Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 494: Huyền Thiên Khẩn Tỏa U

Mệnh lệnh từ tổng bộ Bố Chính đường Vạn Tiên Minh gửi đến bên trong còn kèm theo một tấm lệnh đại diện đảo chủ và bàn giao công việc chi tiết, không thể nào là giả được.
Lý do bên ngoài là vì chuyện tập kích đảo Vạn Tiên bất ngờ, Lý Phàm là người có chức vị cao nhất trong các tu sĩ trong thể chế may mắn còn sống sót hiện tại ở biển Tùng Vân.
Bởi vì hai vị tiên quân Hóa Thần Tử Vân và Hồng Hi không thể quay về được nữa, cho nên việc đại diện đảo chủ hợp tình hợp lý đẩy lên đầu Lý Phàm.
Trong lòng Lý Phàm lại chẳng vui vẻ gì với cái bánh từ trên trời rơi xuống này.
Sau khi đọc kỹ lại chi tiết bàn giao công việc, đầu mày nhíu chặt.
Tuy chấp sự đặc biệt của Diễn Võ đường chỉ là một chức hão, nhưng cấp bậc chức vị quả thật chỉ có những tu sĩ trên cấp Nguyên Anh mới có thể đảm nhận được.
Cấp bậc không hề thấp.
Điểm này không có vấn đề. Nhưng biển Tùng Vân lớn như vậy, tu sĩ trong thể chế có cấp bậc tương đương với hắn trải rộng khắp các nơi chắc chắn có không ít tu sĩ vẫn chưa bị Ngũ Lão hội bắt đi.
Tại sao cứ phải giao nhiệm vụ nặng nề này cho Lý Phàm hắn vậy?
Đời này của hắn chẳng có kẻ đứng sau giật dây gì đó đâu.
Là thử thăm dò, cảnh cáo hay là trấn an?
Lý Phàm không thể hiểu nổi.
Nhưng mà mệnh lệnh đã truyền xuống, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, bay đến biển Tùng Vân.
Đến biên giới châu Thạch Lâm gần biển Tùng Vân lại gặp sự cản trở của vòng bảo hộ vô hình.
Lý Phàm lấy linh phù truyền tin ra truyền linh khí khởi động nó.
Bên trên xuất hiện một đường ánh sáng hình chữ ‘Vạn’ bắn vào vòng bảo hộ phía trên.
Một làn sóng lan ra, Lý Phàm thử duỗi tay phải ra, cảm giác như có một lớp vật chất vô hình bám vào cánh tay mình, hình dạng thay đổi khi hắn liên tục vươn về phía trước.
Cuối cùng vỡ tung giống như một lớp bong bóng dinh dính. Lý Phàm hơi trầm tư thế là cả người xông thẳng vào lớp bảo hộ vô hình đó.
Một lúc sau bản tôn của Lý Phàm đã quay trở lại biển Tùng Vân.
Theo vị trí ghi chép trong chú thích giao dịch, Lý Phàm dùng hết tốc lực bay đi, bốn ngày sau đã đến được địa điểm đó.
Một chiếc thuyền Độ Trần trông vô cùng quen thuộc lặng lẽ dừng lại giữa không trung.
Trên boong tàu dường như có thể nhìn thấy vô số hình ảnh tu sĩ hắc y.
Do dự một lúc Lý Phàm bay đến thuyền Độ Trần.
Dường như đã sớm biết Lý Phàm đến, tu sĩ hắc y không hề tiến lên ngăn cản.
“Lý Phàm đạo hữu đi đến nơi này!” Ngay khi bước lên boong tàu có một giọng nói từ trong thuyền Độ Trần truyền ra.
Lý Phàm vừa đi theo hướng âm thanh phát ra vừa bình tĩnh đánh giá những tu sĩ hắc y ở xung quanh.
Hơi thở lạnh lùng và xơ xát quen thuộc.
Có lẽ là đám Thần Hồn đến từ ‘Thời đại’, người chuyên xử lý nhiệm vụ đặc biệt.
Đời trước sau khi thành lập Huyền Võng đã xuất hiện tiền thân của các Thiên thuật sĩ.
Tạm thời không muốn rước lấy phiền phức, Lý Phàm chỉ giả vờ vô ý nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại tiếp tục đi vào bên trong.
Không lâu sau đi đến một gian phòng sâu trong hành lang, đẩy cửa tiến vào.
Một thanh niên tóc trắng đang ngồi trước bàn dài, nét mặt nghiêm túc.
Vô số tự phù và cảnh tượng lấp lóe nhanh chóng trên bàn dài.
Dường như tự mang theo chức năng chống người ngoài nhìn trộm, những thứ Lý Phàm nhìn thấy đều bị bóp méo mơ hồ.
“Lý đảo chủ, ngươi cũng đã nhận được thư bổ nhiệm rồi, ta cũng không cần phải lắm lời nữa.”
Thanh niên tóc trắng không thèm ngẩng đầu, ánh mắt cứ nhìn mặt bàn tự lẩm bẩm: “Ta chỉ nhấn mạnh ba điều.”
“Thứ nhất, trong thời gian nửa năm nhất định phải hoàn thành công tác xây dựng.”
“Thứ hai, dự toán cho công trình lần này có hạn, ngươi phải kiểm soát chặt chẽ toàn bộ vật liệu chi ra. Nếu chi phí thực tế vượt qua hạn mức cho phép, làm lỡ tiến độ của công trình, ngươi phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Đương nhiên nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn đó cũng là công lao to lớn, phần thưởng chắc chắn không nhỏ!”
“Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất....”
Nói đến đây thanh niên tóc trắng ngẩng đầu lên nhìn Lý Phàm.
Trong lòng Lý Phàm nhảy dựng bởi vì hắn bất ngờ nhìn thấy trong hốc mắt của thanh niên tóc trắng này lại trống rỗng, toàn là màu đen.
“Trong linh phù bổ nhiệm không hề giải thích rõ ràng bằng văn bản chính thức, sau khi bước ra khỏi phòng này ta tuyệt đối không thừa nhận đã nói ra lời này, nhưng ngươi bắt buộc phải làm, nếu như có sơ suất....”
Thanh niên tóc trắng hừ lạnh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một luồng sáng từ trong bàn dài bay thẳng đến Lý Phàm.
Lý Phàm giơ tay bắt lấy, khoảnh khắc luồng sáng tiếp xúc với cơ thể liền biến mất không thấy đâu.
Đồng thời trong đầu hiện ra một vài thông tin.
“Đây là....”
Lý Phàm khẽ chau mày.
“Trận đồ ‘Huyền Thiên Tỏa U trận’.” Thanh niên tóc trắng dường như nhìn ra thắc mắc của Lý Phàm nên lên tiếng giải thích.
“Đảo Vạn Tiên bị cướp đi, ‘cửa hang Thông U’ dưới đáy cũng bị phơi bày. Trong lúc xây dựng lại Tùng Vân tiên thành mới ngươi phải điêu khắc Huyền Thiên Tỏa U trận vào trong tiên thành.”
“Đã có trận đồ hướng dẫn, ngươi không cần phải quá thông thạo trận pháp, chỉ cần không phải dốt đặc cán mai là được rồi. Ngươi là tu sĩ cổ, chuyện này có lẽ không thành vấn đề với ngươi nhỉ.” Không để Lý Phàm từ chối, thanh niên tóc bạc đã cướp lời trước.
“Xưng hô với đạo hữu như thế nào?” Lý Phàm khẽ chau mày không đồng ý là lại lên tiếng hỏi trước.
Thanh niên tóc trắng nhìn Lý Phàm chằm chằm bằng đôi mắt xa xăm, lúc này mới lên tiếng: “Đệ Nhất Kinh Luân.”
Ánh mắt Lý Phàm ngưng lại.
Hắn đã từng nghe cái tên này.
Tu hành ba năm, người phàm kết đan. Kim Đan chém Nguyên Anh, thắng Hóa Thần.
Mấy chục năm trước đã là Hóa Thần đỉnh phong, khi có được cơ hội Hợp Đạo dễ như trở bàn tay lại dễ dàng từ bỏ. Chỉ vì thiên địa chi phách ấy quá yếu không phù hợp với mong muốn của hắn.
Kinh Luân công tử người có rất nhiều truyền thuyết khác nhau được lưu truyền trong giới tu sĩ.
Có thể nói Lý Phàm từ lâu đã được nghe danh hiệu của hắn, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được người thật.
Nhưng mà Lý Phàm cũng thấy nhiều cảnh đời, nét mặt bình tĩnh đúng mực, chắp tay nói: “Hóa ra Kinh Luân công tử ở ngay trước mặt!”
“Tuy là mệnh lệnh của Bố Chính đường tổng bộ Vạn Tiên Minh, nhưng bảo ta không rõ làm đảo chủ đại diện gì đó, rồi lại bố trí Huyền Thiên Tỏa U trận gì đó...”
“Thứ lỗi khó phụng mệnh!”
Lý Phàm kiên quyết nói.
Đệ Nhất Kinh Luân không khỏi nhíu mày.
Lý Phàm cảm nhận được không gian xung quanh dần trầm xuống, nhưng nét mặt vẫn chẳng có chút khác thường nào.
Hắn tiếp tục nói: “Chuyện này thật sự quá kỳ quặc, điểm nào cũng để lộ âm mưu, ai có thể đảm bảo Vạn Tiên Minh các người không qua cầu rút ván chứ?”
Đệ Nhất Kinh Luân nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Hắn khẽ mỉm cười trút bỏ uy nghiêm trên người.
“Hóa ra ngươi đang lo lắng điều này...”
“Điều này không cần thiết.”
Kinh Luân công tử đứng dậy đi đến bên cạnh phòng.
Cùng với động tác của hắn cả vách thuyền trong phút chốc trở nên trong suốt.
Giống như đang đứng trong đám mây, biển Tùng Vân mênh mông xuất hiện trước mặt hai người.
“Lý đảo chủ đến từ thượng cổ, có lẽ không biết sau khi kiếp nạn giáng xuống, khắp nơi trên thế gian đã sinh ra tồn tại tên ‘Quỷ Dị’.”
Kinh Luân công tử chậm rãi nói.
“Mà trong một số nơi đó xuất hiện thường xuyên và dày đặc nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận