Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 206: Phi Bằng tu tiên truyện

"Tuổi của y vẫn còn quá nhỏ. Dù mình đã âm thầm trợ giúp rồi, y vẫn khó thể nào tiếp thu một lúc nhiều thông tin đến như vậy.”
Lý Phàm nhìn Diệp Phi Bằng đang hôn mê vẫn tỏ vẻ thống khổ như trước, thầm suy nghĩ.
Hắn lấy một quả “Khải Linh” từ trong nhẫn trữ vật ra, đút cho y ăn.
Sau đó, hắn dùng linh khí trợ giúp y luyện hóa.
Rất nhanh, nét mặt Diệp Phi Bằng đã giãn ra.
Lý Phàm dùng tay vuốt đầu y, lại khởi động Vân Thủy Huyễn Mộng Công, cẩn thận sắp xếp lại ký ức "kiếp trước" của Diệp Phi Bằng.
Ngày hôm sau, Diệp Phi Bằng tỉnh lại, tuy cả người vẫn đầy người mồ hôi nhưng sắc mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Y viết một đơn thuốc rồi lệnh cho hạ nhân đi bốc thuốc.
Sau đó, y vừa ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, vừa bắt đầu hoạch định một con đường quật khởi của bản thân trong kiếp này.
So với suy nghĩ hỗn loạn ngày hôm qua, hôm nay, y đã sáng tỏ và thông suốt hơn không ít.
"Có sự trợ giúp của Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú và phương thuốc tương ứng, chắc hẳn mình sẽ có thể tự loại bỏ chướng khí trong cơ thể."
"Nhưng, không có linh khí thì không thể tu hành, chẳng khác nào tốn công vô ích.”
"Tuyệt đối không thể chờ tới mười năm sau, nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này, phải rời khỏi đây sớm thôi."
Trong trí nhớ của Diệp Phi Bằng, ước chừng nửa tháng sau, sẽ có một vị tu tiên giả bất ngờ giáng lâm Ly giới.
Vị tu tiên giả này cũng không phải vị vẫn luôn có hợp tác với Đại Ly, bởi vậy, y không muốn mạo hiểm trợ giúp người của Đại Ly nhập cư trái phép.
Vị tu tiên giả này chẳng đoái hoài gì đến những lời cầu xin của chúng quân thần Ly giới, khi y chuẩn bị rời đi, hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới khúc xương tay trái rơi xuống hoàng cung cách đây không lâu.
Thế nào, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, hoàng đế công bố Đại Ly có một dị bảo được lưu truyền từ thuở xa xưa.
Chỉ cần tiên sư đồng ý mang một nhóm người đến tu tiên giới, ông ta sẽ lập tức hai tay dâng dị bảo này lên.
Có lẽ vì kiêng kỵ Tiên Phàm chướng, vị tu tiên giả này cũng không trực tiếp ra tay cướp đoạt mà suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Tuy vậy, y ra điều kiện, y chỉ dẫn những đứa trẻ có tư chất tu hành ra ngoài, hơn nữa số lượng không được quá nhiều.
Thế là, vị tu tiên giả này đích thân tuyển chọn mười đứa nhỏ trong nhà của đám quyền quý Đại Ly Quốc để mang về tu tiên giới.
Diệp Phi Bằng nhớ rõ, trong đám người đó có Tiêu Hằng của Tiêu gia, Tô Trường Ngọc của Tô gia.
Mà kiếp trước, vì tư chất không đủ nên y không được coi trọng.
Bởi vậy, y mới lãng phí mười năm ở lại Ly giới.
"Kiếp trước, lúc tu vi là Luyện Khí trung kỳ, mình đã từng gặp lại Tiêu Hằng. Khi đó, y đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ rồi, vượt qua mình quá nhiều.
"Con đường tu hành, một bước nhanh, từng bước nhanh."
"Lãng phí mười năm thôi cũng sẽ khiến thành tựu sau này hoàn toàn khác biệt.”
"Kiếp này mình sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa."
"Chỉ cần có thể nhảy ra khỏi những ràng buộc này, mình sẽ có thể trở thành cá tung tăng trong biển rộng, chim bay liệng trên trời cao!”
Mắt Diệp Phi Bằng toát ra ánh sáng, y đi ra khỏi thùng gỗ, nhắm mắt tu hành Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú.
Có lẽ là phúc lợi khi trọng sinh, y cảm thấy hiệu suất loại trừ chướng khí trong cơ thể ở kiếp này nhanh hơn kiếp trước rất nhiều.
Chỉ tốn hơn mười ngày, y đã loại bỏ gần hết chướng khí trong cơ thể.
Điều này khiến nội tâm của Diệp Phi Bằng càng thêm vui sướng.
Tuy nhiên, mấy ngày tiếp theo, Diệp Phi Bằng lại tạm dừng quá trình loại bỏ chướng khí.
Dù sao, phàm nhân mà lại hoàn toàn không có chướng khí trong cơ thể thì quá mức nổi bật rồi.
Nếu lỡ mà khiến cho vị tiên sư kia hoài nghi thì không ổn.
Trạng thái hiện tại của y cũng khá giống một vài phàm nhân trời sinh có ít Tiên Phàm chướng trong cơ thể.
Vừa có thể bảo đảm bản thân được chọn, lại không quá thu hút sự chú ý, mức độ vừa phải.
"Sống lại một đời, càng phải nên cẩn thận." Diệp Phi Bằng không ngừng nhắc nhở bản thân.
Giống như trong trí nhớ, năm ngày sau, vị tu tiên giả kia tới kinh thành.
Lại hơn nửa ngày trôi qua, Diệp Phi Bằng theo hơn một ngàn đứa trẻ ngây thơ cùng nhau đến quảng trường, tiếp nhận sự lựa chọn của vị tu tiên giả kia.
Mặc dù là người trọng sinh, nhưng vận mệnh của y lúc này vẫn nằm trong tay người khác như trước.
Điều này khiến Diệp Phi Bằng hơi khẩn trương.
Cũng may, ánh mắt vị tu tiên giả kia đảo qua y rồi dừng lại một nhịp, cuối cùng cũng chọn y.
Diệp Phi Bằng thở phào nhẹ nhõm, lại có phần kích động.
Không bao lâu sau, những đứa trẻ không được chọn còn lại đều rời đi.
Trên quảng trường lớn to lớn như thế này, chỉ còn lại vị tu tiên giả kia, Diệp Phi Bằng và mười đứa nhỏ thấp thỏm bất an khác.
Vị tu tiên giả này phóng ra một chiếc phi thuyền, định dẫn bọn họ rời đi.
Lúc này, Tô Trường Ngọc lại đột nhiên hô to một tiếng: "Xin tiên sư cứu muội muội ta!"
Nội tâm Diệp Phi Bằng khẽ run lên.
Trong trí nhớ của y, thiên phú tu hành của vị tiểu muội Tô gia này hình như còn khủng bố hơn cả Tiêu Hằng.
Kiếp trước, trước khi chết, y đã từng nghe nói, hình như nàng đã đạt đến Kim Đan cảnh.
Tuy hơi không kiên nhẫn nhưng vị tu tiên giả kia vẫn đi tới Tô phủ một chuyến.
Sau khi trở về, có vẻ như y rất vui mừng.
Vì thế, trong đội ngũ của mọi người lại có thêm một đứa bé còn đang mang tã lót.
Trước khi xuất phát, vị tu tiên giả này truyền Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú và dược vật hỗ trợ để bọn họ tự tu luyện trước.
Phi thuyền bay hơn mười ngày, cuối cùng xông ra khỏi Tiên Tuyệt Đại Trận, đi tới tu tiên giới.
Cảm nhận được linh khí nồng đậm xung quanh, Diệp Phi Bằng nhất thời trở nên say sưa một hồi lâu.
Diệp Phi Bằng dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể thật cẩn thận, kể từ đó, y chính thức lột xác trở thành tu tiên giả.
Không biết qua bao lâu, một tiếng quát giận dữ như sét đánh chợt nổ vang bên tai y.
Đánh thức y khỏi quá trình tu luyện.
"Tu sĩ phương nào, dám trợ giúp phàm nhân vượt giới!”
Giọng nói như sấm sét không ngừng quanh quẩn bên tai, Diệp Phi Bằng đầu váng mắt hoa, nhảy dựng trong lòng.
Đột nhiên một dự cảm không tốt dâng lên trong đầu y.
"Vị đạo hữu này, hãy nghe ta giải thích..." Chỉ nghe, vị tu tiên giả dẫn bọn họ rời đi cuống quít giải thích.
Thế nhưng, đối phương hình như hoàn toàn không có y định hạ thủ lưu tình.
"Bớt nói nhảm! Theo luật Vạn Tiên Minh, kẻ phản giới, chết!"
"Ầm!”
Cùng với giọng nói lạnh lùng của đối phương, Diệp Phi Bằng cảm thấy chiếc thuyền của mình như bị cái gì đó đánh trúng, thân thuyền lắc mạnh.
"Thật sự là khinh người quá đáng! Muốn giết ta thì phải xem chính ngươi có bản lĩnh hay không!"
Tiếng va chạm của chiêu thức đạo pháp không ngừng vang lên, sóng xung kích dồn dập giống như cơn lốc không ngừng thổi qua.
Phi thuyền lập tức lung lay như bèo dạt trong gió, rung lắc liên tục như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Trong khoang hành khách, trừ Tô tiểu muội vẫn ngủ ngon lành như trước ra, tất cả những người còn lại đều đã tỉnh lại khỏi tu luyện.
Tuy hơi có tư chất tu tiên nhưng dù gì thì bọn nó vẫn chỉ là trẻ con mười mấy tuổi.
Hơn nữa, đứa nào đứa nấy đều sống trong nhung lụa từ tấm bé, ngay cả cảnh giết người còn chưa từng thấy chứ nói gì đến cảnh tượng tu tiên giả chém giết lẫn nhau trước mắt này.
Ai nấy đều tái mặt, sợ hãi khó hiểu, không biết phải làm sao.
Cũng chỉ có Diệp Phi Bằng biểu hiện bình tĩnh hơn đôi chút, mặc dù hoảng sợ nhưng y cũng không hoảng loạn, chăm chú nhìn ra ngoài phi thuyền.
Y thấy hình như thực lực của hai vị tu sĩ này tương đương nhau, tình hình chiến đấu rất ác liệt.
Thanh thế to lớn, hào quang đầy trời khiến người ta không thấy rõ cảnh giao chiến thức tế.
Tuy vậy, dư âm vang lên từ cuộc chiến giữa song phương cho thấy, hai người này ít nhất cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ.
"Phi thuyền dưới chân này vốn không phải pháp khí lợi hại gì."
"Vừa rồi còn bị tu sĩ vị Trúc Cơ kỳ đột nhiên xuất hiện kia đánh trực diện một cái, đã bị hư tổn nghiêm trọng rồi."
"Hiện giờ, dưới sóng xung kích của trận chiến, bất cứ lúc nào.
nó có thể bị hỏng hoàn toàn.”
"Hơn nữa, chuyện vượt giới đã bại lộ."
"Ở lại nơi này chỉ có một con đường chết!”
Diệp Phi Bằng buộc bản thân giữ tỉnh táo, cấp tốc suy nghĩ ra đối sách.
“Kiếp trước, mình cũng từng điều khiển một phi thuyền như thế này rồi, chỉ cần không có cấm chế thì bất kỳ tu sĩ Luyện Khí nào cũng có thể điều khiển.”
Nhớ tới đây, Diệp Phi Bằng đi thẳng đến mũi thuyền, để lại những đứa trẻ khác trố mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Tiêu Hằng tỉnh táo hơn một chút, cũng tiến lên theo xem có thể giúp được chỗ nào hay không.
Tuy lớn tuổi nhất trong số những đứa trẻ này, nhưng Tô Trường Ngọc ngay cả chướng khí trong cơ thể cũng chưa loại bỏ hết, vẫn chỉ là một phàm nhân.
Y tự biết bản thân có đi theo cũng không giúp được gì nên ở lại đây chăm sóc Tô tiểu muội và trấn an mọi người.
"Ê, mập, ngươi tính làm gì đó?” Đi vào mũi thuyền, Tiêu Hằng lập tức bắt gặp Diệp Phi Bằng đang chỉ chỉ vào không khí trước mặt, bèn hỏi.
Trán Diệp Phi Bằng không ngừng tuôn ra mồ hôi, có vẻ như y đang cực kỳ cố sức.
Diệp Phi Bằng không trả lời, chỉ cố gắng khống chế phi thuyền dưới chân.
"Ồ, ta hiểu rồi. Ngươi đang cố gắng khống chế phi thuyền này, sau đó đưa chúng ta chạy trốn.” Quan sát một hồi, rốt cuộc Tiêu Hằng cũng hiểu ra.
"Tại sao nó không di chuyển?"
Diệp Phi Bằng nghe thấy tiếng nói của y thì càng thêm tâm phiền ý loạn, choáng váng đầu óc, vô lực ngã xuống đất.
"Để ta thử xem!”
Ngay khi đang muốn mắng Tiêu Hằng cho hả giận, Diệp Phi Bằng đột nhiên phát hiện phi thuyền phía dưới khẽ rung lên.
"Không phải rất dễ dàng sao?"
"Ngươi có thể điều khiển phi thuyền?"
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên.
Mới đầu, vẻ mặt của Diệp Phi Bằng tràn đầy kinh ngạc, sau khi nghe vậy, lại trở nên có phần ghen tị.
Nhưng hiện tại là thời khắc sinh tử, y tạm gác chuyện này sang một bên.
Diệp Phi Bằng dằn cảm xúc trong lòng lại, vội vàng thúc giục: "Nhanh, mau điều khiển phi thuyền rời khỏi nơi này."
Giọng nói vô tội của Tiêu Hằng truyền đến: "Chạy đi đâu bây giờ! Xung quanh đều là biển, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng!"
Diệp Phi Bằng tức giận mắng: "Chọn bừa một hướng là..."
Lời còn chưa dứt, một hình ảnh bỗng nhiên hiện ra trong đầu y.
Hình như nhớ đến điều gì, Diệp Phi Bằng nhìn ra ngoài phi thuyền, cẩn thận phân biệt cảnh quan xung quanh.
Trên mặt biển cách đó không xa, có chín xoáy nước lớn nhỏ khác nhau.
Nước biển đang dâng cao, vô cùng dễ thấy.
“Hải vực này, hình như kiếp trước mình định trở lại Ly giới, đã tới nơi này."
"Hiện giờ không thể đi tới đảo có trấn thủ của Vạn Tiên Minh, cách đây không xa về hướng tây bắc, hình như có một hòn đảo không người."
"Đi đâu đó tránh đầu sóng ngọn gió trước rồi tính tiếp."
Ngay sau đó, y vội vàng phân biệt, chỉ cho Tiêu Hằng một phương hướng, bảo: “Nhanh, bay về phía đó!"
Nghe vậy, Tiêu Hằng lập tức lúng túng điều khiển phi thuyền thoát khỏi chiến trường này.
Trong khi đó, hai vị tu sĩ Trúc Cơ kia dường như đang kịch chiến, không thèm để ý đến đám người đang lặng lẽ chạy trốn.
Nội tâm Diệp Phi Bằng không khỏi kích động một hồi.
Sau khi bay hơn một ngày, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy một hòn đảo không lớn không nhỏ với rừng rậm rậm rạp ở phía xa.
"Đến nơi rồi, bay vào trong rừng cây này trốn trước." Diệp Phi Bằng vội vàng hô.
Tiêu Hằng chẳng qua cũng chỉ mới đột phá đến Luyện Khí kỳ không lâu, điều khiển phi thuyền thời gian dài như vậy đã hơi đuối sức.
Nghe Diệp Phi Bằng nói thế, y như trút được gánh nặng, cẩn thận đáp phi thuyền trong rừng rậm.
Diệp Phi Bằng bảo mọi người nhặt nhạnh nhánh cây, phủ lên phía ngoài phi thuyền để che giấu nó.
Sau đó, đoàn người trở lại khoang thuyền, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
"Vừa mới tới tu tiên giới đã gặp phải loại chuyện này, thật xui xẻo quá đi!” Tiêu Hằng thở dài.
"Có thể sống sót đã là tốt rồi, bộ không nghe thấy chuyện chúng ta vượt giới đã bị phát hiện sao?" Một đứa trẻ khác bằng tuổi Tiêu Hằng, nói.
Diệp Phi Bằng bảo: "Giờ mọi người chỉ có thể trốn trên hòn đảo này một thời gian. Chờ sóng gió qua đi, . chúng ta hẵng rời khỏi đây."
Mọi người ai oán thở dài, mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy vẻ rối rắm.
"Cũng chỉ có thể như vậy. May mắn thay, hòn đảo này có nguồn nước và cây ăn quả. Sau này cũng không cần lo về thức ăn.” Tô Trường Ngọc thở dài một hơi.
Tiền đồ chưa biết ra sao nhưng tâm trạng mọi người đều không tốt lắm.
Khi màn đêm buông xuống, ai nấy đều nhanh chóng thấy buồn ngủ.
Nửa đêm, Diệp Phi Bằng chợt có cảm giác, từ từ tỉnh lại.
Y lặng lẽ đi ra ngoài phi thuyền, chỉ thấy một tia sáng từ chân trời bay đến, trong nháy mắt đã lao tới.
Mục tiêu tiến thẳng tới phi thuyền đang được che giấu.
"Nguy rồi!” Diệp Phi Bằng thầm cả kinh.
Còn chưa kịp có động tác gì, tia sáng kia đã giáng xuống trước mặt y.
"Mau đỡ ta vào..."
Người tới chính là vị tu tiên giả dẫn bọn họ rời khỏi Ly giới kia.
Có điều, cả người y lúc này đã huyết nhục mơ hồ, khí tức yếu ớt, hình như bị trọng thương.
Tuy vậy, dù sao y vẫn là một vị tu sĩ Trúc Cơ.
Diệp Phi Bằng không dám lỗ mãng, đáp “dạ” một tiếng, đang muốn tiến lên đỡ thì thấy đối phương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã về phía trước, sau đó co giật vài cái, lập tức không động đậy nữa.
"Tiền bối!” Diệp Phi Bằng phát ra một tiếng hô hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một dị tượng xuất hiện trên bầu trời ngay đỉnh đầu.
"Tu sĩ Trúc Cơ Phàn Ly, tu đạo một trăm sáu mươi lăm năm, dùng kỳ vật “Ám Nhiên Trượng” thành tựu đạo cơ, liều mạng chiến đấu với người tại Tùng Vân Hải, trọng thương không qua khỏi.”
“Hiện giờ thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời!”
Cảnh tượng rực rỡ như pháo hoa, chiếu sáng cả vùng trời.
Diệp Phi Bằng bị cảnh tượng xuất hiện bất thình lình này làm cho sững sờ.
"Chết rồi...?"
Y sửng sốt.
Có ra sao, y cũng không ngờ rằng vị tu sĩ tên Phàn Ly thật vất vả mới tránh được một kiếp này lại chết ngay trước mặt mình.
Một cây trượng bằng tre bình thường chậm rãi tách ra khỏi người y.
Nhìn thi thể vị tu sĩ Trúc Cơ này, một ý nghĩ lớn mật đột nhiên nảy ra trong đầu Diệp Phi Bằng.
Y nín thở, lặng lẽ đến gần cái xác.
Diệp Phi Bằng đi tới bên cạnh thi thể, đứng yên bất động một lúc lâu.
Một lát sau, y mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhờ vào ánh sáng như pháo hoa trên đỉnh đầu, nhanh chóng lục soát thi thể.
"Ngươi đang làm gì đó?"
Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau.
Khiến Diệp Phi Bằng hoảng hồn, xém chút nữa ngã phệt xuống đất.
Y ngoảnh đầu lại, thấy Tiêu Hằng nhìn mình mò mẫm cái xác mà tỏ vẻ khiếp sợ.
"Suỵt!” Diệp Phi Bằng ra dấu im lặng.
Lúc này, Tiêu Hằng cũng kịp phản ứng lại.
Y tiến lại gần, nhỏ giọng, hỏi: "Sao vị tiên sư này lại chết?"
“Chắc do liều mạng lưỡng bại câu thương với tu sĩ kia, y cũng vất vả chạy thoát tới đây nhưng lại không gắng gượng nổi, cứ vậy mà chết thôi.” Diệp Phi Bằng thuận miệng trả lời, tiếp tục lục lọi thi thể.
"Sao lại không có nhẫn trữ vật?” Lục cả buổi, y vẫn không phát hiện ra thứ bản thân muốn có.
Diệp Phi Bằng nhỏ giọng oán giận.
"Nhẫn trữ vật? Có phải cái này không?” Tiêu Hằng nhặt một chiếc nhẫn từ dưới đất lên, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận