Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 880: Chân Tiên Tự thứ ba

Tất cả đều trong sự khống chế của Lý Phàm, Lý Phàm thành công lấy được hai mảnh phục chế của nấm mốc lốm đốm màu xám.
Toàn bộ quá trình hữu kinh vô hiểm.
“May mắn ta có loại bảo vật ‘Ngọc Hư lưu quang bảy màu’ này, hình như là vật chứa, niêm phong nấm mốc lốm đốm màu xám. Nếu không thủ đoạn bình thường chắc chắn khó có thể khống chế.”
“Một khi nấm mốc lốm đốm màu xám trốn thoát, chỉ sợ sẽ là một trận đại nạn diệt thế.”
Tay cầm loại đồ vật đáng sợ này, trên mặt Lý Phàm lại không có vẻ sợ hãi chút nào.
Quan sát phản ứng khác nhau của nấm mốc lốm đốm màu xám trong ba chùm sáng.
Sau khi chùm sáng lớn nhất nhìn thấy hậu quả của việc dụ dỗ nấm mốc lốm đốm ra ngoài thì trở nên ngừng công kích lần nữa.
Yên tĩnh ẩn nấp trong xương sọ, giống như lúc Lý Phàm nhìn thấy nó trước đây.
Mà dường như chùm sáng thứ hai vẫn không cam lòng mình bị phong tỏa, vẫn điên cuồng phát động ăn mòn Thần quang bảy màu xung quanh.
Nhưng dưới sự tiếp tế lực động thiên liên tục không ngừng của Lý Phàm thì nó hoàn toàn tốn công vô ích.
Nấm mốc lốm đốm màu xám trong chùm sáng thứ ba có số lượng ít nhất. Hơn nữa hình như bởi vì vừa mới phân tách không lâu nên bình tĩnh nhất. Màu sắc bề ngoài cũng không phải màu xám đậm giống như hai tiền bối trước của nó.
“Đây là…”
Bởi vậy Lý Phàm có thể nhìn thấy dáng vẻ chân chính của nấm mốc lốm đốm màu xám.
Được tạo thành từ rất nhiều đường nét ngang dọc có quy tắc, giống như…
Một loại văn tự nào đó.
Lý Phàm không khỏi híp mắt lại.
Trong đầu của hắn bỗng chốc hiện lên ký tự khổng lồ trên mặt đất Tiên Khư.
Dường như che giấu trong nấm mốc lốm đốm màu xám này có rất nhiều điểm tương tự với nó!
Tuy tiêu chuẩn cả hai chênh lệch rất xa, nhưng sau khi Lý Phàm nhìn nhận và so sánh dựa trên góc độ thư pháp thì vẫn phát hiện một phần “nét bút” trong đó gần như hoàn toàn trùng hợp!
Bởi vì không thể thấy toàn bộ chữ này, cho nên Lý Phàm không thể xác định rốt cuộc là chữ gì tạo thành đốm xám diệt thế khủng bố này.
Nhưng mà Lý Phàm có thể kết luận rằng chữ này giống như ‘đói’ và ‘loạn’, đều là một trong ngọn nguồn náo loạn các giới!
“Trong ba cái cũng có sự khác biệt.”
“Ta chưa từng nhìn thấy chữ loạn chân chính, chỉ xem qua phó bản được người thần bí vẽ lại.”
“Chữ đói hoàn chỉnh dẫn đến hình thành Tiên Khư. Hư không vô tận, không biết bao nhiêu Tu Tiên giới đều phải chịu ảnh hưởng.”
“Mà ký tự mới này chưa có thực thể hoàn chỉnh. Hóa thành vô số nấm mốc lốm đốm màu xám, ăn mòn nhiều thế giới.”
Trong đầu Lý Phàm nhanh chóng hiện lên từng chữ.
Muốn tìm được chữ tương ứng với tai ách mà nấm mốc lốm đốm màu xám gây ra.
Nhưng không có cái nào xứng đôi.
“Đúng rồi, những gì ta nhìn thấy đều chỉ là biểu tượng.”
“Cũng chỉ là ảnh hưởng bên ngoài mà Chân Tiên chi tự tạo nên.”
“Giống như ta nhìn thấy trước đây, Huyền Hoàng giới bị Tiên Khư thu hút…”
“Lực hấp dẫn chỉ là biểu hiện bên ngoài. Nội hạch chân chính chỉ có tận mắt nhìn thấy Chân Tiên chi tự mới có thể hiểu. Là một chữ ‘đói’…”
“Bản chất của nấm mốc lốm đốm màu xám lại là gì đây?”
Lý Phàm yên tĩnh nhìn ba chùm sáng trước mặt, đắm chìm trong suy nghĩ lâu dài.
Không biết qua bao lâu, mới tỉnh lại trong suy tư.
Rất hiển nhiên, với nhận thức của Lý Phàm, chỉ dựa vào suy đoán thì không thể nào hiểu rõ huyền bí trong đó.
“Có lẽ lại cấy thêm một số nấm mốc lốm đốm màu xám, quan sát quá trình chúng nó mọc thêm thì có thể có phát hiện gì đó.”
“Nhưng mà…”
Cân nhắc một lát, Lý Phàm vẫn tạm thời đè nén ý tưởng này xuống.
Cho dù Thần quang bảy màu có tác dụng phong tỏa tự nhiên với nấm mốc lốm đốm màu xám này, nhưng cũng không có nghĩa là tầng cấp của Ngọc Hư lưu quang bảy màu cao hơn đốm xám.
Rốt cuộc Lý Phàm có thể làm cũng chỉ là phong ấn đốm xám mà thôi.
Khi thời gian trôi qua, đốm xám sẽ không tự mình biến mất và yếu đi, mà Thần quang bảy màu sẽ bị ăn mòn không ngừng.
Muốn nói thật thì chỉ dùng lực lượng của Thiên Đạo bản nguyên một giới, trì hoãn sự bùng lên của đốm xám.
“Cũng giống như Huyền Hoàng giới, vẫn có thể duy trì gần vạn năm dưới sự hấp dẫn của Tiên Khư là một lý do.”
“Cho dù ta có Ngũ Hành đại động thiên và Thần quang bảy màu, gần như không có rủi ro bị tiêu hao sạch.”
“Nhưng vì lý do an toàn, ba chùm sáng phong ấn cũng đã đủ nhiều.”
“Dù sao mục đích của ta đã đạt được.”
Lại cất những chùm sáng này vào chỗ sâu nhất trong động thiên của bản thân, trấn áp mạnh mẽ.
“Có vật này trong tay, cho dù cường giả Trường Sinh đến thì cũng phải rơi vào trong tính toán của ta.”
Còn hậu quả sẽ tạo thành khi sử dụng đốm xám…
Cùng lắm thì Huyền Hoàng diệt thế, Hoàn Chân khởi động lại là được!
Nhưng mà Lý Phàm cũng sẽ không dễ dàng sử dụng con át chủ bài cuối cùng này.
Bây giờ thực lực của hắn tăng mạnh, nhược điểm của thần hồn đã bù đắp. Đối mặt với Trường Sinh thiên tôn, hắn cũng có thể tiếp vài chiêu.
Cộng thêm có Thần quang bảy màu hộ thể, có lẽ sẽ không lại xuất hiện tình huống ngay cả Hoàn Chân cũng không thể sử dụng như trước đó.
Sẽ không bị giết ngay lập tức, có thể kịp thời Hoàn Chân.
Dưới hai điều kiện tiên quyết này, có thể tích lũy nhiều kinh nghiệm chiến đấu với cảnh giới Trường Sinh cũng không tệ.
Trong lòng Lý Phàm đã bắt đầu mưu tính người được chọn thích hợp nhất.
“Bắt đầu từ cổ pháp Trường Sinh trước.”
Đáng tiếc cổ pháp Trường Sinh có thể sống đến bây giờ, có thể nói đều là lão quái vật tối thượng.
Trong chốc lát, Lý Phàm lại không thể tìm được quả hồng mềm có thể nắm.

Đang lúc Lý Phàm ở trong Linh Mộc giới, tâm tư rục rịch manh động.
Bên ngoài, ba mươi ba Tiên tuyển giả liên kết thi triển Truyền Pháp pháp tướng thiên tôn, ra tay lần nữa!
Lần này địa điểm mà pháp tướng thiên tôn xuất hiện lại bất ngờ ở lãnh thổ của Ngũ Lão hội!
Châu Ung Lương tiếp giáp với châu Cửu Sơn!
Không giống biểu hiện trấn áp tất cả tồi khô lạp hủ trong châu Cửu Sơn, lần này pháp tướng thiên tôn hiện lên trên bầu trời, sau khi mở hai mắt ra.
Vô tận chúng sinh trong châu Ung Lương thực sự cảm nhận được nguy cơ tai họa sắp xảy ra.
Nhưng ngay thời điểm quan trọng này, bóng một vị thư sinh ngăn ở trước mặt pháp tướng thiên tôn.
Chỉ thấy hắn hơi ngửa đầu lên, môi khẽ nhếch, dường như muốn nói gì đó.
Mà dần dần, các tu sĩ của châu Ung Lương vậy mà phát hiện Truyền Pháp pháp tướng thiên tôn trên bầu trời lại từ từ nhắm hai mắt lại!
Ầm…
Trong chấn động rất nhỏ, bóng pháp tướng thiên tôn đã biến mất trong vô hình.
Một trận kiếp nạn diệt thế cũng đã bị hóa giải.
Bóng dáng thư sinh cũng dần dần biến mất, vô số tu sĩ quỳ lạy thiên tôn, bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Có vẻ như trong khu vực bao phủ nghịch lý của Trường Sinh thiên tôn, muốn chống lại tu sĩ cảnh giới Trường Sinh vẫn hơi miễn cưỡng.”
“Cũng khó trách qua nhiều năm như vậy, Vạn Tiên Minh vẫn không thể chiếm được ưu thế thực chất nào từ trong tay Ngũ Lão hội.”
“Thật sự là lực lượng của thiên tôn quá mạnh.”
“Thay vì nói tranh đấu với các tu sĩ không bằng nói đang ngầm đấu đá với năm vị cường giả Trường Sinh.”
“Hoàn toàn không có phần thắng.”
Sau khi Lý Phàm nhận được hình ảnh Ngũ Lão hội truyền đến, hắn đã nghĩ vậy.
Nhưng một lát sau, hắn lại khẽ cau mày.
Từ trước đến nay Vạn Tiên Minh luôn lập kế hoạch trước khi hành động, không làm chuyện vô nghĩa.
Bọn họ tuyệt đối không thể không biết trong lãnh địa của Ngũ Lão hội, Truyền Pháp pháp tướng thiên tôn hoàn toàn không chiếm được cái gì tốt.
Nhưng lại vẫn làm như vậy.
“Chẳng lẽ đang thí nghiệm gì đó?”
Lý Phàm không khỏi hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận