Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 422: Truyền nhân Thiên Cơ tông

“Sao lại như thế?”
“Đồng tu cùng một công pháp với ta còn chưa tính, tu vi vậy mà còn cao hơn ta?”
Hà Chính Hạo nghẹn họng, lập tức rơi vào hoài nghi cực lớn đối với nhân sinh.
“Lần này xong rồi...”
Trong nháy mắt, trong đầu Hà Chính Hạo xuất hiện rất nhiều ý niệm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tạm thời đến đảo Vạn Tiên trốn tránh.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị phát động pháp trận truyền tống.
“Ta biết ngươi trốn bên trong, vì sao không dám ra đây gặp ta?” Tiếng hét phẫn nộ đối phương lại lần nữa vang lên, tiếng như sấm nổ.
Toàn bộ đảo Lưu Ly tựa như đều run rẩy trong tiếng quát này.
Da mặt Hà Chính Hạo giật giật, cũng không dám lên tiếng, chỉ cuống quýt mở ra Truyền Tống trận.
Ai từng nghĩ đến, người nọ lại giống như phát hiện hành động của hắn.
“Muốn chạy trốn? Hừ!”
Một luồng dao động tức thì bao phủ trên không đảo Lưu Ly.
Hà Chính Hạo hoảng sợ phát hiện, Truyền Tống trận của đảo Lưu Ly vậy mà mất đi liên hệ với đảo Vạn Tiên.
“Phong tỏa không gian?!”
Trán hắn nháy mắt có mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Chỉ trong chốc lát, Hà Chính Hạo kịp phản ứng.
“Không đúng, chỉ là không biết thông qua loại phương pháp nào tạm thời ảnh hưởng đến liên kết của tiết điểm Truyền Tống trận...”
lúc hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại bỗng nhiên phát hiện, tu sĩ bất thình lình tìm tới cửa kia thế mà đã hóa thành một luồng lưu quang trực tiếp lao tới đại trận hộ đảo phía dưới.
Hà Chính Hạo vui vẻ trong lòng: “Thì ra chỉ là một tên mãng phu! Đại trận Sơn Xuyên Tinh Đấu này của ta cũng không phải dễ chơi, cho dù ngươi có tu vi Kim Đan...”
Đang nghĩ như vậy thì chuyện khiến hắn nghẹn họng trân trối đã xảy ra.
Đối phương lại coi đại trận như không, cứ vậy nghênh ngang bay vào.
Lộ tuyến phi hành nhìn như tùy ý nhưng mỗi lần đều đi trên tiết điểm bạc nhược nhất của pháp trận phòng hộ.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn, trước khi Hà Chính Hạo còn chưa kịp phản ứng.
Đã dừng ngay trước mặt hắn.
Người nọ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt tràn đầy sát ý: “Chính là tiểu tử ngươi học trộm công pháp tông ta?”
Trong đầu Hà Chính Hạo tức khắc trống rỗng.
Không kịp tự hỏi vì sao đối phương có thể dễ như trở bàn tay phá vỡ đại trận Sơn Xuyên Tinh Đấu hắn lấy làm tự hào.
Sát ý đáng sợ tựa như thực chất bao phủ hắn, tim Hà Chính Hạo không biết cố gắng đập lên kịch liệt.
“Hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm!”
“Đạo hữu chớ nên động thủ!”
Trước uy hiếp tử vong, Hà Chính Hạo luôn miệng hô to.
“Đạo hữu?” Hung ác trong mắt đối phương càng thêm sâu.
“Kẻ hèn Trúc Cơ sao dám gọi Kim Đan chân nhân là đạo hữu?”
“Tu sĩ bây giờ đều không hiểu lễ nghĩa như vậy sao?”
Uy áp mạnh hơn tu sĩ Kim Đan bình thường rất nhiều chợt phát ra từ trên người hắn.
Hà Chính Hạo chỉ trong thoáng chốc đã cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè lên vai mình, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa không chống đỡ nổi phải quỳ xuống tại chỗ.
Trong lòng Hà Chính Hạo liền tràn đầy ủy khuất.
Đừng nói tu sĩ Kim Đan, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, Hà Chính Hạo ta cũng xưng hô với bọn họ là đạo hữu!
Nhưng ở trước mặt ác nhân, suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, Hà Chính Hạo cũng không thể không tạm thời khuất phục trước vũ lực của đối phương.
Nặn ra một cười khó coi, Hà Chính Hạo có chút gian nan nói: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!”
“Tiền bối có chuyện gì từ từ nói!”
Đối phương dùng ánh mắt âm lãnh quét một vòng, tạm thời thu hồi uy áp.
“Ta hỏi, ngươi đáp!”
“Nếu gạt ta...”
“Chết!”
Hà Chính Hạo nghe thấy lời của đối phương, trong lòng không khỏi nhảy dựng.
Không ngừng gật đầu như gà con mổ thóc, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
““Tọa Sơn Quyết” của ngươi là làm sao có được?” Đối phương hỏi.
“Là vãn bối khi còn trẻ thám hiểm trong một động phủ ngoài ý muốn có được, tuyệt đối không phải...”
Hà Chính Hạo còn chưa nói xong lại nghe thấy câu hỏi của đối phương.
“Động phủ? Ở nơi nào? Vì sao lại có truyền thừa tông ta?”
Hà Chính Hạo vội vàng nói ra vị trí và cấu tạo bên trong của động phủ.
Đối phương híp hai mắt, trầm mặc một hồi.
Sau đó lại nói ra một số chi tiết bên trong động phủ, hỏi Hà Chính Hạo có phải thế không.
Hà Chấn Hạo mừng rỡ, vội vàng gật đầu.
Nhận ra được sát ý của đối phương dần thu liễm lại, Hà Chính Hạo không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thấy đối phương dường như đang rơi vào hồi ức, hắn lấy dũng khí hỏi: “Ta thấy của ngôn hành cử chỉ tiền bối đều khác hẳn người thường.”
“Không biết có phải tiền bối mới từ trong ngủ say tỉnh lại hay không?”
Cũng không trách Hà Chính Hạo sẽ suy đoán như thế.
Tu sĩ bây giờ ai còn sẽ treo tông môn gì đó bên miệng.
Huống chi cũng đã từng xảy ra ví dụ tu sĩ thượng cổ ngủ say mấy ngàn năm tỉnh lại.
Hà Chính Hạo cũng không cảm thấy chuyện này quá kỳ quái.
Chỉ cảm thấy bản thân thật sự quá xui xẻo.
Đối phương không trực tiếp thừa nhận mà vẻ mặt trở nên có phần nghiêm túc.
“Ta ngược lại còn muốn hỏi ngươi, mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Công pháp tu hành vậy mà sẽ tự dưng sinh ra cảm ứng?”
“Thiên địa dường như đều trở nên không quá giống trước...”
Hà Chính Hạo càng thêm tin tưởng suy đoán của mình.
Lập tức cẩn thận miêu tả một lượt đủ loại chuyện xảy ra ở Huyền Hoàng giới như thiên tôn truyền pháp, đại kiếp buông xuống và hiện trạng Vạn Tiên Minh hiện nay cho hắn nghe.
Đối phương nghe mà sắc mặt liên tục biến ảo.
Mà Hà Chính Hạo trong những nói bóng nói gió không ngừng cuối cùng cũng từ từ biết được thân phận của đối phương.
Hắn tên Lý Phàm, là tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ.
Một lần bởi vì ngoài ý muốn rơi vào ngủ say.
Chờ sau khi tỉnh lại, không chỉ tu vi lùi về Kim Đan cảnh.
Lại còn trong lòng hiện lên cảm ứng.
Lý Phàm không rõ nguyên do bèn lần theo vị trí cảm ứng đi tới đảo Lưu Ly.
Hơn nữa sau khi phát hiện Hà Chính Hạo đồng tu “Tọa Sơn Quyết” không phải đệ tử Thiên Cơ mới có một màn chất vấn như vừa rồi.
“Tiền bối làm sao phân biệt ra ta không phải đệ tử Thiên Cơ tông?”
Hà Chính Hạo tuy trong lòng ai thán chính mình xui xẻo nhưng vẫn có chỗ nghi ngờ.
Lý Phàm cười nhạo: “Ngàn năm qua đi, tu sĩ đều trở nên vô tri như thế?”
“Vấn đề này của ngươi chẳng khác nào đang hỏi vì sao tu sĩ có thể liếc mắt là nhìn ra yêu thú không phải người.”
“Tu sĩ Thiên Cơ tông ta chú trọng thiên nhân hợp nhất, công pháp trong tông đều thoát không được liên hệ với khí cơ. Ta tự nhiên có bí thuật có thể phân biệt.”
Hà Chính Hạo nghe thấy giọng điệu khinh thường của đối phương, mặt già hơi đỏ lên.
Đang muốn nói thêm gì đó lại thấy Lý Phàm bỗng nhìn chằm chằm chính mình.
“Tiền bối, ngươi...” Hà Chính Hạo không nhịn được có chút căng thẳng.
“Ngươi tu hành “Tọa Sơn Quyết” được bao lâu rồi?” Lý Phàm hỏi.
Hà Chính Hạo thoáng sửng sốt: “Chừng hơn trăm năm...”
“Thần công như “Tọa Sơn Quyết”, ngươi tu hành lâu như vậy, sao mới tu vi Trúc Cơ?”
Lý Phàm nghi hoặc nhìn Hà Chính Hạo: “Hay ngươi cũng là bị thương ngã xuống cảnh giới?”
Hà Chính Hạo nghe vậy, mặt tức thì trở nên đỏ bừng.
“Tiền bối có điều không biết, Tọa Sơn Quyết này...”
Hắn đang muốn biện giải cho mình thì lại chợt nhớ tới, vị này là tổ tông tu hành “Tọa Sơn Quyết”.
Thế là trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời.
Ấp úng, ngây ra tại chỗ.
Song lại là Lý Phàm giải vây cho hắn.
Hắn tựa như nhớ tới điều gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Phải rồi, ngươi không biết phương pháp cảm ứng thiên cơ. Cũng khó trách ngươi tu hành chậm như vậy.”
“Chỉ dựa vào ‘tọa sơn’ mà không đi ‘toạ tiên’. Khó khó khó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận