Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 532: Nam Minh Đế Nhất thú

“Lẽ nào ngươi đến để tham gia đại hội vạn yêu?”
Đại Phong không thèm ngó đến chim Man Man đứng một bên, giọng điệu hiền lành hỏi.
“Đại hội vạn yêu là gì? Ta không biết.”
“Ta được sư huynh Lục Nhai nhờ đến đây đưa cho các ngươi một hộp gỗ.” Hứa Khắc mở to đảo mắt, nhìn chằm chằm chim Đại Phong một hồi, giả bộ ngây thơ không biết gì nói.
“Lục Nhai?” Chim Đại Phong ngoẹo đầu, suy nghĩ một hồi, dường như không thể tìm được tên đối tượng tương ứng.
“Nghe hơi quen quen…”
“Hộp gỗ nào, đưa cho ta xem thử…” Nó tùy tiện nói.
“Tốt tốt!” Hứa Khắc dường như không hề có lòng phòng bị, đưa đến một hộp gỗ màu đỏ.
Một luồng khí tức xa xưa, tang thương hiện lên trong nháy mắt.
“Đây là!” Thân thể chim Đại Phong run trong thoáng chốc, suýt nữa mất cân bằng, rơi vào trong biển.
Mà chim Man Man màu trắng đầu tiên không nhận ra, cẩn thận nhìn chằm chằm hộp gỗ đánh giá.
Sau đó không lâu, nó phát ra tiếng kêu chói tai.
Lông chim toàn thân dựng đứng, dường như đã chịu kích thích cực lớn.
Nó định nói điều gì, lại bị chim Đại Phong mắt tinh tay nhanh quạt ra một cơn gió, ngắt ngang.
“Ha ha, thì ra được vị kia phái đến…”
“Nhóc con mau cất nó nhanh, nếu dẫn phải tên khác tới có lẽ không tốt đâu.”
Không tiếp tục hỏi đồ vật trong hộp, chim Đại Phong xấu hổ ho nhẹ, liên tục dặn dò.
“Được được!” Hứa Khắc vô cùng nghe lời, lần nữa cất hộp gỗ lại.
“Vị tiền bối này, chúng ta đang muốn tới yêu sơn Nam Minh lại không tìm được đường. Không biết ngươi có thể thuận đường dẫn chúng ta theo không.” Hắn mở to hai mắt, sờ lên ót, hơi ngượng ngùng nói.
“Khụ khụ, tiểu tử kia, trước khi ngươi ra cửa không được trưởng bối trong nhà nhắc nhở à? Gì mà yêu sơn Nam Minh, kêu khó nghe như vậy. Phải kêu núi Thánh Thú Nam Minh!” Đại Phong dặn dò cẩn thận.
“Bất kính với núi Thánh Thú như vậy, may cho ngươi gặp được kẻ dễ tính như ta. Nếu gặp phải mấy tên bạo ngược kia, sợ rằng sẽ bị tóm tại chỗ, mổ bụng moi ruột, nuốt tim nuốt gan!” Đại Phong hù dọa.
Hứa Khắc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hơi nghi ngờ: “Nhưng mà tam gia gia nói, đến đây đừng khẩn trương, chỉ giống như về nhà thôi. Ta thấy người trong nhà, tất cả đều bảo như vậy!”
“Tam gia gia…” Đại Phong lập tức sặc cứng, muốn nói lại thôi.
Mà chim Man Man thoạt nhìn kiêu ngạo ban đầu giờ đã rụt đầu rụt cổ, dáng vẻ cái gì cũng không nghe được.
“Ha ha, tiểu tử ngươi vui là được rồi.” Cuối cùng, chim Đại Phong cười khổ, không cần phải nhiều lời nữa.
Đoàn người cùng nhau, tiếp tục đi về hướng nam.
Dọc theo đường đi, Hứa Khắc tất nhiên miệng không ngừng nghỉ, không ngừng tìm tòi tin tức từ chim Đại Phong.
“Tiền bối, đại hội vạn yêu ngươi vừa nói là gì vậy?”
Chim Đại Phong không muốn trả lời, nhưng không thể chịu nổi Hứa Khắc léo nhéo bên tai.
Vì thế nó chỉ có thể bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Trước đó không lâu, ‘Đế Nhất’ đại nhân chiêu cáo thiên hạ, muốn tổ chức đại hội vạn yêu.”
“Bộ tộc yêu thú khắp thiên hạ cần phái đại biểu đến núi Thánh Thú Nam Minh tham gia.”
“Nghe nói chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của tộc đàn yêu thú sau này, hơn nữa lại là đại hội ‘Đế Nhất’ đại nhân mấy trăm năm qua mới mở một lần, vô cùng quan trọng.”
“Ngay cả các đại nhân ‘Thanh Thần Long’, ‘Xích Cửu Đầu’, ‘Tử Vô Thủ’ bình thường vẫn luôn không hiện thế đều tới.”
“Đội hình lớn như vậy vẫn là lần vạn thú công khai xét xử Đế Tam…”
Đại Phong nói được một nửa, sắc mặt khẽ biến, lập tức dừng.
Lý Phàm và Hứa Khắc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra tuy với địa vị Đế Tam Mô, khi hắn và nhân loại tiếp xúc quá thân thiết, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng.
Cũng khó trách dù là chim Man Man hay Đại Phong vẫn luôn giữ dáng vẻ giữ kín như bưng.
Nhưng đây là điều hiển nhiên, cuộc xét xử công khai kia không thể thẩm phán Đế Tam Mô thành công.
Nếu không, khi Hứa Khắc lấy ra hộp gỗ phong ấn có ấn con dấu Đế Tam Mô, đám Đại Phong cũng không phải biểu tình kiêng kỵ lẫn sợ hãi.
Bỏ qua chủ đề này, Hứa Khắc lại quấn lấy chim Đại Phong, hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến tộc đàn yêu thú.
Bao gồm bình thường bọn họ ở nơi nào, ở chung với nhân loại thế nào.
Tương lai tính toán ra sao, cảm nhận về Ngự Thú tông.
Trải qua lần lỡ miệng nói sai trước đó, chim Đại Phong cẩn thận hơn rất nhiều. Chỉ nói có hoặc không, lựa chọn chút chủ đề râu ria nói cho Hứa Khắc.
Cứ như vậy, hơn mười ngày trôi qua.
Rốt cục, núi Thánh Thú Nam Minh trong truyền thuyết hiện ra từ đằng xa.
Nhìn từ đằng xa, chỉ thấy nơi giao nhau giữa biển trời xanh biếc, một ngọn núi hình nón cao vút xuyên thẳng qua bầu trời trống rỗng xuất hiện.
Nó đứng sừng sững trên mặt biển, như một thành phố ảo ảnh khó có thể tin được.
Trên đỉnh núi như có vương miện đeo trên đầu, có một dải tuyết đọng rất dày đọng lại.
Trên đỉnh núi bao trùm bởi tuyết, có thể mơ hồ thấy hình dáng một thành trì.
Lý Phàm tinh mắt, hắn nhìn ra được nơi núi Thánh Thú Nam Minh tọa lạc thế mà là biên giới cả biển Nam Minh.
Đó là một loại cảnh tượng kỳ diệu khó có thể miêu tả bằng ngôn từ.
Biển rộng vô biên vô tận, dường như đột ngột cắt đứt tại nơi này.
Đằng sau là cảnh tượng đen tối như vực sâu.
Núi Thánh Thú Nam Minh giống như giao tuyến giữa sáng và tối, thực và hư, phân cắt hiện thực và ảo giác.
Nhìn thấy Hứa Khắc bị chấn kinh ngây người bởi cảnh tượng mỹ lệ trước mắt, Đại Phong không khỏi hơi đắc ý.
“Thế nào, chưa từng thấy kì cảnh như này sao.”
“Cái gọi là chân trời, góc bể, biên giới thế giới, nơi khởi nguyên sinh mệnh chính là núi Thánh Thú Nam Minh chúng ta.”
Đại Phong cũng cảm thán hàng vạn hàng nghìn.
“Nghe nói yêu thú đầu tiên trên thế giới xuất hiện từ nơi này, lan khắp toàn bộ thế giới.”
“Nơi này là thánh địa tất cả yêu thú không thể khinh nhờn, tuy rằng ngươi được vị đại nhân kia phái đến, nhưng thân phận nhân loại nhưng không thể thay đổi. Vậy nên chưa chắc đã cho phép ngươi tiến vào.”
“Hi hi, tiền bối Đại Phong nói đúng. Nhưng tiểu hắc điểu như ngươi, tuy rằng cũng có thân phận yêu thú, nhưng bị nhân loại thuần hóa, trở thành linh thú cộng sinh với nhân loại, cũng không có tư cách tiến vào núi Thánh Thú.” Chim Man Man vẫn không dám lớn tiếng nói chuyện, lúc này lại lên tinh thần.
Nó phát ra âm thanh quái đản, không đợi Hứa Khắc đạp lại đã vẫy cánh, hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng, bay thẳng đến đỉnh núi đằng xa.
Hứa Khắc cũng lơ đễnh, quơ quơ ngọc bài treo trên ngực.
“Không sao, trước khi đi Lục Nhai sư huynh nói với ta, nếu gặp phiền toái, chỉ cần lấy tấm ngọc bài này ra là được.”
“Lục Nhai sư huynh chắc chắn sẽ không hại ta.”
“Tiểu Thanh, mau bay lên trên!”
Chim Đại Phong đang muốn khuyên tiếp, nó chợt nhớ ra điều gì, vẻ chấn kinh trong mắt vượt qua lúc cảm nhận được khí tức Đế Tam Mô.
Bởi vì rõ ràng nó thấy, tại nơi ngọc bài lóe lên rồi biến mất, có khắc chữ “Nhất” chỉ có yêu thú mới xem hiểu.
Chim Đại Phong rốt cuộc nhớ ra đã nghe cái tên Lục Nhai từ đâu.
Đó là người mười mấy năm trước, đơn thương độc mà, dùng thân thể nhân loại một mình xâm nhập núi Thánh Thú, sau đó vẫn toàn thân trở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận