Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 442: Tự học thành tài

“Ngoài ra, trên người hắn giống như có rất nhiều bí thuật che chắn, khiến người khác không thể nắm bắt, giống như ngắm hoa trong sương mù vậy.” Nữ tử thanh y chậm rãi nói.
Đám người Lý Thần Phong và Chúc Thiếu Đường nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ.
Bọn họ biết rõ một điều, hai vị thánh sư ‘Thanh’ và ‘Hồng’ của đế quốc là những tồn tại lớn mạnh từ thời thượng cổ đến ngày nay.
Hai vị thánh sư đã tận mắt chứng kiến quần thể phàm nhân của đế quốc thuở ban đầu từng bước phát triển thành đế quốc lớn mạnh như hiện tại.
Trong đó phải kể đến công chỉ điểm của thánh sư.
Trong mắt người đế quốc, hai vị thánh sư chính là hóa thân tuyệt đối của sức mạnh và trí tuệ.
Nhưng bây giờ, thánh sư ‘Thanh’ lại nói không thể nhìn thấu vị sứ giả lúc nãy?
Nhớ lại những hành vi lỗ mãng ở trước mặt đối phương trước đấy, Lý Thần Phong không khỏi nghĩ mà thấy sợ.
“Có lẽ đã quá lâu không quay về nơi này. Ta vẫn cảm thấy có chút không thích ứng được.”
Một câu cảm thán đa cảm của Thanh ngay lúc này khiến Lý Thần Phong khẽ thở phào.
Bên ngoài mấy trăm dặm.
Lý Phàm cảm nhận được cảnh tượng mơ hồ lúc có lúc không do Sát Cơ Vô Tướng truyền đến, trong lòng cũng thầm kinh ngạc.
“Xem ra vị thánh sư này cũng không đơn giản, thế mà lại có thể mơ hồ phát hiện ra và tạo ra những phản chế với Sát Cơ Vô Tướng.”
“Cũng may bản lĩnh của ta cao hơn một bậc.”
Lý Phàm vô cùng hài lòng khi dùng độ cống hiến đổi lấy ‘giáp Thần Thú’ và các kỹ thuật mà đế quốc nắm giữ.
Có điều nếu thật sự muốn hợp tác lâu dài thì e rằng một mình hắn sẽ không gánh nổi sân khấu để diễn tiếp vở kịch này, rất dễ bị nhìn thấu.
Hơn nữa xoay sở năm trăm vạn độ cống hiến cũng khá chật vật.
“Xem ra đã đến lúc thực hiện kế hoạch ban đầu của ta rồi.”
Nghĩ đến dây, Lý Phàm cảm nhận được vị trí của Hà Chính Hạo.
Hắn vừa chạy đến đảo Lưu Ly vừa biến đổi lại thành dáng vẻ ‘tu sĩ Thiên Cơ tông Thượng Cổ’.
Gần đây Hà Chính Hạo có chút buồn phiền.
Thấy linh phù truyền tin không ngừng truyền đến những tin nhắn thăm dò, hắn dứt khoát phong ấn tất cả những thứ này vào nhẫn trữ vật mới có thể yên tĩnh được một chút.
Hắn lúc này còn không dám bước ra khỏi đảo Lưu Ly nửa bước.
Trong lúc tin đồn hắn giàu lên trong một đêm, số người muốn thăm dò tin tức Lý Phàm từ chỗ hắn càng ngày càng nhiều.
Có người mang theo thái độ nghi ngờ muốn đích thân kiểm chứng tài năng của vị đại sư này.
Có người đơn thuần chỉ muốn ôm đùi, trải qua lại những gì Hà Chính Hạo trải qua, một bước lên trời.
Thậm chí còn có những người nói mấy lời khó hiểu, muốn giao dịch gì đó với hắn.
Khiến hắn sứt đầu mẻ trán, ứng phó mệt mỏi.
Chỉ đành phải mượn danh nghĩa bế quan, trốn trong Sơn Xuyên Tinh Đấu đại trận ở đảo Lưu Ly, không dám ra gặp thiên hạ.
Trong lòng Hà Chính Hạo cũng có nỗi khổ.
Không phải hắn cố ý đùn đẩy, thật sự từ ngày gia nhập vào Vạn Tiên Minh, vị tiền bối Thiên Cơ tông đã bặt vô âm tính, không thể gặp lại được nữa.
Hà Chính Hạo cũng bất đắc dĩ!
Trong lúc hắn mặt mày đau khổ, suy nghĩ xem nên trả lời với các bạn bè bên cạnh như thế nào.
Một khí tức thoang thoảng quen thuộc đang nhanh chóng tiến lại gần.
Xuyên qua phòng ngự của Sơn Xuyên Tinh Đấu trận, trong nháy mắt đã thẳng thừng xuất hiện trước mặt hắn.
“Ha ha ha, tên nhóc Hà đã lâu không gặp!” Lý Phàm cười to hớn hở nói.
Hà Chính Hạo sửng sốt một lúc rồi vui mừng khôn xiết.
Quả thật muốn cái gì đến cái đó.
“Tiền bối, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!” Hắn nhào tới ôm đùi Lý Phàm khóc lóc.
“Hửm? Tên nhóc ngươi làm sao thế?” Lý Phàm khẽ phất tay một cái đẩy hắn ra xa mấy trượng rồi mới giả vờ hỏi han.
Sau khi Hà Chính Hạo phun ra hết nỗi khổ trong lòng, nụ cười của Lý Phàm dần biến mất trực tiếp mắng: “Thật sự đáng chết!”
“Ngươi tốt xấu gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, tại sao lại không hiểu đạo lý âm thầm phát tài chứ?”
“Có được công pháp Nguyên Anh chuyên tâm tu hành là được, tại sao lại phải khoe khoang với người khác?”
“Nếu chỉ có bạn bè chí cốt biết được thì cũng thôi, thế mà lại khiến cho ai ai cũng biết?”
“Bản thân mình chết thì thôi, còn liên lụy đến cả ta!”
Râu tóc Lý Phàm dựng đứng, dáng vẻ cực kỳ tức giận.
Hà Chính Hạo run lẩy bẩy, không dám đáp lời.
Lý Phàm lắc đầu nhìn Hà Chính Hạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng với đứa trẻ khó dạy.
Giả vờ muốn bay đi.
Hà Chính Hạo lập tức sốt ruột: “Tiền bối từ từ đã! Tiền bối cứu ta!”
Hắn khóc lóc thê thảm, giải thích: “Ta cũng không có ý định khoe khoang. Có lẽ có được một cơ duyên bù đắp tâm nguyện quá nhiều năm, ngày hôm đó tâm trạng của ta thật sự quá kích động không kiềm chế được bản thân mình.”
“Đến khi ta tỉnh táo lại đã truyền ra ngoài rồi, có hối hận cũng không kịp nữa.”
Kỳ thật tham vọng của Hà Chính Hạo còn lâu mới đến mức không khống chế được như thế.
Yếu tố cảm xúc phấn khởi nhất thời kích động đương nhiên có nhưng nguyên nhân lớn hơn là do hôm đó Lý Phàm lén mê hoặc đầu óc gây ra chuyện này.
Nhìn thấy dáng vẻ muôn phần chán nản của Hà Chính Hạo, trong lòng Lý Phàm thầm chế nhạo nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Cứu? Ta cứu ngươi như thế nào? Có câu từ bi không độ người tự tuyệt, ngươi tự tìm đường chết ta giúp ngươi như thế nào đây?”
Hà Chính Hạo càng khóc lóc thảm thiết hơn, nhưng mà hắn thấy Lý Phàm không rời đi ngay, trong lòng biết được vẫn còn cách khác.
Thế là hắn vội nói: “Sở dĩ bạn bè của ta cứ quấy ta đơn giản chỉ muốn cùng thuyền với ta, nhận được sự chỉ điểm của tiền bối, từ đó hưởng lợi mà thôi.”
“Tiền bối có thể thi triển thần thông cảm ứng thiên cơ của ngươi, rồi...”
Sắc mặt Lý Phàm lạnh đi: “Nực cười, không thân cũng chẳng quen tại sao ta phải giúp bọn họ?”
“Huống chi thi triển thần thông cũng phải đối mặt với phản phệ của trời đất, có ích gì cho ta chứ?”
Nét mặt Lý Phàm không vui phất tay áo định rời đi.
Hà Chính Hạo cuống quít cản lại, nhanh trí nói liên thanh: “Tọa Sơn Quyết! Tọa Sơn Quyết!”
“Trước đây khi ta đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, tiền bối có cảm nhận được tu vi phản hồi không?”
Nét mặt Lý Phàm hơi ngẩn ra, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hình như thật sự có chuyện này.”
Hà Chính Hạo vỗ đùi: “Đúng là như vậy! Tiền bối ngươi nghĩ xem, Vạn Tiên Minh bây giờ cần phải dùng độ cống hiến để đổi công pháp.”
“Mà tiền bối giúp đỡ bọn ta kiếm độ cống hiến, bọn ta lại dùng độ cống hiến này mua công pháp tu hành.”
“Điều này chẳng phải có nghĩa là công ơn truyền pháp gián tiếp của ngươi hay sao?”
“Phải biết rằng ở tu tiên giới bây giờ công ơn còn cao hơn truyền pháp!”
“Tiền bối tu hành Tọa Tiên Quyết, ban ơn như thế nhất định có thể đạt đến tu vi phản hồi cực mạnh.”
“Hơn nữa, những bạn bè nghe tin tức mà đến của ta cực kỳ nhiều, nếu như tiền bối ra tay giúp đỡ tất cả, tích tiểu thành đại, cộng lại với nhau tổng cộng có tu vi khổng lồ đến mức nào chứ!”
“Như vậy, có lẽ rất nhanh tiền bối sẽ hồi phục lại tu vi trước khi ngủ say rồi đúng không?”
Hà Chính Hạo dường như nói đến chỗ mấu chốt, càng nghĩ càng kích động.
Lý Phàm chậm rãi gật đầu: “Cũng có lý!”
“Nhưng mà... nhiều người như vậy, số lần thi triển thần thông của ta có hạn làm sao có thể giúp từng người một được?”
Lý Phàm suy nghĩ lại vẫn bác bỏ.
Ngay lúc này Hà Chính Hạo bỗng trở nên thông minh, thốt lên: “Có thể thu gom độ cống hiến của những người muốn mời tiền bối ra tay giúp đỡ lại, gộp chung quản lý.”
“Sau khi tiền bối thi triển thần thông, tìm thấy phương pháp đầu tư thích hợp đổi lấy độ cống hiến rồi hẵng trả lại.”
Lý Phàm vô cùng hài lòng, trong lòng thầm nghĩ: “Tốt lắm, Hà Chính Hạo ngươi đã học được cách giành trả lời rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận