Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 898: Pháp Vương thượng cổ nhớ

Lý Phàm nhìn lên màn hình do Hóa Đạo Thạch đã sắp xếp trước mặt.
“Những hình ảnh được ghi chép lại này có thể tạm chia làm hai loại.”
“Một loại là thuộc về các tu sĩ đã vẫn lạc ở đây những năm này, hoàn toàn không có giá trị gì.”
“Về loại còn lại…”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên tia hưng phấn.
“Đúng với suy đoán trước đây của ta, tất cả đều đến từ cùng một người.”
“Một trong mười hai Pháp Vương Huyền Thiên giáo, Cơ Dư Trinh!”
Thần thức Lý Phàm tiếp xúc với màn hình.
Trong chốc lát, giống như tự mình trải nghiệm, nhiều hình ảnh liên tục hiện ra.
“Hiên Viên đại ca? Chẳng phải ngươi đã phi thăng rồi sao?” Một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ chính nàng, nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Cơ Dư Trinh có vẻ rất kinh ngạc.
“Ha ha, xem ra ngươi vẫn như vậy, vẫn bế quan tu hành và không hỏi thế sự. Ta trở về được một thời gian rồi.” Nam tử trước mắt có mặt mũi kiên nghị, ánh mắt giống như những vì sao sáng ngời trên trời. Giọng điệu của hắn hết sức ôn hòa, làm người nghe yên lòng.
“Vị này mang họ Hiên Viên, có lẽ chính là vị Huyền Thiên Vương đó. Tuy dung mạo không đẹp đến kinh tâm động phách như Bạch tiên sinh, nhưng cũng thuộc hàng đẹp trai hiếm thấy trên đời.” Lý Phàm thầm nghĩ.
Huyền Thiên Vương thở dài, sau đó nghiêm túc nói với Cơ Dư Trinh: “Trinh nhi, ta muốn làm một chuyện, khả năng sẽ trở thành kẻ địch của người trong thiên hạ, ngươi có bằng lòng đi theo ta không?”
Cơ Dư Trinh ngẩn người một lát, sau đó không có chút do dự nào.
Nàng lập tức đứng dậy, linh lực quanh người kích động khiến cho tầng tầng mây trắng lơ lửng xung quanh đỉnh núi rung động: “Được!”
Huyền Thiên Vương có chút ngạc nhiên: “Ngươi không hỏi chuyện gì sao?”
Cơ Dư Trinh đưa mắt nhìn Huyền Thiên Vương một lát, mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Huyền Thiên Vương áy náy cúi đầu tránh ánh mắt của Cơ Dư Trinh. Sau đó hắn xuyên qua biển mây và bay xuống chân núi.
Cơ Dư Trinh theo sát phía sau, ánh mắt rơi trên bóng lưng Huyền Thiên Vương, trầm mặc thật lâu.
Sau khi rời khỏi màn hình, Lý Phàm khẽ cau mày.
Sau đó, hắn tiếp tục xem hình ảnh hoàn chỉnh thứ hai.
Trong một mật thất u ám dưới lòng đất.
Huyền Thiên Vương đang kể lại những gì hắn đã thấy sau khi phi thăng, cùng với hiện tượng lệch hướng được quan trắc ở Huyền Hoàng giới.
Mười hai bóng người phân tán ở mọi góc trong mật thất.
Biểu cảm của bọn họ cũng giống như gương mặt họ đều bị ẩn trong bóng tối, không thể thấy được.
“Chuyện liên quan đến an nguy của vô số sinh linh Huyền Hoàng giới, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Hiên Viên Hồng, ngươi cứ việc làm, lão phu cũng sẽ dốc toàn lực giúp ngươi cho dù có phải liều cái mạng già này.” Một giọng nói già nua vang lên trong đó.
Hiên Viên Hồng chắp tay về phía lão giả, vẻ mặt nghiêm nghị: “Thôi lão trượng nghĩa!”
Vài người có mặt ở đó cũng làm theo.
Nhưng mấy người khác không hề có biểu cảm gì, bất vi sở động.
Toàn bộ quá trình, anh mắt Cơ Dư Trinh đều dán chặt lên người Hiên Viên Hồng.
Trong mật thất nhỏ hẹp.
“Trinh nhi, ta đã lựa chọn một môn công pháp thích hợp với ngươi nhất trong số những điển tịch trong Tiên giới.”
““Vô Lượng Thiên Xu Cách Thần Thông”.”
Hiên Viên Hồng cực kỳ hưng phấn: “Lần đầu trong đời ta thấy công pháp huyền bí như thế này. Cơ thể và linh hồn hợp nhất cho đến cảnh giới vô tận vô lượng…”
Trong khi hắn thao thao bất tuyệt giải thích về sự huyền bí của công pháp này cho Cơ Dư Trinh.
Thì nàng chỉ mỉm cười và yên lặng lắng nghe.
Một nơi trên chiến trường đầy máu tanh.
Cơ Dư Trinh hóa thanh thành hàng ngàn hàng vạn thần hồn rời rạc. Mỗi đạo thần hồn hóa thành ánh sáng âm u bay ra ngoài, lấy đi tính mạng của tu sĩ đối địch.
Khi đang đoạt tính mạng của kẻ địch, ánh mắt Cơ Dư Trinh lơ đãng nhìn về phía Hiên Viên Hồng ở nơi xa trên chiến trường.
Chỉ thấy hắn đối mặt với sự vây công của mấy vị tu sĩ cảnh giới Trường Sinh mà mặt không biến sắc.
Một chiếc kính nhỏ kiểu cổ trên đỉnh đầu, phát ra ánh sáng âm u sâu thẳm phong tỏa kẻ địch xung quanh nó.
Hiên Viên Hồng nhướng mày, quát nhẹ: “Pháp bất xâm!”
Trên người hắn lóe lên tia sáng chói.
Sau đó, những công kích của năm vị cảnh giới Trường Sinh lên người Hiên Viên Hồng không hề có chút tác dụng gì, như thể đang đánh vào không khí vậy.
“Thân cự lực!” Hiên Viên Hồng lại nói tiếp.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay, nắm lấy một cự ấn chiếm gần nửa bầu trời đang lặng lẽ mở không gian trên đỉnh đầu ra và đột nhiên giáng xuống.
“Mắt như đuốc!”
Một tia sáng ánh kim bắn ra từ trong mắt Hiên Viên Hồng.
Nó quét qua năm vị Trường Sinh bao vây hắn, phàm là những người bị Hiên Viên Hồng nhìn chằm chằm đều tự dưng xuất hiện một sợi xiềng xích ánh kim trên người và bị trói chặt!
Trong khoảnh khắc, cục diện trận chiến đã thay đổi!
“Hành thiên đạo!” Giọng điệu Hiên Viên Hồng uy nghiêm đáng sợ, trên người phảng phất tràn ngập thiên uy.
Hắn nhìn chằm chằm vào năm vị tu sĩ cảnh giới Trường Sinh hung dữ trước mặt, thân hình hắn mơ hồ, trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.
Hắn nhấc chân trái lên và đột ngột đạp mạnh.
Dường như có những gợn sóng vô hình bao phủ trên người năm vị Trường Sinh.
Biểu cảm trên khuôn mặt bọn họ từ không cam lòng chuyển sang kinh hoảng và sau đó là sợ hãi.
Nhưng Hiên Viên Hồng lại không hề mềm lòng chút nào.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, thân thể của năm vị tu sĩ Trường Sinh biến mất trong không khí giống như băng tan.
Chỉ còn lại ảo ảnh của năm loại quả, tỏa ra ánh sáng rực rỡ kỳ dị.
Hiên Viên Hồng nhẹ nhàng vung tay lên, năm quả này hóa thành năm tia sáng bay đi trong không trung.
Trận chiến kết thúc hoàn toàn với cái chết của năm vị tu sĩ Trường Sinh.
Một không gian trông giống như bầu trời đầy sao vô tận.
“Hiên Viên đại ca, đấy chính là đại trận Phù Độ Tinh Không?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Cơ Dư Trình không khỏi mỉm cười: “Nó xấu quá đi!”
Hiên Viên Hồng vẫn như thường: “Chỉ cần nó có thể phát huy công hiệu là được.”
Phía trước hai người, hàng ngàn vạn xiềng xích ánh kim bao vây, quấn quanh Huyền Hoàng giới thật chặt.
Giống như một quả cầu dẹt ánh kim đang trôi lơ lửng giữa không trung.
Xiềng xích không hoàn toàn yên tĩnh, nó như thể không ngừng du động xung quanh một hạch tâm nào đó bên trong.
Trên xiềng xích ánh kim khắc vô số phù lục phức tạp.
“Bây giờ, hãy bắt đầu thử bắt giữ đầu tiên của chúng ta.”
Giọng của Hiên Viên Hồng có chút căng thẳng.
Mà theo lời của hắn, khoảng hàng trăm trong hàng ngàn vạn ngôi sao ở giữa không gian phía trước, dường như thoáng chốc sáng lên.
Hiên Viên Hồng quan sát một lúc rồi tập trung vào một viên trong số đó.
“Đi!”
Hắn đưa tay chỉ nhẹ và một sợi xiềng xích đột nhiên bay ra từ bên trong quả cầu dẹt ánh kim.
Bay thẳng về phía ngôi sao mục tiêu.
Xiềng xích bay vào trong hư không, lặng yên không một tiếng động.
Vẫn không có chút phản hồi nào.
Giống như lạc vào hư không vô tận.
Hiên Viên Hồng vẫn ngưng thần quan sát.
Cho đến mấy ngày sau, hắn mới lắc đầu tiếc nuối: “Đạo tiêu quan trắc có hơi lệch với vị trí thực tế.”
“Việc bắt giữ lần này đã thất bại.”
Dứt lời, hắn đưa tay chỉ nhẹ, sợi xích ánh kim bắn về phía hư không bắt đầu quay lại.
“Lệch đi? Là bởi vì ảnh hưởng của lực hút không xác định ư?” Cơ Dư Trinh nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, không chỉ Tu Tiên giới chúng ta, không bao lâu nữa, có lẽ khắp thời không này cũng không thể tránh khỏi bị nó ảnh hưởng.”
Hiên Viên Hồng thở dài: “Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ lên.”
“Hiên Viên đại ca, ta tới trị thương cho ngươi đây.”
Trong không gian ngột ngạt, Cơ Dư Trinh phân ra một đạo thần hồn, bay về phía Hiên Viên Hồng.
“Tuy kém xa khí tiên linh thực sự nhưng “Vô Lượng Thiên Xu Cách Thần Công” của ta, khó khăn lắm mới đạt chút thành tựu, chỉ cần ăn thần hồn của ta, thương thế của ngươi sẽ nhanh chóng được chữa lành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận