Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 172: Trần Anh giải thích về bí cảnh

"Tiền bối có thu hoạch được gì không?” Lý Phàm không tiến lại gần, đứng từ phía xa hỏi.
"Ha ha, vận may không tệ." Trần Anh lộ vẻ đắc ra mặt, đáp: “Lực lượng băng hàn còn sót lại ở nơi đây cực kỳ bất phàm, tương tự như Băng Ý Tuyệt Tình đan mà ta luyện chế, đều có hiệu quả an tâm định thần, ổn định tâm tình."
"Thậm chí, đẳng cấp của luồng lực lượng kia còn vượt trên cả Băng Ý Tuyệt Tình đan. Sau lần đốn ngộ này, ta có lòng tin sẽ cải tiến được đan phương. Chắc hẳn sau khi cải tiến, hiệu quả của Tuyệt Tình Đan sẽ tăng lên rất nhiều."
Nét mặt của Lý Phàm lộ ra vẻ hâm mộ, hắn mở miệng nói: “Tiếc là tư chất của vãn bối ngu dốt, không thể cảm ứng được lực lượng băng hàn mà tiền bối nói tới. Cơ duyên này đã gần ngay trước mắt nhưng ta lại không thể lĩnh ngộ, thật sự vô cùng đau lòng!"
Trần Anh cười ha ha một tiếng: "Bản nguyên của luồng lực lượng này có cấp độ còn trên cả Nguyên Anh, một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi không cảm ứng được cũng là chuyện bình thường."
"Nếu không phải vì thường xuyên dùng Băng Ý Tuyệt Tình đan, rất tinh tường loại lực lượng tương tự như thứ này, thì e rằng ta cũng khó thể nào phát giác ra dấu vết của nó."
Trần Anh nhìn Lý Phàm, nói lời an ủi: "Lần này ta có thu hoạch lớn, không thể bỏ qua công lao của ngươi. Ta cũng sẽ không nuốt lời, nói đi, ngươi muốn thù lao là gì? Đan dược? Hay là thứ gì khác?”
Lý Phàm trả lời với vẻ mặt đầy nghiêm nghị: “Vãn bối không dám tham công. Tất cả đều do tiền bối làm chủ!"
Trần Anh tỏ ra hết sức hài lòng với thái độ của Lý Phàm.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, y lấy ra một chiếc Thiên Huyền tiểu kính làm bằng ngọc rồi chuyển ba vạn điểm cống hiến cho Lý Phàm ngay tại chỗ.
Tiếp đó, y lại đưa cho Lý Phàm một tấm linh phù, rồi nói: "Vẫn là điểm cống hiến dễ dùng hơn. Ngươi cần gì thì có thể tự mình mua sắm bên trong Thiên Huyền kính. Đây là linh phù truyền tin của ta, về sau, nếu có nhu cầu luyện đan thì ngươi cũng có thể liên hệ với ta."
"Ặc ..."
Dường như nhớ ra điều gì đó, Trần Anh còn nói thêm: "Đúng rồi, trong khoảng thời gian sắp tới, nhiều khả năng ta sẽ không ở Tùng Vân Hải này. Gần đây, tổng bộ mới phát hiện ra một động thiên đã phong bế hơn ngàn năm, linh khí Mộc thuộc tính vô cùng nồng đậm, đặc biệt thích hợp để trồng trọt các loại linh thực. Tổng bộ điều động người từ khắp các nơi đến, chuẩn bị tiến hành khai phá nó.
"Ta đã nhận được triệu tập nên cũng phải đến đó. Đến lúc đó, có khả năng ngươi sẽ không thể liên lạc được với ta."
Lý Phàm nghe vậy, khẽ rục rịch trong lòng. Hắn biết chắc rằng động thiên này chính là thủ phạm khiến cho giá cả của Linh Vụ thảo sụt giảm. Thậm chí, không riêng gì Linh Vụ thảo, mà giá cả thị trường của hầu hết các loại thảo dược và linh thực đều bị ảnh hưởng, dẫn đến thị trường lao dốc thảm hại.
Đây chỉ là chuyện thứ yếu. Điều đáng kinh ngạc nhất chính là, ở phụ cận cái động thiên Mộc thuộc tính này, không ngờ lại còn có bốn động thiên ẩn giấu khác.
Năm động thiên, chia làm ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mơ hồ kết thành một thế trận.
Về sau, chuyện này còn dẫn đến một trận chiến tranh đoạt giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội.
Có điều, tin tức bí mật thế này mà ngươi cứ nói ra một cách tuỳ tiện như vậy. Thật ổn không đó?
Lý Phàm nhìn Trần Anh, cảm thấy hơi dở khóc dở cười thầm trong bụng.
Xem ra người này có lẽ thật sự không có lòng dạ xấu xa gì cả.
Ngay sau đó, Trần Anh lại lấy ra một tấm linh phù truyền tin: "Đây là linh phù truyền tin của trợ thủ của ta, Mục Vinh. Hắn là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, cũng có trình độ luyện đan rất tốt. Lúc ta không có ở đây, ngươi cứ liên hệ với y là được. Trước khi đi, ta sẽ nói với y một tiếng."
Lý Phàm cất hai tấm linh phù vào, rồi cảm kích nói: "Đa tạ sự hậu ái của tiền bối. Đại ân nhất định không dám quên!"
"Ha ha ha! Ngươi và ta quen biết nhau cũng là duyên phận. Ta nhìn ngươi rất thuận mắt cho nên muốn quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi. Đại ân gì chứ, chưa đáng nhắc tới!" Trần Anh khoát khoát tay, tỏ vẻ không cho là đúng.
"Chuyện ở chỗ này đã xong, ta còn muốn trở về nghiên cứu cải tiến đan phương như thế nào, không ở lại chỗ này lâu hơn nữa."
Trần Anh dứt lời, định rời đi.
"Tiền bối chậm đã!" Lý Phàm vội ngăn lại.
"Ồ? Ngươi còn chuyện gì sao?" Trần Anh sửng sốt.
Thấy Lý Phàm ngập ngừng, dường như không biết nên mở miệng như thế nào, y bèn nhíu mày nói: "Không cần phải lề mề chậm chạp! Cứ nói đi đừng ngại!"
Lý Phàm quan sát lời nói và biểu cảm của y, đã dò xét được sơ lược về tính cách của người này.
Vì thế, hắn mới lên tiếng hỏi: "Vừa rồi, ta từng nghe tiền bối nói ‘sẽ có thể thăm dò Vẫn Tiên Cảnh sâu hơn’.”
"Từ lúc tu hành đến nay, vãn bối biết rằng trên thế gian này có sự tồn tại của những cường giả vô thượng có cảnh giới Hợp Đạo, Trường Sinh."
"Nhưng lại chưa từng nghe nói đến những tin đồn có liên quan tới ‘Tiên’."
"Do đó, ta thực sự rất hiếu kì về Vẫn Tiên Cảnh trong lời của tiền bối."
"Không biết Vẫn Tiên Cảnh này là địa phương nào? Chẳng lẽ trong đó thật sự có một vị Chân Tiên vẫn lạc hay sao?"
Ánh mắt của Lý Phàm sáng rực, hắn dường như tò mò vô cùng, chăm chú nhìn Trần Anh.
"Hóa ra là chuyện này!" Trần Anh giật mình.
Y không trả lời vấn đề của Lý Phàm ngay mà chỉ hỏi: "Tu vi hiện tại của ngươi ra sao?”
Bởi vì Lý Phàm đã kích phát Diệt Tung phù, vì thế Trần Anh cũng không thể nhìn ra cảnh giới tu vi thực sự của hắn.
"Hiện tại vãn bối có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ." Lý Phàm thành thật trả lời.
"Trúc Cơ hậu kỳ ..."
Trần Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: "Vốn chỉ có tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể biết được việc này. Có điều, ngươi đã là Trúc Cơ hậu kỳ, chắc không bao lâu nữa sẽ đột phá đến Kim Đan kỳ."
"Biết trước thời hạn cũng không có gì đáng ngại."
Trần Anh dừng lại một nhịp, rồi bắt đầu dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc: “Thế nhưng, ngươi phải nhớ cho kỹ. Biết Vẫn Tiên Cảnh có tồn tại thì thôi, trước khi đột phá đến Kim Đan kỳ, cường độ thần thức không đủ, tuyệt đối không được thăm dò thử. Nếu không, chẳng những thần thức bị hao tổn, mà căn cơ tu hành của ngươi cũng sẽ bị tổn hại. Nghiêm trọng hơn, còn dẫn đến hậu quả là ngươi vô vọng Kết Đan.”
"Cường độ thần thức không đủ à ..." Lý Phàm thầm lặp lại câu này trong bụng, gật đầu đồng tình.
Sau đó, hắn dường như mới kịp phản ứng, có vẻ kinh ngạc, hỏi: “Chẳng lẽ ta cũng có thể thăm dò Vân Tiên Cảnh này hay sao?”
Trần Anh khẽ cười nói: "Khà khà. Không chỉ có ngươi, tất cả tu sĩ trên Huyền Hoàng giới đều có thể tiến vào bên trong, tự thăm dò nơi này.”
"Tuy nhiên, ngay cả với cường độ thần thức Kim Đan kỳ, tu sĩ cũng chỉ có thể gắng gượng hành động bên trong Vẫn Tiên Cảnh mà thôi. Nếu muốn thực sự tự do thăm dò thì phải đến Nguyên Anh kỳ thì mới được.”
Lý Phàm không khỏi càng thêm tò mò: "Vẫn Tiên Cảnh này rốt cuộc nằm ở đâu?"
Trần Anh chắp hai tay sau lưng, cảm khái thở dài: "Vẫn Tiên Cảnh ..."
"Ở khắp mọi nơi."
"Ở khắp mọi nơi?" Lý Phàm sững sờ.
"Đúng vậy." Trần Anh nhẹ gật đầu. "Ở bất kỳ địa phương nào trong Huyền Hoàng giới này, chỉ cần thông qua phương pháp đặc biệt thì ngươi đều có thể tiến vào Vẫn Tiên Cảnh bất cứ lúc nào.”
"Chẳng qua, chỉ có thần thức tiến vào bên trong. nhục thân không thể vào theo."
Lý Phàm nghe vậy thì nhíu mày: "Chẳng lẽ, Vẫn Tiên cảnh này là một thế giới ý thức thuần túy?"
Trần Anh nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy. Tuy nhiên, nó đã vượt ra khỏi ranh giới của hư ảo, giữa thật và giả."
“Ngươi có thể mang thu hoạch bên trong Vẫn Tiên Cảnh trở về Huyền Hoàng giới.”
"Nếu ngã xuống bên trong Vẫn Tiên Cảnh, ngươi tối đa cũng chỉ bị tổn thương thần thức chứ không tử vong thực sự."
"Thế nên, Vẫn Tiên Cảnh là bí cảnh mà các tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên muốn thăm dò nhất."
Lý Phàm cũng tức khắc hiểu được giá trị của Vẫn Tiên Cảnh.
"Bên trong Vẫn Tiên Cảnh này có những gì?" Lý Phàm không nhịn được hỏi.
"Có những gì?" Trần Anh cười cười.
Y dùng ngón tay chỉ ra xung quanh: "Nơi này có cái gì, bên trong Vẫn Tiên Cảnh đều có cái đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận