Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 610: Nói dối lừa Liễu Tam

Liễu Tam nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Tại sao thiếu chủ lại lo sợ? Tu sĩ thế hệ ta, cho dù đứng trước núi lở biển sập cũng sẽ không biến sắc...”
“Kế hoạch chạy khỏi Huyền Hoàng giới của chúng ta thất bại.” Lý Phàm cắt đứt lời của đối phương.
“Hả?” Sắc mặt Liễu Tam đột nhiên biến đổi.
“Nghĩa phụ, hắn... vì cứu chúng ta, hi sinh chính mình.” Lý Phàm tiếp tục nói.
“Cái gì?”
Lý Tam giống như bị một đạo thiên lôi giáng thẳng xuống, đứng bất động tại chỗ.
“Chủ nhân, hắn...”
“Chuyện này sao có thể?”
Thân thể Liễu Tam khẽ run, trong nháy mắt tràn đầy không thể tin được.
Lý Phàm tiếp tục đánh thẳng vào thần kinh của đối phương: “Thời gian chúng ta ngủ say, bên ngoài đã trôi qua mấy ngàn năm rồi.”
“A?”
“Sao lại như thế?”
Liễu Tam có chút thẫn thờ nhìn Lý Phàm.
Bi thương, khiếp sợ, mờ mịt...
Trong nhất thời, Liễu Tam chỉ cảm thấy trong đầu mình rối bời.
Chỉ cảm thấy chấn đồng từ lúc tu hành tới bây giờ cộng lại cũng không bằng hôm nay.
Song, Liễu Tam lại không ý thức được, những lời thoạt nghe vô cùng hoang đường này, lúc này được nói ra từ trong miệng vị ‘thiếu chủ’ Lý Phàm này, bản thân lại không hề có chút nghi ngờ nào.
Đừng nói là tu sĩ Hợp Đạo, cho dù là thiếu niên người phàm mười mấy tuổi, cũng sẽ không dễ tin người như vậy.
Nhưng chuyện như vậy lại xảy ra trên người Liễu Tam hết lần này tới lần khác.
“Lý lẽ trường sinh, quả nhiên kinh khủng như vậy.” Lý Phàm không khỏi thở dài trong lòng nói.
Vì có thể khống chế vị tu sĩ Hợp Đạo Liễu Tam này tốt hơn, Lý Phàm không chỉ thêm thông tin mình là Liễu Nhất Hàng Dược Vương tông vào trong ‘Chân Thực Dụ Quả’, còn thêm vào thiết lập “Liễu Tam cực kỳ tin tưởng đối với Liễu Nhất Hàng”.
Chính là vì đảm bảo không chút kẽ hở.
Suy cho cùng cũng là cổ pháp Hợp Đạo, cũng không phải Lý Phàm tu vi Nguyên Anh có thể chống lại được.
Tiếp theo hắn muốn thuận lợi tiếp quản Dược Vương tông, thì nhất định phải nắm chặt Liễu Tam ở trong tay.
Hiện tại bên trong Dược Vương Chân Đỉnh có tổng cộng sáu tên Hợp Đạo ngủ say, sở dĩ Lý Phàm lựa chọn Liễu Tam, cũng là vị coi trọng độ “trung thành” của hắn.
Dựa vào việc gọi “Liễu Nhất Hàng” là “thiếu chủ” cũng có thể nhìn ra thân phận của hắn.
Tên Liễu Tam này là một cô nhi năm đó Liễu Như Trần vô tình cứu được.
Từ nhỏ đi theo Liễu Như Trần lớn lên, một thân tu vi, công pháp đều là Liễu Như Trần thân truyền.
Có thể nói lúc đó Liễu Như Trần cùng hắn, vừa là chủ tớ, cũng là thầy trò.
Liễu Tam cũng là dạng người trọng tình trọng nghĩa, có ơn tất báo, cho dù tu hành thành công, bước vào cảnh giới Hợp Đạo, Liễu Như Trần cũng nhiều lần khuyên nhủ hắn.
Nhưng hắn vẫn luôn lấy thân phận “lão nô”, trung thành tận tâm với Liễu Như Trần.
Mà Liễu Như Trần càng thêm coi trọng hắn hơn, hắn đi ra ngoài du lịch, sự vụ lớn nhỏ bên trong Dược Vương tông, đều giao cho Liễu Tam xử lý.
Một nhân vật như vậy, tuy thực lực chỉ xếp tầm trung trong sáu tên Hợp Đạo, nhưng lại là đối tượng Lý Phàm muốn khống chế đầu tiên.
Những suy này đều thoáng qua trong đầu, đối mặt với câu hỏi mờ mịt của Liễu Tam, ánh mắt Lý Phàm lộ ra vẻ bi thương: “Ai dà, đi theo ta. Liễu lão ngươi nhìn là biết...”
Tiếp theo, Lý Phàm dẫn Liễu Tam tới phòng trung tâm của Dược Vương đỉnh, chiếu ra cảnh ngộ sau khi Dược Vương đỉnh bay khỏi Huyền Hoàng giới gặp phải, cùng với hình ảnh Liễu Như Trần vì cứu vớt toàn bộ tính mạng tông môn mà lựa chọn hi sinh bản thân.
“Tông chủ!”
Liễu Tam lớn như vậy, lại chảy nước mắt khóc rống lên, bi thương gào thét không dứt.
Lý Phàm thì vẫn luôn đứng ở bên cạnh, không nói một lời.
Đợi đến khi Liễu Tam từ từ thu hồi nội tâm bi thương, Lý Phàm mới tiếp tục phát ra di ngôn của Liễu Như Trần.
Liễu Tam nghe được tiếng nói cuối cùng khi còn sống của Liễu Như Trần, hốc mắt lại một lần nữa ướt át.
Chẳng qua là không khóc thành tiếng nữa, chăm chú lắng nghe từng câu nói của đối phương, như muốn vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Hình ảnh di chúc biến mất, hồi lâu sau, Liễu Tam mới miễn cưỡng xốc lại tinh thần.
“Thập tông Tiên đạo...” Hắn cắn răng nói.
Lý Phàm thấy thế thì khe khẽ thở dài: “Thập tông Tiên đạo đương nhiên đáng hận, nhưng hiện tại cho dù chúng ta muốn tìm bọn hắn báo thù, sợ là cũng không thể ra sức rồi.”
Liễu Tam sửng sốt: “Ý của thiếu chủ là gì? Chờ một chút, ngươi vừa mới nói, bên ngoài đã trôi qua mấy nghìn năm rồi?”
Lý Phàm gật đầu: “Đúng vậy. Sau khi ta tỉnh lại, đi ra tìm hiểu một phen, lúc này mới phát hiện, rõ ràng chúng ta chỉ dạo một vòng bên ngoài Tiên Khư một vòng, Huyền Hoàng giới bên trong lại trải qua mấy ngàn năm rồi.”
“Thập tông Tiên đạo ngày xưa, đã sớm tan thành mây khói rồi, biến mất khỏi dòng chảy dài của lịch sử. Hiện tại nắm giữ Tu Tiên giới, chính là hai quái vật lớn là Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội.”
Lý Phàm truyền đạt lại thông tin liên quan tới hiện tại mà hắn “hỏi thăm” được cho Liễu Tam.
Không hổ là tu sĩ Hợp Đạo, sau khi khiếp sợ lúc ban đầu, Liễu Tam cũng rất nhanh chóng tiếp nhận tình trạng hiện tại.
“Thiếu chủ vẫn là quá lỗ mãng. Lại một thân một mình đi ra ngoài thăm dò tin tức dưới tình huống không rõ. Hiện tại ngươi gánh vác trách nhiệm quan trọng phục hưng Dược Vương tông, nếu như gặp phải nguy hiểm gì...”
Lý Phàm khoát tay áo: “Chuyện gấp tòng quyền. Lúc ấy điều ta nghĩ chính là, Dược Vương đỉnh đi mà quay lại, đương nhiên sẽ khiến cho người hữu tâm mơ ước. Lựa chọn hàng đầu, đương nhiên là làm rõ tình huống của bản thân rồi nói tiếp.”
“Huống hồ, ta cũng không phải không muốn khiến các ngươi tỉnh lại. Thật sự là...”
Chợt sắc mặt Lý Phàm nghiêm trọng: “Liễu lão, ngươi thử vận chuyển ‘Tế Thế Trường Sinh Kinh’ thử xem.”
Liễu Tam nghe vậy, tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Chỉ chốc lát sau.
Sắc mặt hắn trắng bệch, nhắm mắt lại, cố hết sức khắc chế sát ý trong nội tâm chính mình.
“Đây là?”
Âm thanh khẽ run, cho thấy nội tâm không bình tĩnh của hắn.
“Đại kiếp thiên địa, pháp không thể cùng tu.”
“Nghĩa phụ dự cảm đúng, hơn nữa kiếp nạn so với trong tưởng tượng còn kinh khủng hơn.”
Lý Phàm thở dài một hơi: “Ngay cả thập tông Tiên đạo cũng bị diệt trong đại kiếp, chỉ còn duy nhất Dược Vương tông chúng ta còn sót lại.”
“Đây cũng là nguyên nhân ta không đánh thức người trong tông môn tỉnh lại. Nếu như bọn họ đồng loạt tỉnh lại hết, sợ là sẽ tái diễn thảm kịch tự giết lẫn nhau.”
“Trên thực tế, ta cũng vậy, sau khi thay đổi công pháp hồi lâu, mới đem Liễu lão ngươi tỉnh lại.”
Liễu Tam đè xuống kinh sợ trong lòng, gật đầu: “Nói đến như vậy, vẫn là thiếu chủ suy nghĩ chu toàn.”
“Hiện tại vị trí của chúng ta, gọi là biển Tùng Vân. Ta may mắn làm quen được được tu sĩ quản lý chính vụ chỗ này, Chu Thanh Ngang.”
“Dưới sự trợ giúp của hắn, ta trà trộn vào Vạn Tiên Minh. Hiện tại cũng miễn cưỡng coi như có chỗ đứng rồi.
Lý Phàm chậm rãi giới thiệu tình trạng hiện nay cho Liễu Tam.
“Nếu chỉ là hai người ta với ngươi, ở thế giới hiện tại này, muốn sống tốt một chút, hẳn là không phải việc gì khó.”
“Chỉ là muốn phục hưng Dược Vương tông...”
Lý Phàm khe khẽ thở dài, lắc đầu: “Khó càng thêm khó!”
“Đầu tiên phải giải quyết, chính là vấn đề pháp không thể cùng tu. Nếu không cho dù đánh thức người trong môn tỉnh lại, cũng chỉ tăng thêm giết chóc thôi.”
“Tuy bên trong Vạn Tiên Minh có rất nhiều công pháp, nhưng cần số lượng lớn độ cống hiến để đổi.”
“Thế nên...”
Liễu Tam nghe vậy, như có điều suy nghĩ.
“Trường Sinh đan?”
Hắn mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận