Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 463: Ngũ Lão hội vào cuộc

“Mười triệu độ cống hiến? Hắn điên rồi?” Mặt người thất thanh kêu lên.
Nhưng ngay sau đó, Mặt người một lần nữa bình tĩnh lại.
“Hừ, dạ dày của hắn thật đúng là càng lúc càng lớn. Nhưng hắn xác định chuyện xảy ra trên đảo Vạn Tiên đáng giá nhiều độ cống hiến đến vậy sao?”
Lý Phàm nhìn sắc mặt đối phương, lại cẩn thận bổ sung: “Hắn còn có điều kiện khác.”
“Đưa tiền trước trả hàng sau.”
“Hơn nữa hắn còn nói, có muốn giao dịch hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phía chúng ta, hắn không cưỡng cầu. Nhưng hắn dám cam đoan, giá trị của tin tức này tuyệt đối không chỉ có vậy. Hắn đã mạo hiểm tính mạng, hơn nữa nể tình chúng ta là khách quen nên mới đưa ra cái giá này.”
Nghe được điều kiện thái quá như vậy, Mặt người không còn kích động như trước.
Cẩn thận suy tư một phen, hắn nói: “Đây là chuyện quan tròng, ta đi xin chỉ thị trước. Ngươi ở chỗ này, không được đi lung tung.”
Dứt lời, quang ảnh trên tảng đá vỡ lập tức biến mất.
Lý Phàm kiên nhẫn chờ đợi tại chỗ. Sau thời gian một nén nhang, Mặt người lại xuất hiện.
“Đồng ý với hắn!” Hắn quả quyết nói.
“Thủ lĩnh?” Lần này Lý Phàm có chút khiếp sợ trước sự quyết đoán của đối phương.
“Hà Chính Hạo trước đó từng nói, rủi ro của lần giao dịch này thật sự quá lớn, hắn không tiện trực tiếp ra mặt, cần một đường trung chuyển. Nếu như chúng ta đồng ý giao dịch thì hãy đưa linh thạch tới hòn đảo này. Chỉ nói mình là người của ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’, phần còn lại không cần quan tâm. Chỉ cần đưa linh thạch cho đối phương là được.” Lý Phàm đưa ra tọa độ của một hòn đảo, chính là hòn đảo của đám người Lý Thần Phong.
“Khi hắn xác định đã nhận được linh thạch thì mới giao tin tức cho chúng ta.” Lý Phàm vội vàng nói.
“Vạn Giới Liên Hợp hội là cái gì?”
“Chẳng lẽ là...” Mặt người dường như nhận ra được điều gì đó, đột nhiên trầm mặc.
“Chậm nhất là ngày kia, linh thạch sẽ được đưa tới. Ngươi hãy để mắt tới Hà Chính Hạo, đừng để hắn chạy.” Mặt người dặn dò.
“Vâng, thủ lĩnh.” Lý Phàm lập tức đồng ý.
“Đây chính là một canh bạc lớn. Nếu cược thắng, đương nhiên chúng ta lập được công lao lớn. Nếu cược thua...” Mặt người thì thào lẩm bẩm.
Hiển nhiên số lượng lớn như thế, phương thức giao dịch lại không đáng tin, Mặt người cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Nhìn qua cũng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
“Thủ lĩnh yên tâm đi. Căn cứ vào khoảng thời gian tiếp xúc với Hà Chính Hạo, ta cho rằng người này đáng tin cậy.” Lý Phàm mở miệng nói.
“Hy vọng là vậy. Ngươi cứ đi đi.”
Sau khi kết thúc liên lạc, Lý Phàm lại vội vàng trở về đảo Thái An.
Đồng thời thông qua Sát Cơ Vô Tướng, cảm nhận được tình hình bên Lý Thần Phong.
Hai ngày sau.
Một tu sĩ mặc đồ đen làm theo phân phó, đi tới bầu trời phía trên hòn đảo nơi Đế rồi nhìn xung quanh.
Nữ tử áo xanh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hai người đối mặt với nhau, sắc mặt đều có chút nghiêm túc.
Vẫn là tu sĩ áo đen dựa theo quy trình giao dịch, tự báo thân phận: “Ta là tu sĩ của Vạn Giới Liên Hợp hội.”
Dứt lời, hắn ném một nhẫn trữ vật qua.
Nữ tử mặc áo xanh tiếp nhận nhẫn trữ vật, sau một hồi kiểm tra, đồng tử đột nhiên co rút lại.
“Ngươi...”
Nàng đang muốn nói gì đó lại phát hiện đối phương vẫy tay, cứ như vậy mà rời đi.
Bỏ lại nữ tử áo xanh đứng ngẩn ngơ tại chỗ với vẻ mặt không thể tin được.
“Thánh sư!”
Lý Thần Phong phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng phi thân tiến lên, tìm tòi đến cùng.
Nữ tử áo xanh giao nhẫn trữ vật hắn, sau khi Lý Thần Phong kiểm tra xong cũng rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
“Thánh sư, rốt cuộc là...” Lý Thần Phong chỉ cảm thấy đầy khó hiểu.
“Xem ra, có vẻ lần này chúng ta chuẩn bị còn chưa đủ.” Nữ tử áo xanh cười khổ nói.
...
“Ngũ Lão hội bên kia quả nhiên đủ giỏi giang, làm việc cũng không dây dưa dài dòng!” Cảm nhận được giao dịch bên kia tiến hành thuận lợi, Lý Phàm không khỏi thầm khen một tiếng.
Lập tức lên đường đi tới đảo Lưu Ly, lại tìm Hà Chính Hạo uống chén trà.
Lý Phàm đi thẳng đến địa điểm hẹn gặp.
Kích hoạt liên lạc với Mặt người, Lý Phàm tỏ ra có chút mờ mịt và sợ hãi.
“Thông tin mà Hà Chính Hạo muốn truyền đạt là gì?” Mặt người cũng không hàn huyên mà hỏi thẳng.
“Hắn đã lặng lẽ nói cho ta biết.” Lý Phàm nhỏ giọng nói: “Chỉ một câu thôi.”
“Hửm?”
Lý Phàm ấn lòng bàn tay lên tảng đá vỡ, tập trung ý niệm truyền lời nói qua.
“Thiên huyền tỏa linh...”
“Huyền hoàng quy...”
“Nhất thống?”
Mặt người rơi vào trong yên lặng tuyệt đối.
Một lát sau, bên kia mơ hồ truyền đến tiếng động hỗn loạn, động tĩnh cực lớn.
“Giao dịch hoàn thành, ngươi tiếp tục ẩn núp. Nếu có tình huống đặc biệt, ta sẽ liên lạc lại với ngươi.” Tuy đã vô cùng khắc chế, nhưng Lý Phàm vẫn nghe được một chút hoảng sợ từ trong bức vẽ của Mặt người.
Tảng đá vỡ hóa thành bột mịn, liên lạc bị gián đoạn.
“Chu Thanh Ngang” vẫn tỏ ra bối rối trở về đảo Thái An.
Mãi cho đến chỗ sâu không người trong đại trận hộ đảo, hắn mới khôi phục như thường.
“Có Ngũ Lão hội cản trở, đời này cho dù Vạn Tiên Minh muốn thành lập Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, e rằng cũng lực bất tòng tâm.”
“Sự tình cụ thể sẽ phát triển như thế nào, còn phải quan sát một chút.”
Lý Phàm nheo hai mắt lại, lực chú ý trở về bên bản tôn trên đảo Vạn Tiên.
Trải qua một thời gian điều tra, Lý Phàm được thả ra khỏi phòng tối nhỏ.
Lời khai của hắn giống như các tu sĩ còn sống sót lúc đó, cũng không có gì bất thường.
Tinh lực chủ yếu của Tiên Minh là đặt trên người Công Tôn Khải Huyền không rõ tung tích.
Chính thôi diễn của hắn đã kích hoạt ánh sáng xanh lục đáng sợ kia.
Tuy rằng Lý Phàm thôi diễn ra chút kết quả trước tiên, nhưng xét theo động tĩnh thực tế, hiển nhiên năng lực thôi diễn của Công Tôn Khải Huyền vượt trội hơn một bậc.
Làm rõ ràng rốt cuộc hắn lúc ấy nhìn thấy cái gì đã trở thành chuyện quan trọng nhất lúc này.
Đảo Vạn Tiên vẫn đang trong tình trạng phong tỏa.
Tuy nhiên những tu sĩ tiếp nhận thẩm vấn có thể hoạt động tự do ở trên đảo sau khi ký kết hiệp nghỉ bảo mật hiệp nghị.
Tuy rằng không thể đề cập cụ thể chuyện xảy ra ngày đó, nhưng năng lực thôi diễn thần kỳ của Lý Phàm đã được thể hiện vô cùng rõ ràng trong sự kiện giá cả Phổ Hiền Chân Diệp tăng vọt cùng với dị biến ở Diễn Võ đường.
Kết quả là xung quanh Lý Phàm có thêm rất nhiều tu sĩ lôi kéo làm quen.
Không thể tiến vào Thiên Huyền Kính, vì yên tĩnh, Lý Phàm đành phải đến Thiên Lý đường để tránh né.
Thiên Lý đường vẫn chưa mở buôn bán kể từ ngày bị người chặn cửa, cửa lớn đóng chặt.
Lý Phàm vẫn thông qua mật đạo lúc trước mới có thể trở về lần nữa.
Tiến vào bên trong cửa hàng, Lý Phàm phát hiện tuy rằng Tiêu Tu Viễn ở bên trong.
Nhưng vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần.
Mặc cho Lý Phàm gọi như thế nào, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng.
Thật giống như trạng thái của khôi lỗi khi bị mất kiểm soát ở kiếp trước bởi vì Hóa Đạo Thạch vỡ nát.
Thậm chí lần này còn nghiêm trọng hơn vài phần.
Lý Phàm cẩn thận quan sát một lát như có điều suy nghĩ.
“Hẳn là lệnh phong tỏa của Lục Khê Thiền khiến khôi lỗi và bản thể mất liên lạc.”
“Thủ đoạn của thủ tịch Sách Trận đường quả nhiên không tầm thường.”
“Nhưng mà nàng không ngờ trên đời còn có thần công như ‘Kỳ Huyền Chân Linh Biến’.”
Trong lòng Lý Phàm không khỏi có chút đắc ý.
Dù sao cũng không có chuyện gì, bắt đầu đi dạo trong Thiên Lý đường không người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận