Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 894: Diệu kế dòm chân cảnh

Khí tức trên người Lý Phàm suy yếu nhanh chóng.
Nhưng giọng nói lại hết sức vang, trong khoảnh khắc đã truyền khắp cả thành Ninh Viễn.
Tống Hòa Tụng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời đầu óc trống rỗng, cơ thể không kịp phản ứng.
Lý Phàm nhanh chóng bay về phía Chương Thiên Mạch, đồng thời không quên quay người ném hộp ngọc chứa ba thọ quả về hướng ngược lại.
Tống Hòa Tụng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn chọn đón lấy hộp ngọc kia.
Vì thế Lý Phàm có chút thời gian để thở.
“Sư đệ?!” Chương Thiên Mạch cảm nhận bên Lý Phàm đã xảy ra chuyện, hét lớn, thân thể hắn như tia chớp màu tím, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lý Phàm.
“Động thủ!” Tuy không biết vì sao Tống Hòa Tụng lại chọn hành động trước nhưng việc đã đến nước này, tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Sở Lương và bốn vị tu sĩ Vạn Tiên Minh đang mai phục trong thành bất ngờ hiện thân.
Sau khi Tống Hòa Tụng đón lấy thọ quả, cũng chậm rãi bay tới.
Sắc mặt năm người không hiền lành, vây quanh Chương Thiên Mạch và Lý Phàm giống như đã lâm vào hôn mê.
Bốn người kia gắt gao ngó chừng Chương Thiên Mạch, chỉ có Tống Hòa Tụng là nhìn Lý Phàm, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ.
“Chương sư huynh! Đã lâu không gặp!” Sở Lương cười lạnh lùng.
“Sư huynh? Ta quen biết ngươi ư?” Ánh mắt lạnh lùng của Chương Thiên Mách quét qua đối phương, giọng nói toát ra ít sát ý.
Giọng điệu của Sở Lương hơi khựng lại, sau đó giận tím mặt.
Những gì xảy ra tiếp theo không khác những gì Lý Phàm đã trải qua trước đây.
Nhưng lần này, Chương Thiên Mạch đã để lộ Tử đan của mình để bảo vệ “Sư đệ” bị thương nặng trước sự bao vây của bọn họ.
Đối mặt với sự vây công của năm người, Chương sư huynh dễ như trở bàn tay đã trấn giết bọn họ với thế nghiền áp của mình.
Sau đó, hắn mặc kệ những nhân vật không quan trọng này, nhanh chóng mang theo Lý Phàm vẫn đang bất tỉnh trở về Tử Tiêu tông.
Trong tiếng huyên náo, Lý Phàm rất nhanh cảm giác được có người đang trị thương cho mình.
Để vở kịch càng thêm chân thật, hắn tự hại mình không nhẹ chút nào.
Cũng may là không phải bệnh vô phương cứu chữa.
Trải qua điều trị từ từ, cuối cùng thương thế đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng qua là dưới sự khống chế có chủ đích của Lý Phàm, hắn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê.
Lúc mới đầu, người tới thăm hắn rất nhiều.
Có điều theo thời gian dần trôi, Lý Phàm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Dần dần chỉ còn lại Chương Thiên Mạch là thỉnh thoảng đến thăm hắn.
Gian phòng Lý Phàm nằm trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo.
Cứ như thế, nửa năm sau.
Đêm đó, một bóng dáng quỷ mị lặng lẽ đến bên giường Lý Phàm.
Trong bóng đêm không thể thấy rõ dung mạo của bóng dáng đó.
Hắn chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm Lý Phàm đang hôn mê và nở nụ cười nham hiểm.
Sau đó, một tuyến phân cách mờ ảo xuất hiện giữa hắn và Lý Phàm.
Cảnh tượng trở nên vặn vẹo, gian phòng bị chia làm hai lấy tuyến phân cách làm ranh giới.
Nó đã biến thành thế giới trong gương hoàn toàn trái ngược.
Bóng dáng không thấy rõ dung mạo cũng trở nên giống người bị thương, nằm lặng yên trên giường.
Theo tuyến phân cách phát ra ánh sáng lúc rực rỡ lúc mờ nhạt, hai thế giới trong gương dần dần xích lại gần nhau hơn và dung hợp với nhau.
Khi hai thân hình hoàn toàn hợp nhất.
Tuyến phân cách liền biến mất.
Gian phòng nhỏ tối tăm khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày.
Chỉ là bên trong thức hải của cỗ thân thể đang nằm trên giường kia như xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
“Chuyện gì vậy? Thần hồn Lý Trần này lại là một cái vỏ rỗng ư?”
Sau khi cắn nuốt vị Lý Trần của Tử Tiêu tông đang nằm trên giường này, Pháp Vương Huyền Thiên giáo căn bản không thu hoạch được gì từ thần hồn của đối phương.
Giống như một trái táo đã bị con sâu khoét rỗng, chỉ có một lớp da mỏng tồn tại ở bên ngoài!
Pháp Vương Huyền Thiên giáo thầm nghĩ không ổn rồi, đây có lẽ là bẫy do thập tông Tiên đạo bố trí để bắt hắn.
Nhưng ngay lập tức, biểu cảm của hắn đã thay đổi.
Bởi vì thần hồn “Lý Trần” dung hợp trong đầu hắn dường như có một vài dị vật.
Che giấu vô cùng tốt.
Thậm chí hắn còn bỏ qua sự tồn tại của đối phương vì nỗi khiếp sợ trong lòng vừa rồi.
Ngay khi lấy lại tinh thần, đương nhiên đốm nhỏ xíu này không cách nào thoát khỏi pháp nhãn của hắn.
“Chán sống!”
Phát hiện đối phương lại đang nhìn trộm ký ức trong đầu mình, Pháp Vương Huyền Thiên giáo càng thêm tức giận.
Thần niệm ầm vang, chỉ một thoáng đã bóp nát đốm nhỏ thành từng mảnh vụn.
“Ui..”
Trở về thực tế từ Vẫn Tiên cảnh, Lý Phàm kêu lên đau đớn.
Có vẻ vì lần gặp gỡ ở Vẫn Tiên cảnh này mà thần hồn của hắn phải chịu thương thế không nhỏ.
Vô Cực Doanh Hư Pháp tự động chuyển vận, chữa trị cho thương thế.
Lý Phàm vẫn đang đắm chìm trong ký ức mà hắn vừa theo dõi được từ Pháp Vương Huyền Thiên giáo.
Tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để khiến hắn dòm ngó được một lượng lớn thông tin cực kỳ quan trọng và chấn động.
“Huyền Thiên Vương, Phù Độ Tinh Không đại trận.”
“Cùng với…”
“Chân Tiên vô diện.”
Trong mắt Lý Phàm bột phát sắc thái kỳ dị.
Vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo nhập vào thân Lý Trần có tên là Mặc Nho Bân.
Trong Tu Tiên giới thượng cổ, trước khi Huyền Thiên giáo được thành lập, hắn là một thành viên thuộc Tu Tiên tông môn ‘Cửu Luyện quan’.
Sau khi được Huyền Thiên Vương thuyết phục thì hắn gia nhập Huyền Thiên giáo.
“Chí ám tinh hải, tường cao.”
“Không ngờ ta lại xuyên đến tình cảnh tuyệt vọng như thế.”
Nhưng Lý Phàm không hề cảm thấy tuyệt vọng.
Sau khi biết được bối cảnh thế giới lớn hơn, tầm nhìn của hắn ngay lập tức được mở rộng.
“Xem ra, ý nghĩ thoát khỏi Huyền Hoàng giới lúc trước của ta không có cách nào thực hiện. Muốn mưu cầu một đường sống thì vẫn phải có chỗ đứng trong Huyền Hoàng giới.”
“Phải có chân tiên chi lực thì mới có thể vượt qua tường cao sao?”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Bất chợt Lý Phàm nghĩ tới chí bảo hồ câu cá.
Hắn dường như nhận ra khả năng phá vỡ cục diện, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại.
“Thạch Bản tiền bối đã nói, trong khi chúng ta đang câu cá trong hồ câu cá, đồng thời hồ câu cá cũng thả câu khắp trời và vơ vét bảo vật từ ngoại giới để bổ sung.”
“Nếu thông tin ta biết được từ trong thức hải của Mặc Nho Bân là thật, như vậy vùng tinh không nơi có Huyền Hoàng giới và đại đa số Tu Tiên giới đã sớm bị Tiên Khư cắn nuốt.”
“Vậy thì…”
“Rất có thể, bảo vật mới nhất mà hồ câu cá vơ vét đến từ ‘bên ngoài tường cao’.”
“Điều này cũng có nghĩa là, cái gọi là tường cao vẫn chưa hề bị phong kín toàn bộ.”
“Bên trong và bên ngoài tường cao vẫn có thể liên lạc với nhau. Giống như…”
“Giống như pho tượng Chân Tiên vô diện kia vậy.”
Sau khi biết được một phần chân tướng, sự lo lắng của Lý Phàm đối với tượng đá tạm thời giảm bớt một chút.
Rất hiển nhiên, ngay cả chân tiên cũng không muốn đặt chân đến một nơi như Chí ám tinh không.
Nghĩ theo hướng tích cực, điều này cũng có nghĩa ngoại trừ chân tiên trong Tiên Khư, ít nhất Lý Phàm không cần phải lo lắng về những chân tiên khác giáng xuống. Chỉ một cái bạt tai đã tát chết hắn rồi.
“Chí ám tinh không, cấm địa sinh linh.”
“Nhưng đối với ta đó là một nơi tương đối an toàn để phát triển.”
“Điều kiện tiên quyết là ta có thể thành công bước ra khỏi vùng đất hành quyết này.”
Sau khi biết được rất nhiều thông tin từ đối phương, nỗi sợ hãi của Lý Phàm đối với người tên Mặc Nho Bân đã giảm đi rất nhiều.
Thậm chí hắn còn bắt đầu tính toán, làm thế nào để mưu cầu chút lợi ích từ đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận