Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 78: Vân Thuỷ Thiên cung mở ra

"Thật có lỗi. Việc này ta không thể làm được. Ta có linh cảm sắp sửa đột phá, trong vòng hai năm tới đây phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, không cách nào trấn thủ Lưu Ly đảo được."
Còn một năm nữa là Vân Thuỷ Thiên cung mở ra, Lý Phàm sẽ không vì chút điểm cống hiến kiếm được từ việc làm đại diện trấn thủ mà bỏ qua cơ hội tiến vào đó trước.
Vì thế, hắn chỉ có thể dứt khoát từ chối Hà Chính Hạo.
"Ra là vậy, thế thì ta đành phải nhờ người khác. Cũng chúc đạo hữu sớm ngày Trúc Cơ!" Hà Chính Hạo tiếc nuối trả lời.
Linh phù thông tin cũng không truyền đến tin tức nào nữa.
Lý Phàm cũng không để ý, tiêu hao điểm cống hiến, mở ra giao thức phụ trợ tu hành.
Tu luyện "Như Ảnh Tùy Hình Quyết".
Dù sao cũng chỉ là công pháp phụ trợ, tu hành "Như Ảnh Tùy Hình Quyết" đơn giản hơn hai môn công pháp trước đó rất nhiều.
Được Khải Linh và Linh Lung Lưu Ly châu chồng chất bổ trợ, chỉ chưa đến mười ngày, Lý Phàm đã tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ.
Lúc này, Lý Phàm đang thử nghiệm hiệu quả của "Như Ảnh Tùy Hình Quyết".
Hắn dùng 100 điểm cống hiến mô phỏng tiến hành một hồi đuổi bắt với tu sĩ Luyện Khí kỳ ở trong Thiên Huyền kính.
Không gian xung quanh biến ảo thành núi non liên miên.
Trong núi rừng, một bóng dáng nhanh chóng chạy trốn về phía xa.
Đó là mục tiêu mà hắn cần phải đuổi theo.
Nhìn bóng lưng đối phương càng ngày càng xa, Lý Phàm khẽ động thần niệm, thân hình đột nhiên tối sầm lại.
Tựa như được phủ kín bởi một màn lụa đen, dưới bóng tối che phủ, thân ảnh của Lý Phàm càng khó bị phát hiện.
Thấy đối phương sắp hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lý Phàm gia tốc mạnh mẽ, phóng người đuổi theo.
So với cưỡi gió phi hành lúc trước, tốc độ hiện tại của Lý Phàm đã tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, hắn còn mơ hồ sinh ra một loại liên kết nào đó với mục tiêu bị truy đuổi.
Khi tốc độ của đối phương tăng lên, tốc độ của Lý Phàm cũng tương ứng được tăng cường ở một mức độ nhất định.
Thực tựa như Lý Phàm đã trở thành cái bóng của đối phương, khiến cho đối phương không thể nào thoát khỏi mình.
Lý Phàm lại càng có thể không ngừng nhảy vọt qua lại giữa những bóng râm trên mặt đất.
Như vậy, căn bản không mất bao lâu, Lý Phàm đã đuổi kịp đạo thân ảnh phía trước kia.
Cảnh tượng xung quanh dần trở nên mơ hồ, ảo cảnh sông núi và tu sĩ cũng đồng thời biến mất.
Không gian lại trở nên tối đen như trước.
Cuộc truy đuổi kết thúc, Lý Phàm rất hài lòng với "Như Ảnh Tùy Hình Quyết".
Bản thân nó đã có hiệu quả ẩn nấp khí tức không tầm thường, nếu lại phối hợp với Tàng Hình phù thì như hổ mọc thêm cánh, người khác càng không dễ phát hiện ra.
Tư Không Nghi kia tuy rằng có chút thần bí nhưng tu vi của hắn chắc chắn là Luyện Khí hậu kỳ không sai đi đâu được.
Mình sớm chuẩn bị nhiều như vậy, càng là người hữu tâm tính toán kẻ vô tâm.
Mưu đồ "Vân Thủy đồ lục" chắc hẳn không xảy ra vấn đề lớn.
Hiện giờ, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ tình báo bên Tiêu Tu Viễn truyền đến và Vân Thuỷ Thiên cung chính thức mở ra mà thôi.
Trong Thiên Huyền kính, ánh mắt Lý Phàm sâu kín, chăm chú nhìn về phương xa.
...
Hai tháng sau, Vạn Tiên đảo, Thiên Lý Đường.
Được Tiêu Tu Viễn truyền tin, Lý Phàm kích hoạt Tàng Hình phù rồi sau đó vội vàng chạy tới.
Vừa gặp mặt Tiêu Tu Viễn, hắn bèn giả vờ tức giận: "Thiên Lý Đường các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ mà các ngươi còn phải mất nhiều thời gian đến vậy để điều tra. Ta còn tưởng các ngươi quên mất chuyện này rồi, chuẩn bị tìm chỗ khác làm đây!"
Tiêu Tu Viễn hơi xấu hổ, tuy nhiên, hắn vội vàng giữ chặt Lý Phàm, thuận tay mở ra trận pháp trong cửa hàng, đề phòng kẻ khác nghe lén.
Lúc này, hắn mới nhỏ giọng giải thích: "Ngài nhỏ giọng một chút! Kéo dài lâu như vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân a."
"Ừ?" Lý Phàm thần sắc hơi động, đợi hắn nói tiếp.
"Hì hì, không gạt ngài chứ nhiệm vụ này quả thật khó ngoài dự đoán của ta. Thù lao lần trước bàn với ngài chỉ có năm mươi điểm cống hiến, quả thực là quá ít a! Phải biết, vì chuyện lần này mà ta phải mời một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ hỗ trợ mới giải quyết được..." Tiêu Tu Viễn trông mong nhìn Lý Phàm, ý tứ vòi tiền rõ rành rành.
"Sao, ngươi muốn làm trái giao ước?" Lý Phàm híp mắt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Tu Viễn với ánh mắt bất thiện.
Tiêu Tu Viễn gãi đầu: "Ngài cho thêm ít điểm..."
Lý Phàm xoay người muốn đi.
Tiêu Tu Viễn gấp thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ôi chao, ông nội mẹ nó, năm nay đúng là năm tuổi của ta a! Hai đơn hàng liên tục đều là mua bán lỗ vốn rồi."
"Được được được! Cứ như trước đi, năm mươi thì năm mươi!" Hắn cắn răng nói.
"Chỗ này cộng với tiền đặt cọc lúc trước là vừa đủ năm mươi điểm cống hiến." Lý Phàm lạnh lùng nói, ném ra bốn viên linh thạch trung phẩm.
"Ta kiếm chút tiền này từ ngài thật không dễ dàng mà." Tiêu Tu Viễn vẻ mặt đau khổ, bắt lấy linh thạch rồi đưa cho Lý Phàm một miếng ngọc giản.
Lý Phàm cầm lấy ngọc giản, thần thức kiểm tra một phen, mặt lộ ra dị sắc.
Sau đó, hắn thu hồi ngọc giản, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Lý Phàm đi xa, thần sắc nịnh nọt ban đầu của Tiêu Tu Viễn đột nhiên biến mất.
Hắn vuốt ve linh thạch trong tay, phát ra từng tràng cười lạnh.
"Một kẻ thì thần thần bí bí, lai lịch không rõ; một kẻ thì giấu mặt không thấy, động cơ khó lường."
"Ta thật đúng là muốn nhìn xem hai người các rốt cuộc tính làm gì."
Trong Thiên Huyền kính, Lý Phàm đọc kỹ nội dung trong ngọc giản một lần nữa, cuối cùng mới phá hủy ngọc giản.
"Hai người?"
Lý Phàm nhíu mày, nhất thời cảm thấy có chút khó giải quyết.
Thì ra, căn cứ vào tình báo mà Tiêu Tu Viễn thu thập được, Tư Không Nghi này ngày thường ru rú trong nhà, không bao giờ lộ mặt.
Hắn còn có một người bạn tốt, gọi là Bách Lý Trần, cũng là vị nam tu.
Bách Lý Trần này thực lực hơi yếu, chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Quan hệ giữa Tư Không Nghi và Bách Lý Trần dường như vô cùng tốt, mỗi lần ra ngoài hành động, hai người này luôn ở cùng một chỗ, như hình với bóng.
Hơn nữa, hai người hình như có một loại thuật hợp kích nào đó.
Lúc giết địch, phối hợp chặt chẽ, tâm linh tương thông, tựa như một người.
Hai người này thường ngày đều ở trên Vạn Tiên đảo, ngoại trừ làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến ra thì hầu như không ra ngoài.
Có điều, trong quá trình Tiêu Tu Viễn điều tra, hai người này đã từng mất tích một lần.
Sau khi ra khỏi Vạn Tiên đảo thì mất đi tung tích, không biết đã đi đâu.
"Bách Lý Trần này là ai, vì sao một chút ấn tượng mình cũng không có?" Lý Phàm cẩn thận nhớ lại nhưng không tìm thấy tin tức của Bách Lý Trần trong trí nhớ.
"Xem ra, người này kiếp trước hẳn đã bỏ mạng trong di tích Vân Thủy Thiên Cung."
"Có điều, không nghĩ đến lại phải đối phó thêm một người. Sự chuẩn bị bây giờ của ta có vẻ như không đủ rồi."
"Cũng may là còn không ít thời gian."
Mạch suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, Lý Phàm bắt đầu mưu đồ một lần nữa.
Một năm sau.
Năm 11 sau Lưu Điểm, hải vực Trung Ương Tùng Vân Hải.
Giông bão gầm rú trên bầu trời nhiều tháng liền.
Một vòng xoáy được hình thành trong tầng mây dày đặc, bị nhuộm thành màu đen, chậm rãi xoay tròn như đang không ngừng súc tích lực lượng.
Những đám mây tựa như tạo thành một bức tường cao bao bọc vòng xoáy vào chính giữa.
Chính giữa vòng xoáy, từng đạo lam quang đang loé lên không ngừng.
Mỗi một lần nó loé lên, hải vực Trung Ương này dường như đều xảy ra một loại biến hoá không rõ nào đó.
Loại dị trạng này tất nhiên hấp dẫn không ít tu sĩ.
Thậm chí mơ hồ có lời đồn, nơi này sắp có một tòa di tích thượng cổ tông môn hiện thế.
Vì vậy, trong mấy tháng nay, tu sĩ tụ tập ở đây càng ngày càng nhiều.
Lý Phàm tự nhiên cũng trong số đó.
Ánh mắt hắn đảo qua đám người, khẽ dừng lại trên người Tư Không Nghi và Bách Lý Trần không chút dấu vết.
Sau đó, hắn lại thấy được bóng dáng của Tiêu Tu Viễn.
Tiêu Tu Viễn nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trong tầng mây trên bầu trời, thần sắc có vẻ hưng phấn.
"Người này e còn tưởng rằng gặp được cơ duyên, có tiện nghi gì có thể chiếm."
"Thật không ngờ rằng, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi."
Trong ánh mắt Lý Phàm hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận