu Cửu Sơn” quen thuộc lại vô cùng xa lạ này, Lý Phàm và Lâm Linh đều thất thần trong phút chốc.
“Chỉ sợ sau này châu Cửu Sơn phải đổi tên rồi.”
Một lát sau, Lý Phàm lấy lại tinh thần hơi cảm thán nói.
Trên mặt đất châu Cửu Sơn vốn vắt ngang chín dãy núi hùng vĩ vậy mà chẳng biết vì loại uy lực nào mà hoàn toàn bị gọt đi.
Châu vực vốn địa thế hiểm yếu bất ngờ biến thành vùng đất đồng bằng bằng phẳng.
Chỉ là địa vực từ thi thể dị thú ‘Thiên’ hóa thành, vốn dĩ không gian không hề ổn định.
Lần này lại đã trải qua một trận đại chiến kinh thế, loại không ổn định này trở nên càng thêm rõ rệt.
Trên bầu trời, khắp nơi đều có thể nhìn thấy kẽ nứt không gian màu đen.
Giống như tia chớp, không ngừng sinh diệt.
“Chờ sau khi Thiên Dương bế quan kết thúc lĩnh ngộ, có lẽ có thể dẫn hắn tới đây tham quan.” Trong lòng Lý Phàm không khỏi lóe lên ý nghĩ này.
“Chủ nhân, nơi này dường như còn sót lại một loại khí tức cực kỳ đáng sợ nào đó.”
Điểm chú ý của Lâm Linh khác với Lý Phàm.
Nàng nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó có chút tim đập nhanh nói.
“Làm cho Hợp Đạo đều cảm thấy đáng sợ, tuyệt đối là chiến lực Trường Sinh kỳ. Lại thêm cảnh tượng doạ người cửu sơn bị san thành bình địa...”
“Chẳng lẽ là Truyền Pháp xuất thủ?”
Nhưng rất nhanh Lý Phàm đã phủ nhận loại phỏng đoán này.
“Không liên quan đến an nguy bản thân Huyền Hoàng giới, đối với loại tranh chấp cấp độ này, Truyền Pháp nên làm thinh mới đúng.”
“Nhưng mà Vạn Tiên Minh ngoài Truyền Pháp ra còn có vị chiến lực Trường Sinh kỳ nào?”
“Đông Cực chỉ tồn tại trong ghi chép điển tịch, cũng hoặc là quán trưởng Bác Vật Thần Tàng quán Đế Tam Mô?”
Lý Phàm lại nghĩ tới lời đồn dân gian của Tiên Minh.
“Sẽ không phải thật sự là kế hoạch ba mươi ba Tiên tuyển giả đấy chứ?”
Lý Phàm híp mắt.
Một trong những Tiên tuyển giả Vệ Kỳ Chính, Lý Phàm từng cắt một miếng Giải Ly điệp cuối cùng tặng cho hắn.
Tuy không có công năng truyền tin truyền thời gian thực nhưng lại có thể ghi chép tường tận tuyệt đại đa số chuyện Vệ Kỳ Chính trải qua.
Chỉ cần lần nữa nhìn thấy Vệ Kỳ Chính, cũng hoặc là trong nháy mắt Vệ Kỳ Chính thân vẫn, Giải Ly điệp tổn hại.
Đều có thể đồng bộ tin tức bảo tồn cho Lý Phàm.
Tuy có hơi tò mò về thủ đoạn của Vạn Tiên Minh nhưng Lý Phàm cũng biết, lúc này vẫn chưa tới thời điểm thu hoạch trái cây.
Cây đinh này giấu càng lâu, tin tức bí ẩn hắn có thể biết cũng càng nhiều.
“Lại chờ thêm đi.”
Đè xuống ý nghĩ này, Lý Phàm đầu tiên là thôi phát dao động đặc thù liên hệ với Ngũ Lão hội.
Đợi đã lâu, vẫn không có người trả lời.
Nhưng Lý Phàm lại không hề từ bỏ.
Liên tiếp thôi phát.
Cứ như vậy, sau khi lặp lại ước chừng bảy lần.
Từ địa điểm nào đó ở châu Cửu Sơn truyền đến đáp lại yếu ớt.
Sau khi Lý Phàm đến, phát hiện thứ phát ra tiếng vọng dao động chỉ là một tảng đá bóng loáng như gương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận