Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 479: Chuyện cũ Thần Bút tông

Một bức tranh cổ nhìn có chút cũ nát được treo trên tường.
Bức tranh miêu tả thế giới thung lũng bắt giữ Liệt Giới Kình, nơi mà Hứa Khắc và Lý Phàm đã từng ở trước đây.
Mà ở trên bức tường trong căn phòng của nơi này, vẫn còn có thêm không dưới ba mươi mấy bức tranh nữa.
Làm cho Lý Phàm có hơi kinh ngạc đó là, có những bức tranh ở phía bên trên nó dường như được bao phủ bởi một tầng năng lượng thần bí, ngăn cách sự dò xét của người ngoài.
Cho dù “Thiên Mệnh Huyền Điểu” của hắn cũng không có cách nào nhìn rõ nội dung ở trong bức tranh.
Chim loan xanh bay ra khỏi bức tranh, nhẹ nhàng đặt Hứa Khắc trên mặt đất. Sau đó hóa thành một tia ánh sáng màu xanh từ trong lồng ngực hắn biến mất.
“Hứa Khắc trở về rồi!” Mà một tu sĩ trẻ tuổi vốn là đang ở trong phòng ngủ trưa, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ vui mừng, chạy như bay ra bên ngoài hét lớn.
Không lâu sau, căn phòng vốn dĩ không có bao nhiêu rộng rãi trong nháy mắt lại có thêm một đám tu sĩ nhốn nháo xông vào.
“Trở về là tốt rồi, hắn chắc hẳn là đã tìm thấy Liệt Giới Kình gì đó rồi chứ?”
“Những ngày cực khổ cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
“Đúng vậy, Hứa Khắc rời đi, gia hỏa Lục Nhai kia có lẽ sẽ về theo chứ nhỉ?”
“Chỉ dựa vào việc bản thân có một con dị thú mà đi khắp nơi bắt nạt người khác! Thật là đáng ghét!”
“Lưu sư huynh, lần trước ngươi giao thủ với Lục Nhai, hắn cũng đâu có triệu hồi ‘Thiên Ngô’ ra đâu chứ, không phải là lúc đó ngươi vẫn bị đánh đến phải cầu xin tha mạng còn gì.”
“Đó là do ta sơ suất thôi! Nếu như lại đánh thêm một lần...”
“Suỵt! Lục Nhai đến rồi!”
“Ặc...”
Một đám người vốn dĩ đang hò hét nháo loạn, đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí còn chủ động nhường ra một lối đi để Lục Nhai có thể thuận lợi đi vào.
Lục Nhai với bộ tóc màu vàng sắc mặt không có biểu cảm gì, hắn còn không thèm nhìn đám tu sĩ ở xung quanh mang nhiều thần sắc dị thường khác nhau một cái, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Hứa Khắc đang ngủ say.
Tầm mắt dừng lại trên người Lý Phàm một khắc, sau đó dịu dàng rơi trên gương mặt của Hứa Khắc.
Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, đem Hứa Khắc vẫn đang mang theo Lý Phàm bế lên.
Hắn đi bước lớn ra khỏi căn phòng, ngay lập tức xuất hiện một con yêu thú thân hổ mặt người.
“Thiên Ngô ư...” Hơi thở trên người đối phương truyền đến khiến Lý Phàm cảm giác có chút khó chịu, hắn vô thức thu mình vào bên trong tóc của Hứa Khắc.
Yêu thú thân hổ mặt người gầm lên một tiếng, Lục Nhai một bước nhảy lên đứng ở trên lưng nó.
Yêu thú Thiên Ngô nhìn xung quanh một vòng như đang diễu võ giương oai, sau đó mới bay lên trên bầu trời.
“Lục Nhai vô cùng cảm kích sự tiếp đãi của Thần Bút tông trong ba năm này!”
“Sau này ta nhất định sẽ lại hậu tạ, hôm nay cáo từ các vị tại đây, không cần phải tiễn thêm nữa!”
Lục Nhai nhìn xuống bên dưới, chắp tay nói lớn.
Không đợi Thần Bút tông đáp lời, hắn đã ra lệnh cho Thiên Ngô bay đi, bọn họ nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
“Ra vẻ gì chứ! Chẳng qua là cậy vào sự lớn mạnh của Ngự Thú tông mà thôi!”
“Ha ha, bản thân Lục Nhai vốn đã ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Lại có thêm con yêu thú Thiên Ngô kia, ta thấy cho dù là đại sư huynh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
“Đúng đấy, ai bảo chúng ta không biết tự mình cố gắng chứ. Cũng không thể để trưởng bối ra mặt đúng chứ?”
“Thôi đi thôi đi, với cái bộ dạng kia của trưởng môn, còn không bằng đại sư huynh ấy chứ.”
Trước lúc đi, Lý Phàm mơ hồ còn nghe thấy âm thanh nghị luận từ bên dưới truyền đến.
Lục Nhai không hề quan tâm, đưa theo đám người Hứa Khắc bay đi.
Cảnh vật ở bên dưới không ngừng thay đổi, cả một đường bay ngang qua không biết bao nhiêu đồng bằng và núi non.
Tốn hai mươi mấy ngày thời gian, cuối cùng cảnh vật xung quanh mới dần trở nên có chút quen thuộc.
Hiển nhiên là đã về đến địa giới của Ngự Thú tông.
“Không có tường chắn sương trắng tồn tại, ở thời kỳ thượng cổ này, muốn đi ngao du khắp nơi cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”
Lý Phàm đang nghĩ như vậy, lại mơ hồ cảm nhận được chuyến du lịch Vẫn Tiên cảnh lần này, sắp đến lúc kết thúc rồi.
Mà Hứa Khắc cả đường đi vẫn luôn ngủ say, lúc này cuối cùng cũng bị Lục Nhai gọi tỉnh.
“Hử? Lục Nhai sư huynh?”
Hứa Khắc có chút mơ màng dụi dụi mắt, nhìn thấy Lục Nhai ở trước mặt đứng thẳng, quần áo không ngừng tung bay trước gió, có chút mê hoặc lên tiếng hỏi.
“Đây là đâu vậy?” Cứ nghĩ mình vẫn đang nằm mê, Hứa khắc lại đưa mắt dò xét xung quanh.
Lý Phàm tàn nhẫn tặng cho hắn một vết cào, Hứa Khắc lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Oa! Ngự Thú tông! Ta quay về rồi!” Nhận ra cảnh vật xung quanh, Hứa Khắc vô cùng kích động nhảy cẫng lên.
Trên mặt Lục Nhai lộ ra một nụ cười.
Đưa tay sờ đầu Hứa Khắc, hỏi về trải nghiệm truy tìm Liệt Giới Kình của hắn trong ba năm này.
Hứa Khắc đương nhiên là cay đắng phàn nàn.
Sau một phen an ủi, tán thưởng, lúc này sắc mặt của Lục Nhai trở nên nghiêm chỉnh, bắt đầu bàn giao chính sự.
“Tiếp theo đây, vẫn còn một chuyện càng quan trọng hơn nữa muốn giao cho ngươi.”
Nghe thấy Lục Nhai nói, hắn mới vừa về đến Ngự Thú tông chưa được bao lâu lại phải ra ngoài, vẻ mặt Hứa Khắc đột nhiên trở nên suy sụp.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Nhai, Hứa Khắc vẫn gật đầu đáp ứng.
“Lục Nhai sư huynh, là chuyện gì vậy?”
“Ta muốn người, thay ta đi Nam Minh tặng một món đồ.” Lục Nhai trầm giọng nói.
“Nam Minh? Hình như có nghe qua ở đâu đó...” Hứa Khắc gãi gãi đầu, sau một hồi suy nghĩ, hắn chợt bừng tỉnh.
“Ồ! Chính là cái nơi có rất nhiều yêu thú đó nhỉ....”
Lý Phàm đang muốn cẩn thận lắng nghe, đột nhiên phát giác ra cảnh vật và âm thanh trở nên mơ hồ.
“Đây là....”
Cho dù trong lòng cảm thấy rất bất lực, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi quy tắc của Vẫn Tiên cảnh.
Giây tiếp theo, sau một hồi trời đất quay cuồng, Lý Phàm quay trở về bên trong Thiên Huyền Kính.
“Thần Bút tông, Nam Minh...”
Lý Phàm hồi tưởng lại những gì mình đã gặp ở lần đi Vẫn Tiên cảnh này, hắn trầm ngâm một lúc, sau đó bắt đầu ở trong Thiên Huyền Kính tìm kiếm.
Thần Bút tông, một trong những môn phái tu tiên ở thời kỳ thượng cổ.
Lấy bút nhập đạo, nghe nói chữ, họa đều có thể thông thần.
Đệ tử trong môn phái đều rất giỏi về thư pháp, hội họa, thậm chí còn có truyền thuyết dĩ họa sinh vật ‘vẽ ra được sinh vật sống’.
Đáng tiếc trải qua vô số trận đại kiếp của thiên địa, về cơ bản đều không có tác phẩm nào được bảo tồn lại.
Thậm chí lúc trước Lý Phàm ở trong Bác Vật Thần Tàng quán cũng không thể gặp được người truyền thế.
Hiện nay ở Tu Tiên Giới, những ghi chép có liên quan đến tu sĩ Thần Bút tông cũng không nhiều. Đại đa số đều ghi chép về những chuyện tốt đẹp thường thấy, chủ yếu là người vô danh, không rõ lai lịch.
Chỉ có duy nhất vị chưởng môn tiền nhiệm của Thần Bút tông, Sở Du Hồng là người có lưu lại chút vết tích trong lịch sử.
Người này dựa vào tu vi Nguyên Anh kỳ, tiếp nhận vị trí chưởng môn chấp chưởng Thần Bút tông, theo sự phân phó trước lúc lâm chung của vị chưởng môn tiền nhiệm.
Bởi vì cảnh giới thấp, thực lực yếu nhược mà người này thường xuyên bị các tu sĩ trong môn phái Thần Bút tông xem thường.
Chỉ là bọn họ vẫn còn cố kị danh xưng chưởng môn nên ngoài mặt cũng không náo loạn đến mức quá khó coi.
Mà Sở Du Hồng cũng không để tâm những chuyện này, đối đãi với các tu sĩ trong môn phái đều rất khách khí và hòa nhã, nhìn thế nào cũng không thấy được uy nghiêm trưởng môn trên người hắn.
Tuy là vậy, nhưng trách nhiệm của một chưởng môn tông phái, Sở Du Hồng vẫn thực hiện rất chuẩn chỉ, không hề phủi bỏ trách nhiệm hay là trì hoãn.
Việc lớn việc nhỏ trong môn phái, bất kể quan trọng hay không, hắn cũng đều đích thân xử lý.
Ở bên ngoài, hắn cũng duy trì được mối quan hệ tốt đẹp với các môn phái ở xung quanh.
Dưới sự nỗ lực, tận tâm kính nghiệp của hắn, Thần Bút tông lúc này mới từ trong khốn cảnh vì sự ra đi đột ngột của vị chưởng môn tiền nhiệm và sự thiếu hụt đệ tử trong môn phái khôi phục lại.
Chỉ dựa vào phần cao lao này, đệ tử Thần Bút tông cũng dần dần thừa nhận thân phận chưởng môn của Sở Du Hồng.
Mà đợi đến khi đệ tử người phàm mà hắn thu nhận tu vi đột nhiên thăng tiến vùn vụt, vượt xa cả bản thân hắn.
Thầy được quý như trò thì lúc này đây vị trí chưởng môn của hắn mới xem như hoàn toàn được đảm bảo.
Mắt thấy mọi thứ đang phát triển ổn định theo hướng tốt đẹp, Thần Bút tông tương lai có hi vọng.
Vậy mà đột nhiên, một ngày nọ dị biến bạo phát.
Đệ tử thiên phú xuất chúng kia, đại sư huynh của Thần Bút tông, thế mà lại là gián điệp của một môn phái khác tên là “Điểm Họa Môn” phái đến. Mà mục tiêu của hắn chính là chí bảo “Họa Thiên Bút” của Thần Bút tông.
Trong một đêm nào đó, hắn nội ứng ngoại hợp với Điểm Họa Môn tập kích Thần Bút tông.
Thần Bút tông người chết, người bị thương đếm không hết, gần như đến mức diệt môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận