Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 69: Hoá ra là ngươi

Trước khi bế quan, Lý Phàm đặt giá trị điểm cống hiến thấp nhất là 100 điểm.
Một khi thấp hơn con số này, phương thức phụ trợ tu luyện sẽ bị cưỡng chế gián đoạn.
Giống như đang ngủ ngon một giấc đột nhiên bị đánh thức, Lý Phàm chỉ cảm thấy một trận phiền muộn trong lòng, cũng may cảm xúc này rất nhanh đã bị dằn lại.
"Điểm cống hiến bị tiêu hao cũng quá nhanh rồi."
Tay cầm hơn ba ngàn điểm cống hiến dường như chỉ mới hôm qua, vậy mà trong chớp mắt đã trở nên rỗng tuếch.
"Ngày Ly Vân Thủy Thiên Cung mở ra còn cách khoảng hai năm nữa, trước đó phải nghĩ cách kiếm chút điểm cống hiến để tăng cường thực lực mới được."
Ngay lập tức, hắn lại bắt đầu dò danh sách nhiệm vụ trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm lựa chọn trực tiếp bỏ qua nhiệm vụ chính thức của Vạn Tiên Minh.
Đến Luyện Khí hậu kỳ, hắn đã có thể tiếp nhận nhiệm vụ chính thức, vẫn như cũ, tất cả đều là một ít nhiệm vụ thu hoạch rất thấp nhưng không có gì nguy hiểm.
Ví dụ như làm trợ lý cho luyện đan sư, luyện khí sư, luyện phù sư, hoặc là hỗ trợ sửa chữa, kiểm tra pháp trận ở các nơi trong Tùng Vân Hải.
Ổn thoả thì ổn thoả, nhưng kiếm điểm cống hiến quá chậm.
Nếu Lý Phàm cố tình đi học tập luyện đan, luyện khí thì còn có thể suy xét.
Nhưng Vân Thủy Thiên Cung sắp mở ra, việc quan trọng nhất lúc này chính là phải thu "Vân Thủy Đồ Lục" vào tay rồi tính gì tính.
Đáng tiếc, vận khí của Lý Phàm lần này dường như không được tốt lắm.
Dò một hồi lâu, hắn cũng không tìm được nhiệm vụ vừa ý nào.
Suy nghĩ một hồi, Lý Phàm lấy ra linh phù thông tin mà Hà Chính Hạo cho mình, truyền một tin nhắn cho hắn.
"Xin hỏi Hà đạo hữu, có phương pháp nào nhanh chóng thu hoạch điểm cống hiến không? Ta tìm trong Thiên Huyền Kính rất lâu, đại đa số nhiệm vụ đều chỉ có thù lao mấy chục điểm cống hiến, ta tu luyện một ngày đã ba mươi điểm cống hiến rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể đổi được một môn công pháp Trúc Cơ a."
Lý Phàm nói bằng giọng phàn nàn.
Tin nhắn đã được truyền đi, Lý Phàm đặt linh phù thông tin sang một bên.
Hắn bắt đầu vừa tu luyện vừa chờ phản hồi của Hà Chính Hạo.
Tuy không được Khải Linh trợ giúp, tốc độ tu luyện chậm hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng có tiến bộ chậm rãi.
Cứ như vậy, qua ba ngày, Hà Chính Hạo rốt cuộc gửi tin nhắn đến.
"Ha ha ha, Vạn Tiên Minh chúng ta là như vậy. Tu sĩ mới gia nhập, thường thường cần phải dốc sức mấy năm mới có thể đổi một môn công pháp. Ai cũng vậy hết."
"Tuy nhiên..."
Hà Chính Hạo chuyển đề tài, nói tiếp: "Đạo hữu là được ta giới thiệu gia nhập, đương nhiên ta cũng nên giúp ngươi một phen."
"Dù sao, ta cũng hy vọng đạo hữu mau chóng tiến vào Trúc Cơ kỳ a!"
"Bất quá, việc này không tiện nói qua linh phù thông tin. Nếu đạo hữu nguyện ý, có thể đến Lưu Ly Đảo một chuyến. Chúng ta trực tiếp gặp mặt nói chuyện."
Vốn là Lý Phàm cũng chỉ ôm tâm thái hỏi thử xem sao, không ngờ Hà Chính Hạo lại sảng khoái trả lời chắc chắn như vậy.
"Thật đúng là Cập Thời Vũ a. Nhưng mà, chuyện xảy ra tất có nguyên nhân..." Nhớ tới trong cả hai kiếp, Hà Chính Hạo đều vẫn luôn tỏ ra rộng rãi đối với người khác, có thể xem như kẻ khác loài trong đám tu sĩ, Lý Phàm dường như nghĩ đến điều gì đó.
Lập tức, hắn cũng không do dự nữa, ra khỏi Thiên Huyền Kính, đi thẳng đến Lưu Ly Đảo.
Trong đại trận hộ đảo của Lưu Ly Đảo, Hà Chính Hạo đang ngồi uống trà trong lương đình trên đỉnh núi, giống như chờ đợi đã lâu.
"Xem ra đạo hữu rất vội a." Hà Chính Hạo nhìn thấy Lý Phàm đến, cười lớn.
Hắn vỗ tay, núi dưới chân hai người bỗng nhiên lắc lư.
Ngay sau đó, Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng núi non bốn phía đồng loạt dâng lên.
Nhưng rất nhanh, Lý Phàm đã kịp phản ứng lại.
Không phải là những ngọn núi khác đang cao lên, mà là ngọn núi dưới chân mình đang hạ xuống.
Ngọn núi nhanh chóng chìm xuống, rất nhanh đã hạ xuống trong lòng đất, đến một không gian được bao phủ bởi mây mù màu bạc.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn lên, núi non trùng điệp trong đại trận hộ đảo lúc này tựa như những ngôi sao đang lơ lửng trên bầu trời.
Sông núi nhìn qua thì phân tán rải rác, nhưng dường như được sắp xếp theo một quy luật nào đó, tạo thành một chỉnh thể.
Nhìn như đứng yên, nhưng lại luôn luôn vận chuyển.
Hà Chính Hạo nhìn thấy vẻ mặt Lý Phàm, có vẻ đắc ý: "Đạo hữu thấy Sơn Xuyên Tinh Đấu Trận này của ta như thế nào?”
Lý Phàm kiếp trước cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của đại trận hộ đảo Lưu Ly Đảo, lần này thấy được, cũng nói thật lòng: "Sơn Xuyên Tinh Đấu Trận... Rất bất phàm. Tuy nhiên, vì sao đại trận hộ đảo của Lưu Ly Đảo này dường như..."
Hà Chính Hạo biết Lý Phàm muốn hỏi cái gì, càng thêm đắc ý: "Đó là bởi vì, đại trận Lưu Ly Đảo này chính là do ta tự dựng nên, đương nhiên không giống với các hòn đảo khác."
Lý Phàm nhất thời lấy làm kinh hãi: "Không nghĩ tới đạo hữu vậy mà còn tinh thông cả trận pháp?”
Chẳng qua hắn có hơi nghi hoặc: "Sơn Xuyên Tinh Đấu Trận này khổng lồ như thế, đạo hữu có tu vi Trúc Cơ lại có thể xây dựng?"
Hà Chính Hạo ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là có người trợ giúp một tay. Tuy vậy, trận pháp quả thật là do một tay ta chỉ đạo bố trí.”
"Không dối gì đạo hữu, kỳ vật Trúc Cơ của ta chính là một bộ Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ. Vậy nên, trên trận pháp nhất đạo, ta có thiên phú vượt xa tu sĩ bình thường. Chỉ tính trận pháp, không bàn đến tu vi thì ngay cả trận pháp sư Nguyên Anh cảnh thông thường cũng chưa chắc sánh bằng ta đâu." Hà Chính Hạo tràn đầy tự tin nói.
"Thì ra là vậy..." Lý Phàm gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Không biết chuyện mà Hà đạo hữu muốn bàn rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao phải thần thần bí bí, tốn công tốn sức như vậy?"
Hà Chính Hạo cười tủm tỉm nói: "Cũng không phải là đại sự gì, chẳng qua có chút phạm vào kiêng kị mà thôi.”
"Đạo hữu có biết, rất nhiều năm trước, toàn bộ phàm nhân trong Tu Tiên giới từng bị trục xuất đến các tiểu thế giới xung quanh không?"
Lý Phàm híp mắt lại: "Cũng có nghe qua.”
Hà Chính Hạo nói tiếp: "Thật ra, trong những tiểu thế giới này có không ít thứ có giá trị, có thể đổi được kha khá điểm cống hiến. Nhưng nếu chỉ dựa vào sức một người thì quá trình thu thập rất mất công tốn sức, được không bù mất."
"Hơn hết, thường thường những phàm nhân có quyền có thế trong những tiểu thế giới này luôn trăm phương ngàn kế muốn trở lại Tu Tiên giới. Vậy nên..."
Lý Phàm đã hiểu Hà Chính Hạo muốn làm gì: "Vậy nên?”
"Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này làm điều kiện để cho những phàm nhân kia giúp chúng ta thu thập vật tư. Đúng lúc, ta vừa vặn biết một tiểu thế giới như vậy, gọi là Đại Ly, bên trong khá rộng lớn, có sinh ra vài loại bảo vật khá trân quý. Thậm chí còn có không ít Tinh Hải Lưu Sa."
"Tinh Hải Lưu Sa chính là vật liệu phổ biến để bố trí trận pháp, thông thường, một cân có giá khoảng hai hoặc ba điểm cống hiến."
Hà Chính Hạo giải thích ào ào không dứt, lại phát hiện ra ánh mắt Lý Phàm nhìn hắn càng ngày càng quái dị, không khỏi hơi lùng túng.
Lập tức nói, "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì."
"Đường đường là tu tiên giả, làm sao lại tự hạ thấp thân phận, đi làm loại chuyện như thế này có đúng không?"
"Nhưng đạo hữu không biết, loại chuyện này, ngươi không làm cũng sẽ có người khác đi làm."
"Một tiểu thế giới, hơn mười năm vơ vét một chuyến, là có thể đơn giản kiếm được hơn hai ngàn điểm cống hiến. Lại làm thêm vài cái tiểu thế giới như vậy, chẳng phải tương đương hàng năm kiếm được hơn hai ngàn điểm cống hiến hay sao?"
"Ngươi xem, ta phân tích như vậy có phải rất hợp lý hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận