Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1183: Tiên chu một phân hai

“Triệu Nhàn!” Triệu Vô Cực thấy thế, lạnh lùng hừ một tiếng.
Triệu Nhàn tức khắc lấy lại tinh thần.
“Ngươi nói thử xem, Đoạn Tiên lâu và Tiên Khu viện tranh chấp, có liên quan gì đến nhiệm vụ ta phái các ngươi hành động lần này?” Triệu Vô Cực híp mắt hỏi.
“Sư tôn là đang tỏ thái độ, cũng là đang lấy lòng. Đây là lần đầu tiên thu thập di vật sau khi tiếp quản Trấn Tội cốc. Tất cả mọi người đều xem chừng. Xem xem phương pháp mới của Đoạn Tiên lâu rốt cuộc ra sao, so với Tiên Khu viện cho tới nay vẫn luôn theo truyền thống bên nào tốt hơn. Gửi di vật vô dụng đi tận dụng phế phẩm…Đây vốn là chuyện có thể tiện tay làm, sư tôn hết lần này đến lần khác để chúng ta tự đi một chuyến. Đã cho Đoạn Tiên lâu thấy thái độ của sư tôn, cũng là nói rõ cho những thế lực ngoại giới đang dè chừng kia.” Triệu Nhàn uể oải nói.
Triệu Vô Cực nghe thấy liên tục gật đầu, rất hài lòng với phân tích của Triệu Nhàn.
Có điều sau khi nhìn thấy vẻ mặt sao cũng được kia của đối phương vẫn không kìm được mà giận dữ.
Đang định nói gì đó, Triệu Nhàn lại chủ động mở miệng cắt ngang: “Sư tôn, ta thật sự không hiểu, tiên chu giờ đây đã ở trong tình cảnh như vậy, tại sao chúng ta không thể đoàn kết lại, trái lại vẫn phải chiến đấu đến chết như thế?”
Triệu Vô Cực biến sắc, vung tay một cái, ngăn giọng nói của đồ đệ truyền ra ngoài.
“Cái tên đồ đệ bất hiếu này…”
“Chẳng lẽ có gì sai à?” Triệu Nhàn ngẩng cổ lên, không hề kiêng dè chút nào.
Triệu Vô Cực bỗng lấy ra một cây thước, giơ lên thật cao, sau đó đánh lên đầu Triệu Nhàn.
Nhưng chung quy cũng không xuống tay quá ác.
“Nhàn nhi, ngươi không hiểu.”
“Huyền tiên chu này buộc phải có, nhưng chỉ có thể để một người cầm lái. Trận thảm kịch nhiều năm trước kia đã tỏ rõ rồi, cấp tối cao ra quyết định không thống nhất được sẽ dẫn đến hậu quả còn đáng sợ hơn.” Triệu Vô Cực thở dài một tiếng.
Triệu Nhàn nghe vậy, khuôn mặt ảm đạm, cũng không phản bác nữa.
“Các ngươi lui xuống đi.” Triệu Vô Cực chợt mất cả hứng.
“Dạo này không nên đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại trong cung tu hành. Sư tôn đã theo phe, tiếp theo chỉ cần chờ bọn chúng phân thắng bại là được. Cho dù Đoạn Tiên lâu thật sự thất bại, Tiên Khu viện cũng không dám làm gì Chứng Đạo học cung chúng ta, cùng lắm cũng chỉ phân phối vật liệu ít hơn mà thôi.”
Ba đệ tử nhận lệnh rời đi, về lại chỗ ở mỗi người.
Chứng Đạo học cung, cái tên khá là bá đạo.
Nhưng chỗ ở của Triệu Nhàn lại có phần quá đơn sơ.
Trông không hề giống chỗ nghỉ ngơi của tu tiên giả chút nào, chỉ có một căn phòng đơn miễn cưỡng đủ để ở.
Thứ duy nhất đáng được khen ngợi đó là nồng độ linh khí trong phòng, so với những nơi khác trong tiên chu rõ ràng cao hơn rất nhiều.
Không thành vấn đề với việc đáp ứng được tu hành dưới Kim Đan kỳ.
Đóng cửa phòng lại, thuần thục dùng cấm chế phong bế. Trong mắt Triệu Nhàn loé lên vẻ hưng phấn, lục lọi dưới gầm giường tìm ra một quyển sách dạng pháp khí.
Đang định sử dụng chợt ngủ thiếp đi mất.
Phân thần Lý Phàm từ từ hiện ra.
Lấy quyển sách pháp khí kia.
“Ừm… không khác với Thiên Huyền Kính lắm, mạng lưới tư vấn liên thông tiên chu, cũng có thể dùng để đóng góp trong học cung, đổi lấy tài nguyên tương ứng. Chỉ có điều bị giới hạn bên trong nội bộ học cung, không cách nào kết nối đến khu vực khác trong tiên chu.”
Lý Phàm lắc đầu, ném cái thứ tên là ‘Vạn Văn Lục’ kia qua một bên.
Sau đó hóa thành một luồng khói xanh, chui vào trong ý thức của Triệu Nhàn.
Chỉ là thiếu niên Luyện Khí kỳ làm sao có thể ngăn Lý Phàm nhìn trộm.
Chẳng bao lâu sau, bí mật từ lớn đến nhỏ của Triệu Nhàn đều bị Lý Phàm nhìn sạch sành sanh.
Tuy Triệu Nhàn và Triệu Vô Cực đều có chung họ Triệu, nhưng bọn hắn lại không có quan hệ máu mủ gì.
Mà sở dĩ Triệu Vô Cực lại yêu thích Triệu Nhàn đến vậy, hoàn toàn là bởi ‘Thiên phú tu hành’ của Triệu Nhàn không tệ.
Vào Chứng Đạo học cung cùng lắm cũng chỉ một năm mà đã đến Luyện Khí hậu kỳ.
Tuy tốc độ tu luyện này bên trong Huyền Hoàng giới căn bản không đáng nhắc đến, nhưng bên trong tiên chu đã coi như là xuất chúng rồi.
Tài nguyên tu hành bên trong tiên chu có hạn, cho dù là Chứng Đạo học cung cũng rất eo hẹp, chỉ có thể ưu tiên cung cấp cho những đệ tử thiên tư xuất chúng.
Cứ ba năm học một lần sẽ tiến hành đào thải những người đứng cuối.
Người tiến cảnh sau sẽ phải rời khỏi học cung, hoặc là từ đó về nhà lựa chọn làm một kẻ tán nhân, hoặc là tiếp nhận bổ nhiệm của Tiên Khu viện, đi các nơi khác trong tiên chu nhậm chức.
Chính nhờ chế độ đào thải tàn khốc này mới khiến Chứng Đạo học cung luôn luôn giữ nguyên ưu thế và sinh lực.
Không chỉ có đệ tử sẽ bị đào thải, tu sĩ Nguyên Anh kỳ giống như Triệu Vô Cực cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn.
Nếu đệ tử dạy ra đều biểu hiện thường thường, chứng tỏ không có thiên phú dạy học.
Nếu bối cảnh hậu phương không vững, sẽ phải rời khỏi cương vị dạy học, đi đảm nhiệm chức vụ khác có độ nguy hiểm nhất định.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà bầu không khí trên dưới Chứng Đạo học cung đều hết sức áp lực.
Chẳng ai biết được lúc nào sẽ bị buộc rời khỏi nơi này.
Có điều Triệu Nhàn này lại là ngoại lệ.
Có lẽ là do thiên tính, hắn cũng không có chấp niệm quá lớn với việc ở lại Chứng Đạo học cung.
Thậm chí đối với tu hành cũng không quá hăng hái.
Người ngoài đều cho rằng, một năm Luyện Khí kỳ đã là kết quả hắn khổ tu.
Chỉ có hắn mới biết đây cùng lắm chỉ là biểu hiện của việc bữa đực bữa cái, hoàn toàn không tốn nhiều tinh lực.
Hứng thú lớn nhất của Triệu Nhàn là tìm kiếm những kỳ văn giai thoại trong Vạn Văn Lục.
Tất cả những gì liên quan đến nguồn gốc tiên chu, liên quan đến Thượng Cổ Tu Tiên giới, liên quan đến tinh hải vô tận bên ngoài tiên chu.
Hắn đều cực kỳ có hứng thú.
Lý Phàm cẩn thận đọc những gì hắn từng thấy trong một năm qua.
Không chỉ thông qua ‘Vạn Văn Lục’, còn có phần thỉnh giáo trưởng bối của học cung.
“Thời điểm thượng cổ tiên chu đã từng lành lặn. Nhưng bởi vì gặp phải kiếp nạn diệt giới ở tinh hải, nên phát sinh nội chiến. tiên chu từ đó vỡ nứt, chia làm hai phần.”
“Một phần tên ‘Huyền’, phần kia tên ‘Thương’.”
“Chiếc này tên là Huyền tiên chu.”
Khựng lại một chốc, Lý Phàm tiếp tục đọc.
“Một khoảng thời gian rất dài sau khi tiên chu vỡ nứt, đều trôi dạt trong tinh hải, hoàn toàn là thời kỳ hỗn loạn mất khống chế.”
“Nhân khẩu cũng sụt giảm tại thời điểm này, gần như chín phần đều chết bởi thời kỳ đó.”
“Mãi đến khi tiên chu rốt cuộc cũng ổn định lại được thì xuất hiện trong vùng biển di vật này.”
“Từ đó không rời đi nữa…”
“Tuy nhiên có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ, nhưng lại không thể thoát ra khỏi trói buộc của lực lượng hùng mạnh bên ngoài di tích.”
Thấy cách người tiên chu đặt tên cho lực hút kia, Lý Phàm thoáng chốc rơi vào trầm tư.
“‘Hồi Đãng Tinh Lực’?”
“Hai chữ ‘Hồi Đãng’ này phải hiểu thế nào?”
Triệu Nhàn cùng lắm chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, có thể biết nhiều như vậy là do bình thường mặt dày mặt dạn quấn lấy tiền bối học cung mới có thể thăm dò ra.
Liên quan tới xuất xứ Hồi Đãng Tinh Lực, quả thực không phải nơi hắn biết.
Lý Phàm đành phải tạm thời đè nén nghi vấn.
Bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
Sức mạnh phân thần quá nhiều điểm yếu, chỉ khi khiến thánh thai tiến đến mới có thể thi triển một cách đầy đủ.
Điều duy nhất cần giải quyết đó chính sức mạnh sót lại của Triện Tự Chân Tiên.
Lý Phàm thoáng nghĩ tới phù lục trước đó Đoạn Tiên lâu sử dụng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận