Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 82: Khảo nghiệm dũng khí

Đó đúng là thi thể của Tiêu Tu Viễn kia.
Tới giờ đã qua ba tháng, thi thể đó dần lộ ra chỗ bất thường.
Không giống máu thịt bình thường, ngược lại, nó trở nên khô héo như cây khô.
Lý Phàm dùng chân đá thử lại cảm thấy giống như đá khúc gỗ.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau Lý Phàm.
"Đây chỉ là một cỗ khôi lỗi mà thôi, không phải người thật, là thủ đoạn thường dùng của Tiêu Tu Viễn kia, đạo hữu không cần kinh ngạc."
Lý Phàm quay lại, nhìn thấy người đang nói chuyện với mình là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Hắn chắp tay: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm. Đạo hữu cũng là người trong Vạn Tiên Minh?"
Người nọ gật đầu: "Đúng vậy, tại hạ Trần An, gia nhập Vạn Tiên Minh đã có hơn ba mươi năm."
"Tại hạ Lý Phàm. Nghe ý tứ vừa rồi, đạo hữu dường như khá quen thuộc Tiêu Tu Viễn này?"
Trần An cười cười: "Quen thuộc thì cũng chưa đến nỗi. Bất quá, sống trên đảo lâu như vậy nên biết một số chuyện mà thôi."
"Chẳng hạn Tiêu Tu Viễn này, mở một cửa hàng gọi là Thiên Lý Đường trên Vạn Tiên Đảo, cái gì cũng bán. Nghe nói sau lưng hắn có liên hệ chính thức với Vạn Tiên Minh, ngẫu nhiên cũng bán ra được vài thứ tốt."
"Ngoài ra, hắn còn thường xuyên mua bán tình báo. Chỉ có điều, tiểu tử này trước giờ đều không đích thân đi mạo hiểm, lần nào cũng dùng khôi lỗi mở đường."
Lý Phàm nghe vậy, chậm rãi gật đầu: "Tham tài sợ chết sao, thì ra là như thế.”
Trần An cười ha ha: "Đạo hữu kết luận rất đúng! Câu "tham tài sợ chết" này quả thực dùng để miêu tả Tiêu Tu Viễn không thể đúng hơn."
Sau khi cười xong, Trần An lại đột nhiên nói: "Lúc trước chép công pháp trong thư các, ta thấy người khác ghi ghi chép chép, khi mệt mỏi thì đều nghỉ ngơi một hồi rồi chép tiếp. Chỉ có đạo hữu là vẫn kiên trì không ngừng nghỉ. Thật là đáng nể!"
"Lại cũng không biết, cử chỉ này của đạo hữu có thâm ý gì không? Nếu bàn về tốc độ sao chép, đạo hữu bởi vì mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, ắt không thể nào so sánh với những người nghỉ ngơi thường xuyên."
"Chẳng hay đạo hữu có thể giải đáp nghi hoặc cho ta không?" Trần An khom người thỉnh giáo.
Lý Phàm trầm ngâm một lát, mới mở miệng: "Thâm ý thì không dám nói, chỉ là trực giác trong lòng mà thôi.”
"Khảo nghiệm tầng thứ nhất theo lời của Tần Đường, chính là "chuyên"."
"Chữ "chuyên" này, tâm không gợn sóng, không bị bất kỳ ngoại vật nào quấy nhiễu thì mới có thể gọi là "chuyên". Mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần có phải vẫn là ngoại lực bên ngoài hay không? Nếu bởi vậy mà dừng lại thì há có thể gọi là "chuyên" được sao?"
"Một chút ngu kiến mà thôi, đạo hữu nghe sơ qua là được rồi."
Lý Phàm khiêm tốn nói.
Trần An nghe vậy, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Lý Phàm cũng không nói nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Tần Đường quả nhiên không xuất hiện nữa.
Mọi người cũng không dám chạy loạn, chỉ kiên nhẫn chờ đợi trong toà nhà.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tần Đường vừa uống rượu, vừa lảo đảo đi đến trước mặt mọi người.
"Rượu ngon, rượu ngon nha!"
Nấc một cái, hắn híp mắt quan sát đám tu sĩ.
"Hôm nay, bắt đầu khảo nghiệm tầng thứ hai!"
"Lần này, ta muốn khảo nghiệm dũng khí của các ngươi!"
"Tiên đạo mênh mông, có vô số gian nan khốn khổ, các ngươi có đủ dũng khí để đối mặt hay không?"
Tần Đường mỉm cười.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trong nháy mắt đã rời khỏi toà nhà, xuất hiện bên một bờ biển.
Cảnh giới cả người đều bị phong toả, trở nên không khác gì phàm nhân.
Tần Đường thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có giọng nói của hắn vang lên từ phía xa.
"Ta chờ các ngươi ở bên kia biển. Lấy hết dũng khí ra để vượt qua vùng biển này đi!"
Mọi người nghe vậy thì trố mắt nhìn nhau.
Có người gan lớn, đi đến bên bờ biển, thử bước ra một bước.
Mặt biển bỗng kết thành băng, nâng bước chân của hắn lên.
Người nọ mừng rõ, không ngừng tiến về phía trước, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Những người khác còn lại thấy vậy cũng không chờ được nữa, rối rít đi vào trong vùng biển.
Lý Phàm thoáng thấy Bách Lý Trần cũng như vậy, đã đi vào trong biển.
Tuy nhiên, Tư Không Nghi kia vẫn ở lại bờ biển như cũ, chậm chạp không có động tác.
Lý Phàm cũng không chú ý đến hắn ta nữa, thu liễm tâm thần, chậm rãi bước lên mặt biển.
Nước biển dưới chân đóng thành băng, trong tầm mắt của hắn cũng không còn người nào khác.
Trên biển rộng mênh mông, trong phút chốc chỉ còn lại một mình hắn.
Lý Phàm vẫn tỏ ra như thường, từng bước từng bước đi về phía trước.
Mặt trăng nhô lên, mặt trời hạ xuống trên đỉnh đầu, cũng không biết đã qua bao lâu rồi.
Khung cảnh mà Lý Phàm nhìn thấy từ đầu đến cuối vẫn không bao giờ thay đổi.
Biển cả dường như vô bờ bến, không có điểm cuối.
Dù đã sớm biết được đáp án, trong lòng Lý Phàm vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác vô lực và do dự.
Chính lúc này, Lý Phàm cảm giác được độ dày của khối băng dưới chân đang mỏng dần.
Hít sâu một hơi, Lý Phàm mạnh mẽ xua tan đi nỗi sợ trong lòng, tiếp tục kiên quyết tiến lên phía trước.
Băng dưới chân hắn lại trở nên dày lên.
Cửa thứ hai này, chính là thử thách chữ "Dũng".
Không chỉ thử thách dũng khí để đối mặt với ngoại vật, mà còn là khảo nghiệm đối với dũng khí trong nội tâm.
Trên biển cả mênh mông, đi rất lâu vẫn không nhìn thấy bờ đối diện, con người ta rất nhanh đều sẽ sinh ra nghi ngờ bản thân đã bị mất phương hướng, càng cảm thấy lo lắng rằng liệu vùng biển này có điểm cuối hay không?
Cho dù là nỗi sợ hãi gì, con người ta đều sẽ bị mất đi can đảm để tiến về phía trước.
Họ sẽ trở nên cam chịu, không bước tiếp được nữa.
Lý Phàm vừa bước ra từng bước từng bước một, cũng vừa tự hỏi trong lòng.
Dù đã luân hồi mấy trăm năm, hắn cũng chưa từng trải qua lần nào giống như lần này.
Hắn tạm thời dẹp mọi suy nghĩ ngoài lề sang một bên, chỉ không ngừng vừa đi vừa tự vấn.
Ngưng băng vượt biển phải chăng cũng giống như tiên đạo một đường?
Con đường phía trước mịt mờ, không thể nhìn thấy kết thúc.
Đi được nửa đường, đưa mắt nhìn bốn phía, lại càng không thể xác định liệu mình có phải đã mất phương hướng hay không.
Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình, không thể dựa vào bất kỳ điều gì.
Thời gian cứ trôi qua, dường như sẽ tiếp tục như vậy mãi mãi.
Vô tận.
Dù vậy, phải chăng hắn có thể luôn luôn giữ vững tín niệm trong lòng, vĩnh viễn sẽ không đánh mất dũng khí tiến tới hay không?
Dù cho đã biết trước đợt khảo nghiệm này cuối cùng cũng sẽ kết thúc nhưng trong lòng Lý Phàm vẫn lung lay.
Bởi vì, chuyến đi này quả thật quá lâu rồi.
Một năm, hai năm...
Mấy thập niên đã trôi qua.
Tóc của Lý Phàm đã trở nên hoa râm, thân thể đã hơi còng xuống nhưng hắn vẫn không ngừng bước tiếp.
Mãi cho đến khi thân thể vì quá già nên không chịu nổi nữa, hắn mới không thể bước tiếp nữa.
Lúc này, hắn chỉ có thể vô lực ngã xuống biển.
Tầm nhìn trở nên mờ mịt, trước khi ý thức tan biến, Lý Phàm mơ hồ nhìn thấy.
Trên bờ biển không xa phía trước, Tần Đường mặc một thân áo trắng đang cô đơn đứng trước gió.
Hắn giơ cao hồ lô ra hiệu về phía Lý Phàm, mỉm cười uống một hớp rượu.
Mở mắt ra, Lý Phàm phát hiện mình và một đám tu sĩ vẫn còn đang ở trong toà nhà kia như cũ.
Nhưng mà vì khoảng thời gian trước đã trôi qua rất lâu trong trí nhớ nên nhiều người cũng mờ mịt một hồi.
Phải mất một lúc lâu, bọn họ cuối cùng mới tỉnh táo trở lại.
"Đạp sông địa ngục dễ, vượt tâm hải thì khó."
"Cửa thứ hai này, khảo nghiệm dũng khí, kết thúc."
"Sáng ngày mốt, chúng ta tiến hành lần khảo nghiệm cuối cùng."
Dứt lời, Tần Đường mang theo vật bất ly thân là cái hồ lô rượu, lắc lư đầu rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận