Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 155: Sao rơi về Thương Ngô

"Trung bình, mỗi vị tu sĩ mượn một vạn điểm cống hiến.”
"Hiện giờ, Minh Nguyệt cung chúng ta đã độ pháp cho bảy vị tu sĩ."
"Hầu hết đều chọn ba năm trả gốc với lãi suất 36% một năm, mỗi tháng trả khoảng năm trăm bảy mươi mấy điểm."
"Bảy vị tu sĩ, doanh thu tổng cộng là bốn ngàn điểm cống hiến mỗi tháng.”
“Như vậy, mỗi ba tháng thì có thể độ pháp thêm một tu sĩ.”
“Khi việc làm ăn mở rộng hơn nữa, tốc độ này sẽ càng ngày càng nhanh…”
Trong Minh Nguyệt cung, Ân Vũ Trân đang tính toán thu nhập từ đại nghiệp độ pháp, ánh mắt lấp lánh.
"Cũng không thể tính như vậy, chờ sau này số lượng tu sĩ mượn pháp tăng lên, chắc chắn sẽ gặp phải trường hợp có người không chịu trả nợ. Mỗi người như thế sẽ mang lại tổn thất rất lớn cho chúng ta.”
“Nhưng dù như thế, tốc độ mở rộng của Minh Nguyệt cung chúng ta đã rất đáng ngạc nhiên rồi.”
Ân Nguyệt Đình cũng thán phục nói.
Ân Vũ Trân có vẻ không đồng tình: “Tiểu muội Tô gia và bọn người Tiêu Hằng cũng không phải ăn chay. Bộ tỷ không thấy lúc nào Tô tiểu muội cũng mang theo vẻ hưng phấn ra ngoài, sau đó hài lòng trở về sao.”
"Minh Nguyệt phù và Uy Nhiếp phù hết sức thần kỳ. Nếu không có hai loại bảo bối này, việc thu nợ sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.” Ân Nguyệt Đình cũng gật đầu đồng ý.
“Đương nhiên, vật của tiền bối thì sao có thể tầm thường được. Tám chữ “Từ bi độ pháp, cứu khổ cứu nạn” do tiền bối viết ngày trước, nay đã khắc sau vào tâm khảm của hàng loạt tu sĩ.” Ân Vũ Trân cũng hớn hở mặt mày, hưng phấn tràn trề.
Nơi bế quan dưới lòng đất Minh Nguyệt cung.
Người được tỷ muội Ân gia sùng bái, Lý Phàm, hiện giờ lại không có chút phong độ cao nhân nào.
Hắn vừa mới tỉnh lại từ cảm ngộ trận đạo, kiểm tra tu vi trong cơ thể mình, vẻ vui sướng tột độ hiện rõ trên nét mặt.
"Trung bình, độ pháp cho một vị tu sĩ Trúc Cơ, hồi báo thu được tương đương tu vi bảy tháng tu hành. Mấy ngày nay, mình không tu luyện chút nào nhưng vẫn thu được tu vi tương đương với bốn mươi chín tháng, gần bằng bốn năm khổ tu không ngừng nghỉ!’.
"Hơn nữa, số lượng tu sĩ mượn pháp cũng càng ngày càng tăng, mình vẫn sẽ có thể liên tục nhận được tu vi hồi báo không ngừng như trước.”
"Tuy đều chỉ là nước nhỏ róc rách, nhưng số lượng càng nhiều thì vẫn đủ để hình thành biển rộng mênh mông!"
“Có thể đoán được, đến khi đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung mở rộng, tốc độ tu luyện của mình còn có thể tăng nhanh hơn nữa.”
“Ngồi không hưởng lợi, ngồi không hưởng lợi!”
“Thật tuyệt!”
Trong lúc nhất thời, Lý Phàm vui mừng khôn xiết.
Có điều, ngay sau đó, hắn lại nhíu mày.
Lúc Luyện Khí kỳ, số lượng mục tiêu của Vô Tướng Sát Cơ có giới hạn là năm người.
Đến Trúc Cơ kỳ, Lý Phàm từng thử nghiệm.
Giới hạn cao nhất đã tăng lên người lăm người.
Dù đã tăng gấp ba lần nhưng còn lâu mới đủ dùng.
"Không biết có biện pháp nào có thể giúp nó tăng lên hay không.” Hạn mức cao nhất của Vô Tướng Sát Cơ hẳn có liên quan đến cường độ thần thức.
Chắc chắn có phương pháp gia tăng cường độ thần thức, nhưng hẳn phải trả cái giá không nhỏ.
Thế là Lý Phàm lại tìm kiếm trong Thiên Huyền kính.
Loại trừ những phương pháp hiện nay không thực hiện được, chẳng bao lâu sau, Lý Phàm đã tìm được vài biện pháp thích hợp nhất với tình huống trước mắt của mình.
“Kinh Thần Trận, Tâm Viên cốt..."
Lý Phàm nhìn hương liệu màu bạc đang phát ra hương thơm thoang thoảng, tỏ vẻ đăm chiêu.
"Hoá ra hương liệu loại bỏ mệt mỏi tâm thần này được làm từ bột của Tâm Viên cốt phối hợp với những nguyên liệu khác.”
Thứ gọi là Tâm Viên này không phải kỳ trân dị thú gì.
Mà là chỉ tu sĩ bị lạc mất tâm trí.
Tương truyền rằng, ở một số châu vực, thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ không hiểu sao bị mất đi tâm trí.
Những tu sĩ bị mất thần trí này thường cũng mất đi ý chí của bản thân, biến thành những con rối chỉ biết giết chóc.
Sau khi bị đánh chết, thi thể của những tu sĩ này sẽ biến thành hình dạng vượn trắng.
Đây chính là Tâm Viên.
Toàn thân Tâm Viên đều là bảo vật.
Trong đó, thứ giá trị nhất là xương cốt trong người.
Có công dụng tăng cường và bổ sung thần niệm bị tiêu hao cực kỳ hiệu quả.
Còn về Kinh Thần Trận, dựa theo loại tài liệu bày trận khác nhau mà công dụng của trận pháp này cũng khác biệt.
Ví dụ, nếu tài liệu bày trận là linh ngọc có tác dụng tụ linh, vậy thì Kinh Thần Trận sẽ khuếch đại đặc tính “tụ linh” này.
Do đó tạo ra hiệu ứng tụ linh mạnh mẽ hơn.
Tương tự như vậy, nếu dùng Tâm Viên cốt này để bày trận, tạo thành “Tâm Viên Kinh Thần Trận” thì hiệu quả tăng cường thần thức sẽ gấp mấy lần bình thường.
Kinh Thần Trận rất mạnh, khuyết điểm duy nhất chính là khi tài liệu bày trận bị tiêu hao bớt, hiệu quả của trận pháp cũng sẽ giảm theo.
Cần phải bổ sung tài liệu bày trận không ngừng thì trận pháp mới có thể vận chuyển bình thường được.
"Tính sơ sơ, để bố trí một “Tâm Viên Kinh Thần Trận”, cần hao khoảng hai vạn điểm cống hiến, hơn nữa, còn phải liên tục bổ sung Tâm Viên Cốt…”
"Chỉ có thể thử hiệu quả trước rồi tính tiếp..."
Hiện giờ, có thể nói, Lý Phàm đúng là đại tài khí thô. Chỉ hơn hai vạn điểm cống hiến mà thôi, hắn không chút do dự mua đủ số lượng Tâm Viên cốt rồi bắt đầu bày Kinh Thần Trận.
Về bản chất, Kinh Thần Trận là một pháp trận phóng đại, thế nên nó cũng không quá phức tạp.
Tuy vậy, Lý Phàm vẫn phải mất tầm nửa tháng mới bố trí xong.
“Quả nhiên, lý thuyết và thực tiễn vẫn có khác biệt khá lớn. Hiện tại, tuy rằng trình độ tri thức về trận đạo của mình cũng có thể được xem như đã qua ngưỡng nhập môn, nhưng trình độ bày trận chân chính thì vẫn chỉ như người mới vào nghề.”
Trong tiếng cảm khái của Lý Phàm, “Tâm Viên Kinh Thần Trận” đã được khởi động.
Cảm nhận tỉ mỉ hiệu quả tăng cường của trận pháp, Lý Phàm nhận thấy cường độ thần thức của mình đã tăng lên khoảng gấp năm lần.
“Nói cách khác, số lượng mục tiêu của Vô Tướng Sát Cơ đã tăng lên bảy mươi lăm.”
"Tuy vẫn cách mục tiêu lý tưởng khá xa, nhưng hiện tại cũng đủ dùng rồi.”
"Sau khi mình đột phá Trúc Cơ trung kỳ, cường độ thần thức cũng sẽ được tăng cường thêm. Nếu thật không được, mình có thể gia tăng quy mô của Tâm Viên Kinh Thần Trận. Chỉ có điều, làm thế thì lợi ích kiếm được chưa hẳn đã bù nổi chi phí bỏ ra…”
Đã tạm giải quyết được nỗi lo trước mắt của đại nghiệp độ pháp, Lý Phàm lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu trận đạo.
Bên trong Kinh Thần Trận, Lý Phàm càng vui mừng phát hiện, có lẽ do thần thức được tăng cường, hiệu suất học tập của bản tôn và phân thân cũng được nâng cao lên một mức độ nhất định.
Quả là một niềm vui bất ngờ.
Thời gian trôi qua từ từ, thoáng qua, đã đến năm 41 sau Lưu Điểm.
Ngày hôm nay, Lý Phàm vốn đang tập trung tinh thần thì lại bị linh phù thông tin đánh thức.
"Đây là?"
Mới đầu, hắn hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra linh phù thông tin này của ai cho.
Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử.
Khi linh phù kích phát, giọng nói của Khấu Hồng truyền ra:
“Lý Phàm lão đệ, gần đây tốt không?”
"Bế quan khổ tu mà thôi, không thể nói tốt hay không tốt.” Lý Phàm cười ha ha, trả lời.
"Ha ha ha, còn mấy năm nay, ta và Đạo Huyền Tử có chút..."
Khấu Hồng nói được một nửa thì hình như bị ai đó chặn ngang.
Y vội chuyển chủ đề: “Khụ khụ, nói chính sự. Lý Phàm lão đệ, ta và Đạo Huyền Tử chuẩn bị đến Thương Ngô châu tìm kiếm cơ duyên. Ngươi có muốn đi cùng hai người chúng ta không?”
"Thương Ngô châu?" Lý Phàm đã nghe qua châu này, hình như nằm ở góc Tây Nam của đại lục, cách Nguyên Đạo châu cực xa.
Không biết hai người này đến đó để làm gì?
Ngay sau đó, Lý Phàm cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
Giọng nói ngạc nhiên của Khấu Hồng lập tức truyền lại: “Sao, lão đệ ngươi không biết tin à?”
“Chuyện này đã sớm sôi sùng sục rồi.”
“Ngươi còn nhớ cầu lửa chiếu sáng cả chân trời hai mươi sáu năm trước hay không?”
Lý Phàm híp hai mắt lại, bắt đầu hồi tưởng.
Trong quá trình thu thập tình báo, hình như hắn đã từng nghe thấy chuyện này.
Đó là năm 15 sau Lưu Điểm thì phải.
Có một cầu lửa cắt ngang bầu trời đêm, không biết đã rơi xuống nơi nào.
Khi nhìn thấy cầu lửa này, tất cả những tu sĩ đều cùng dâng lên cảm giác sợ hãi và kích thích từ nội tâm.
"Kể từ ngày đó trở đi, không ngừng có tu sĩ nỗ lực tìm kiếm nơi cầu lửa rơi xuống. Thế nhưng, vẫn chưa ai tìm được gì.”
"Cũng may, mọi người vẫn kiên trì không từ bỏ, hai mươi sáu năm trôi qua, cuối cùng tung tích của nó cũng đã bị phát hiện.
“Cừ thật. Vậy ngươi có biết cầu lửa này rơi xuống đâu không? Là Vực Sâu Thương Ngô!”
“Chỗ quỷ quái này sâu không thấy đáy, thảo nào nhiều năm như vậy mà chưa ai tìm ra nó.”
“Nghe nói, có đại năng từng tình toán rằng, cầu lửa này liên quan đến một cơ duyên to lớn. Vì thế, tu sĩ trong thiên hạ, ai nấy đều muốn đi vào vực sâu Thương Ngô kia thử vận may.”
“Ngộ nhỡ thật tìm được cầu lửa kia thì sao?”
“Hai huynh đệ chúng ta cũng nghĩ thế. Ha ha, gần đây, ta và Đạo Huyền Tử có vận khí rất khá, cho nên cũng tính đi thử một phen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận