Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 200: Bán thân năm mươi năm

Nghe thấy lời của Lý Phàm, Hà Chính Hạo hơi hoang mang, tỏ vẻ nghi hoặc.
Thế nhưng, Lý Phàm không cho y thời gian để phản ứng hay suy ngẫm, lập tức dùng “Hoàn Chân” bắt chước năng lực mê hoặc nhân tâm của “Thất Khiếu Linh Lung Tâm”, vận chuyển đến cực hạn.
“Ta 29 tuổi, Trúc Cơ hậu kỳ, đạo hữu thấy thiên tư của ta như nào?” Lý Phàm nhìn Hà Chính Hạo bằng đôi mắt sáng quắc, hỏi dồn.
“Thiên phú dị bẩm, đương thời hiếm có.” Hà Chính Hạo trả lời.
“Ta dùng tài năng vào chuyện vụn vặt, chỉ đầu tư vào Linh Vụ thảo chơi chơi mà kiếm được sáu mươi vạn điểm cống hiến, người khác phá sản còn ta thì phất lên, đạo hữu thấy năng lực của ta như thế nào?” Lý Phàm hỏi tiếp.
Dường như bị chạm trúng chỗ đau, Hà Chính Hạo u oán liếc mắt nhìn Lý Phàm một cái rồi mới đáp lời: “Đạo hữu ánh mắt nham hiểm, trực giác nhạy bén, ta kém xa!”
Lý Phàm còn nói thêm: “Trong Vạn Tiên Minh này, tu sĩ tầm thường chỉ có thể làm trâu làm ngựa, không có thế lực, không có bối cảnh, muốn ngoi lên khó như lên trời, đạo hữu thấy có đúng không?”
Hà Chính Hạo gật đầu: “Đạo hữu nói rất đúng.”
Lý Phàm thuận thế vỗ bả vai của Hà Chính Hạo, thấm thía mà nói: “Cũng bởi vậy, ngươi và ta nên phải bắt tay với nhau.”
Hà Chính Hạo cảm thấy Lý Phàm nói rất có lý, nhưng chưa kịp nghĩ lại thì đã nghe Lý Phàm hỏi bằng giọng quan tâm: “Đạo hữu gia nhập Vạn Tiên Minh cũng được không ít năm rồi nhỉ?”
Hà Chính Hạo nhớ lại, mặt lộ vẻ hồi tưởng: “.
nghĩ, mặt lộ vẻ hồi tưởng: “Đúng vậy, nếu không sai thì sắp hơn một trăm năm rồi.”
Lý Phàm nghe vậy, lắc đầu liên tục: “Hơn một trăm năm mà mới Trúc Cơ trung kỳ. Ta từng nghe đạo hữu nhắc đến, ngươi cũng có chút mặt mũi trên Vạn Tiên đảo. Nhưng dường như những mối quan hệ ngươi dày công xây dựng này đã giúp ích được gì cho việc tu hành của ngươi? E rằng chẳng đáng bao nhiêu, đúng chứ?”
Hà Chính Hạo đang định phản bác, nhưng miệng của y chỉ phồng lên chứ không phun ra được nửa chữ.
Vì, lời Lý Phàm nói không hề sai.
“Đó là do, ngươi toàn xây dựng những mối quan hệ vô dụng. Nếu ngươi còn có giá trị lợi dụng thì bọn họ vẫn sẽ tươi cười khách sáo. Nhưng nếu một người mất hết tu vi, bọn họ sẽ đối xử với ngươi như thế nào? Có ai còn dám nhìn thẳng ngươi ư? Huống hồ gì, ngươi với họ chỉ có quan hệ tốt ngoài mặt mà thôi. Một khi đụng đến lợi ích cá nhân thì… ha ha.” Lý Phàm từng bước dẫn dắt.
Hà Chính Hạo phải bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Nói tóm lại, đạo hữu vẫn chưa tìm được chỗ dựa chân chính, cũng chọn sai người để chơi rồi!”
“Nhưng, nếu về sau ngươi đi theo ta, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.”
“Bản thân ta rất trọng tình nghĩa huynh đệ, chú trọng có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.” Lý Phàm nói liên tục không ngớt với giọng điệu đầy nghĩa khí.
“Chẳng hạn như công pháp Nguyên Anh ngươi mong ước bấy lâu…” Lý Phàm nói đến đây thì dừng một nhịp, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Hà Chính Hạo.
“Nếu ngươi một lòng một dạ đi theo ta, vậy thì hai mươi lăm vạn điểm cống hiến, ta cũng không phải không thể cho ngươi mượn được!” Lý Phàm nói như chém đinh chặt sắt.
Hà Chính Hạo nghe vậy thì như bị sét đánh trúng, run rẩy cả người, hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh nổi: “Đạo hữu nói thật chứ?”
“Ha ha, Lý Phàm ta đây từ trước đến nay lời nói như vàng, nói một không hai!”
“Ta nghe đạo hữu kể cực kỳ ao ước công pháp Nguyên Anh này, có vẻ như nó rất thích hợp với kỳ vật Trúc Cơ của ngươi?”
Hà Chính Hạo gật đầu lia lịa: “Đúng thế, môn công pháp kia tên là “Sơn Hà Ẩn Long Công”. Nếu có thể tu công pháp này, ta nhất định sẽ có thể đạt đến Kim Đan chỉ trong vòng năm mươi năm, thậm chí Nguyên Anh cảnh cũng không phải không thể.”
Dứt lời, y nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt trông mong, muốn nói rồi lại thôi.
“Hai mươi lăm vạn điểm cống hiến, giờ đạo hữu tích góp lại thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Nếu bây giờ đạo hữu có thể đổi được công pháp, tấn thăng lên Kim Đan sớm hơn vài chục năm thì thành tựu ngày sau sẽ hoàn toàn khác biệt!”
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc Hà Chính Hạo cũng hạ quyết tâm: “Nếu đạo hữu có thể cho ta mượn điểm cống hiến, ngày sau đạo hữu có thể xem ta như thiên lôi sai đâu đánh đó.”
Lý Phàm cười ha ha, ngay sau đó, hắn móc một tờ giấy vàng bạc óng ánh từ trong nhẫn trữ vật ra, lấy ngón tay làm bút, nhanh chóng viết mấy dòng chữ lên trên.
Sau một hồi, hắn đưa tờ giấy cho Hà Chính Hạo: “Nói miệng không có bằng chứng, nếu đạo hữu đồng ý thì ký tên lên “Thương Khế Thư” này đi!”
Tờ “Thương Khế Thư” màu vàng này chính là loại mà lúc trước phân thân đã ký với Tiêu Tu Viễn.
Nghe nói vật này được tuồn ra từ Ngũ Lão Hội, là phiên bản đơn giản hoá của “Thần Hồn Khế” trứ danh.
Một khi đã ký kết, cả hai bên sẽ bị lực lượng của khế thư trói buộc, tự giác hành động đúng với khế ước được ghi trên khế thư.
Hà Chính Hạo cẩn thận đọc từng điều khoản trong khế thư.
“Tu sĩ Lý Phàm cho tu sĩ Hà Chính Hạo mượn hai mươi lăm vạn điểm cống hiến, lấy lãi 1% một năm.”
“Hai bên ước định thời gian trả hết là năm mươi năm.”
“Trong khoảng thời gian đó, Hà Chính Hạo và Lý Phàm kết thành đồng minh, lấy lợi ích của Lý Phàm làm trung tâm. Nếu không ảnh hưởng lớn tới quyền lợi của bản thân, Hà Chính Hạo sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu và ý kiến của Lý Phàm.”
“Dựa vào biểu hiện mỗi năm của Hà Chính Hạo, Lý Phàm có thể xem xét giảm hoặc miễn lãi của năm đó.”

Hà Chính Hạo nhíu mày đọc, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Đối với y mà nói, nội dung của bản “Thương Khế Thư” này thật ra cũng không hà khắc.
Thậm chí có chút ưu đãi y.
Suy cho cùng, hai mươi lăm vạn điểm cống hiến quả thực là một con số không tưởng đối với một tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Có tu sĩ Trúc Cơ nào có thể vay được một số điểm cống hiến lớn như thế mà lại chỉ phải trả lãi hàng năm thấp đến vậy cơ chứ?
Huống chi còn có cơ hội được miễn giảm lãi suất hàng năm.
Việc cần làm, cũng chỉ là làm việc cho Lý Phàm.
Chẳng qua cũng chỉ là một loại làm công ăn lương điển hình mà thôi.
So với “Thần Hồn Khế” bán mạng vô điều kiện của Ngũ Lão Hội, khế thư này quả thực phúc hậu hơn rất nhiều.
Hà Chính Hạo nghĩ thầm như vậy.
Vì thế, sau khi do dự một hồi, y chậm rãi viết tên mình lên “Thương Khế Thư”.
Lý Phàm thấy thế, cũng lộ vẻ mặt vui mừng.
Sau đó, hắn cũng vung bút như rồng bay phượng múa, viết tên của mình xuống.
Bút đã dừng, khế ước hoàn tất.
Ánh sáng vàng tức khắc hóa thành ba phần, một phần bay về phía không trung.
Hai phần còn lại lần lượt bay thẳng vào cơ thể của Lý Phàm và Hà Chính Hạo.
“Từ nay về sau, chúng ta đã là người một nhà.” Lý Phàm mỉm cười vỗ bả vai của Hà Chính Hạo, nói.
Hà Chính Hạo cũng cảm thấy Lý Phàm càng thêm thân thiết.
“Đạo hữu có Thiên Huyền tiểu kính không? Ta chuyển điểm cống hiến cho ngươi.” Lý Phàm chủ động bảo.
“Có, có.” Hà Chính Hạo lập tức lấy Thiên Huyền tiểu kính trong nhẫn trữ vật ra.
Sau một lát, hai mươi lăm điểm cống hiến đã thuận lợi vào tay y.
Lập tức, Hà Chính Hạo kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, gấp đến độ không chờ nổi, vội vàng đổi “Sơn Hà Ẩn Long Công”.
Một khối ngọc giản với ánh vàng rực rỡ xuất hiện trong tay y. Cầm công pháp Nguyên Anh mà mình ngày đêm ao ước trong tay, Hà Chính Hạo tràn đầy xúc động.
Y khom người bái Lý Phàm một cái, rồi nói: “Thật sự đa tạ đạo hữu!”
Lý Phàm chớp mắt, xua xua tay: “Đều là người một nhà, khách sáo làm gì.”
“Công pháp đã vào tay, đạo hữu còn không mau xem xem hiệu quả như nào? Liệu có thích hợp như ngươi nói hay không? Ta hộ pháp cho ngươi!” Lý Phàm đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận