Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 504: Tiên tông tìm nơi đâu

Kiểu dáng của linh phù truyền tin lại giống hệt với Vạn Tiên Minh.
Lữ Phạm cẩn thận cất giữ, sau đó mang theo Lý Phàm có vẻ như vẫn đang ngẩn người luôn đứng yên bên cạnh hắn. Hắn điều khiển Phổ Hiền Chân Chu, xông vào bức tường sương trắng.
Xung quanh là một vùng trắng xóa, cho dù tốc độ cực kỳ nhanh, cũng không thể nào thông qua thị giác để cảm nhận được.
Bên trong phi thuyền, Lữ Phạm nhắm hờ mắt, có vẻ như đang cảm ứng điều gì đó.
Chờ khi Phổ Hiền Chân Chu xông ra khỏi Phệ Nguyên Bạch Vụ, hắn đầy vẻ hưng phấn mở mắt: ” Số tuổi thọ bị trôi mất lại có thể từ mười lăm ngày giảm xuống chỉ còn một ngày. Gần như có thể không cần tính toán rồi! Quả là đáng giá!”
“ Có được thứ này, bức tường sương trắng sẽ không còn ngăn trở được tu sĩ chúng ta nữa. Từ đây trời đất tuy rộng lớn nhưng chúng ta đều có thể đi, sẽ không cần phải lo lắng tuổi thọ bị tiêu hao rồi!”
Trên mặt Lữ Phạm không tránh khỏi có chút tiếc nuối: ” Đáng tiếc là thứ này vốn do Vạn Tiên Minh chúng ta phát hiện trước, thế nhưng lại bị Ngũ Lão hội giành được cơ hội phổ cập sử dụng!”
“ Đích thực là một thứ tốt. Nhưng chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, vẫn nên nhanh chóng đi đến Nhất Tâm tiên tông thôi.” Lúc này thân thể con rối vẫn còn lưu lại một tia chấp niệm đưa ra lời hối thúc.
“ Hê hê, xem ra Tiêu đạo hữu còn nóng lòng hơn ta nữa.” Lữ Phạm trước tiên có hơi bất ngờ, sau đó lộ ra biểu tình ta đây hiểu rõ vì sao. Hắn liền gia tăng tốc độ bay về hướng Bắc.
Lãnh địa Ngũ Lão hội, giống hệt với Vạn Tiên Minh, đất rộng người hiếm.
Trên đường đi, thường thì hơn nửa ngày cũng chưa chắc đã thấy được một tu sĩ khác. Cho dù từ xa có nhìn thấy được vệt ánh sáng do tu sĩ khác phi độn thì song phương cũng sẽ có ý tránh nhau.
Lữ Phạm từng lo lắng sẽ có tu sĩ Ngũ Lão hội đến gây phiền phức, nhưng lại chưa từng phát sinh.
Cứ như thế, một đường bình an vô sự xuyên qua mười mấy châu, một lần nữa bay ra khỏi Tường chắn sương trắng, Phổ Hiền Chân Chu lại bất ngờ mất đi khống chế, rơi thẳng xuống mặt đất.
May là Lữ Phạm phản ứng kịp thời, bay ra khỏi khỏi thuyền, trước khi nó rơi xuống đất, vội thu hồi cất vào nhẫn trữ vật.
“ Nơi đây…”
Hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời, chau mày. Vùng đất này có chút khác biệt so với những nơi đã từng đi qua. Khác nhau chỗ nào thì không thể nói chính xác được. Nó chỉ là một cảm giác kỳ lạ, rất rõ ràng, tuyệt đối có tồn tại nhưng lại không thể diễn tả được.
“ Nơi đây là Nhất Tâm tiên tông sao?” Lý Phàm cũng đang nhìn ngắm xung quanh, giọng nói cũng khôi phục linh động như trước.
“ Trước tiên thử nghe ngóng tình huống đã.” Lữ Phạm đề nghị.
“ Cũng tốt.” Lý Phàm gật đầu đáp ứng.
Vậy nên hai người liền du ngoạn ở Vọng Nguyệt Châu. Bố cục ở nơi này cũng giống với Nhân Đạo Thiên Cảnh, đại đa số nhân khẩu phân bố trong vô số thành trấn, tu sĩ với người phàm độc lập sinh sống.
Nhưng trong quá trình du ngoạn, Lý Phàm với Lữ Phạm đều phát hiện được một số nơi không bình thường.
Trong Nhất Tâm tiên tông này có vẻ như quá ư…
Hòa thuận?
Chiến đấu, tranh cãi…, những điều này quá bình thường trong giao tiếp nhưng trong Vọng Nguyệt Châu lại cứ như không hề tồn tại. Thậm chí ngay cả việc trả giá giữa hai bên mua bán cũng không hề có.
Một đường đến đây, ai nấy đều khách khách khí khí, đối đãi với người khác rất tốt.
Tuy cảnh tượng như vậy trông có vẻ vô cùng ấm áp, cảm động, nhưng lọt vào mắt Lý Phàm - người đến từ bên ngoài, lại có chút Quỷ Dị rồi.
Do cẩn trọng, hai người cũng giả vờ khoác lên người dáng vẻ tươi cười hòa ái, chỉ mong rằng không quá khác biệt với mọi người. Đồng thời âm thầm tìm hiểu những tin tức thật sự về Nhất Tâm tiên tông.
Trên vùng đất này, đây không phải là một bí mật gì. Chỉ là khi có được đáp án từ mọi người, lại khiến cho bọn Lý Phàm cảm thấy khó tưởng tượng được.
Tất cả những người ở đây, từ nhỏ đã biết được sự tồn tại của Vệ Đại Tiên Tông.
Bọn họ cho rằng vinh quang cao nhất của đời người, là có thể gia nhập Vệ Đại Tiên Tông.
Nhưng rốt cuộc tông môn này nằm ở nơi nào, thông qua biện pháp gì mới có thể gia nhập, bọn họ lại không biết gì cả.
Chỉ có một điều khiến bọn họ luôn tin tưởng không chút nghi ngờ. Đó là chỉ cần “ thành tâm “, chỉ cần “ đủ ưu tú “ là có thể nhận được sự chú ý của Thiên Tôn đại nhân, được chọn để gia nhập vào Vệ Đại Tiên Tông.
Cách nói này nghe có vẻ quá trừu tượng, khiến Lý Phàm với Lữ Phạm cảm thấy có chút bất lực.
Rời khỏi Vọng Nguyệt Châu, trong vòng hơn một tháng, bọn họ lại du ngoạn đến một vài châu khác trong Nhất Tâm tiên tông. Bọn họ phát hiện ngôn từ của những người ở nơi đây đều giống nhau một cách kinh khủng. Khiến hai người vốn có chút mong chờ giờ lại sinh ra chút thất vọng.
“ Tiêu đạo hữu, chúng ta vượt qua mười mấy châu mới đến nơi này, chẳng nhẽ không thể gọi là thành tâm hay sao?”
Châu Tàn Hồng, nội thành Vị Xương, trong một tửu lâu, Lữ Phạm uống cạn một chung linh tửu, có chút chán nản hỏi Lý Phàm.
Lý Phàm cứ ngơ ngẩn không trả lời.
“ Hoặc là do thực lực của chúng ta vẫn chưa tới, không đạt đến tiêu chuẩn chọn lựa của Triệu sư tỷ?”
Thần sắc Lữ Phạm có chút mê mang, lẩm nhẩm tự hỏi.
Tuy Lý Phàm chỉ là một sợi tàn niệm nhưng khi nhìn Lữ Phạm mơ hồ có phần ngây dại, tận mắt chứng kiến biến hóa tâm lý của hắn, nên đã phát giác được chút không bình thường.
Lúc bắt đầu, hắn ôm tâm lý có thì tốt không có thì thôi, quyết định đi theo Lý Phàm đến đây chủ yếu là muốn du ngoạn. Đối với vị Triệu sư tỷ mỹ diễm vô song, phong hoa tuyệt đại, Lữ Phạm chỉ có ý tưởng trêu chọc mà thôi, chứ không hề thật sự ngưỡng mộ.
Dù gì thì mỹ sắc đối với tu sĩ mà nói thua xa cảnh giới với tu vi. Nhưng từ khi đến lãnh thổ Nhất Tâm tiên tông, Lữ Phạm lại âm thầm phát sinh một biến hóa nào đó. Hắn ngày càng trở nên hứng thú đối với Triệu sư tỷ và Vệ Đại Tiên Tông.
Càng tiếp xúc càng biết nhiều, thì cái cảm giác “ cầu mà không được, nên lại càng muốn có được trong tay “ đang liên tục ăn sâu vào đầu óc hắn, khiến hắn nhớ nhung không thể quên, ăn không ngon ngủ không yên. Thế nên giờ đây hắn cứ như sắp phát cuồng, gần như đã lạc mất bản thân.
Ngược lại trong lòng con rối này vốn chỉ giữ lại chấp niệm “ gia nhập Nhất Tâm tiên tông “ thì không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Nhưng Lý Phàm lại không nhắc nhở Lữ Phạm. Không phải do hắn không niệm tình giữa hai người mà do Lý Phàm hiểu rõ, bị lực lượng thiên tôn âm thầm dần dần ảnh hưởng, không chỉ một vài lời khuyên giải là có thể thay đổi được.
Nói không chừng khi nhắc nhở về biến hóa của hắn thì hắn lại còn tự đắc nữa đó chứ.
Khi hai người vẫn còn đang chau mày ủ mặt, ai nấy đều vô biểu tình ngồi yên đối mặt với nhau, ngoài đường lại bất ngờ vang lên một trận huyên náo.
“ Châu Tàn Hồng Vạn Tái Lai, lấy tu vi Kim Đan liên tiếp đánh bại ba mươi sáu tu sĩ Nguyên Anh ở châu Nghi Lữ, gây nên sự chú ý cho tiên tôn đại nhân, thành công gia nhập tiên tông!”
“ Không hổ danh là thiên kiều của châu Tàn Hồng chúng ta, thật khiến chúng ta hả giận mà!”
Ha ha, lần này số lượng đệ tử tiên tông của châu Tàn Hồng chúng ta sắp vượt qua châu Nghi Lữ rồi nhỉ! Xem lần này bọn chúng còn có thể diệu võ dương oai nữa không!”
Tiếng bàn tán bên ngoài không ngừng vang đến, hai người Lý Phàm bọn họ nhìn nhau, ngay lập tức chú ý lắng nghe về nguyên do của sự việc.
“Ta hiểu rồi! Chỉ cần làm ra một số việc đặc biệt, thu hút được ánh mắt của Triệu sư… Thiên Tôn đại nhân, là có thể gia nhập tiên tông!” Lữ Phạm như bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận