Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 520: Thấm thoát trăm năm qua

Sau đó Lý Phàm và Triệu sư tỷ nhận lệnh xuống núi.
Bởi vì hàng loạt người phàm chết đi, nồng độ tiên ôn trong môi trường tăng vọt.
Để ứng đối, trước khi đi Quý chưởng môn ban thưởng cho hai người đủ loại vật tư sung túc bao gồm cả Tạo Hóa Tử Kim đan.
Nhưng mấy thứ này lại không đủ để hoàn toàn giảm đi tâm trạng nặng nề của hai người.
Nói cho cùng, sau khi xác nhận tin tức ‘tiên ôn’ có thể cảm nhiễm nhiều lần, bọn họ biết dù có chuẩn bị sung túc cỡ nào, phòng ngự đúng chỗ ra sao, dưới sự tiếp xúc thường xuyên cũng khó tránh sẽ lại lần nữa nhiễm phải loại bệnh lạ kia.
Trước đó một tháng, đủ loại đau đớn lúc nhiễm bệnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Là người tu hành, bọn họ đã rất lâu chưa phải chịu loại cảm giác sống không bằng chết này.
Nếu như lặp đi lặp lại nhiều lần không ngừng không nghỉ...
Tư vị đó sợ rằng còn không bằng trực tiếp giết bọn họ.
Đương nhiên đây chỉ là lời giận nhất thời.
Triệu sư tỷ và Lý Phàm đều là người một lòng hướng đạo, chỉ cầu trường sinh, sao lại dễ dàng từ bỏ tính mạng của mình như vậy được.
Nhưng mệnh thầy khó trái, cho dù Triệu sư tỷ nàng hiện tại là đạo tử Đại Đạo tông cao quý cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
“Việc này vẫn có hơi cổ quái. Ta từng nghe ngóng, những tông môn thập tông khác tuy nói cũng phái ra đệ tử hành tẩu thiên hạ nhưng tối đa chỉ là hàng ngũ chân truyền. Chưa từng nghe nói có tông nào như Đại Đạo tông chúng ta, phái ra cả cấp bậc đạo tử!” Lý Phàm khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
“Sư tỷ ngươi là người được chọn cho vị trí chưởng môn đời tiếp theo, tôn quý cỡ nào. Thời buổi rối loạn như này, chuyện sư tỷ ngươi nên làm nhất là ở yên trong sơn môn bế quan, nỗ lực đề cao tu vi bản thân. Chứ không phải làm nhiệm vụ không đâu vào đâu này. Nếu lỡ đâu...”
Lý Phàm liếc mắt nhìn đối phương, lúc này mới nói thêm: “Ta nói là lỡ đâu sư tỷ ngươi gặp phải bất trắc, vẫn lạc, như vậy tông môn phải tốn chi phí bao lớn để bồi dưỡng một đạo tử khác?”
“Vốn liếng đổ lên người ngươi trước đó lại chẳng phải là trôi hết theo dòng nước?”
“Quyết định của Quý chưởng môn lần này thực sự có chút khó mà lý giải. Còn cố tình cả đám trưởng lão đều không có ý kiến phản đối gì hết...”
Triệu sư tỷ liếc Lý Phàm, lạnh nhạt nói: “Sư đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Đại Đạo tông chúng ta là người đứng đầu tiên môn thiên hạ, phái đạo tử ra mặt không phải là đang tỏ ra coi trọng việc này à.”
“Huống chi...”
Âm thanh của nàng bỗng hơi trầm thấp: “Sư đệ, nếu là lúc trước, suy đoán của ngươi có lẽ đúng. Nhưng hiện giờ...”
“Thời đại đã thay đổi.”
Lý Phàm tức khắc hoảng sợ.
Đúng vậy. Hắn vẫn còn đắm chìm trong thời đại tu tiên lớn phồn hoa lúc trước, hình thức tư duy vẫn chưa thay đổi lại.
Tu Tiên giới bây giờ là một cây củ cải một cái hố.
Đạo tử gì đó tu vi gia tăng càng nhanh, trong mắt trưởng bối tông môn ngược lại là một loại uy hiếp.
Trước kia còn có thể cộng tu công pháp, nếu không muốn làm chưởng môn còn có thể làm Thái Thượng trưởng lão, nhường sớm vị trí chưởng môn.
Nhưng hiện nay, không muốn làm chưởng môn? Tốt thôi, ngươi cũng không thể chiếm lấy “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” chứ? Mời đổi công pháp khác đi!
Chuyện này dù là ai cũng không thể chịu đựng được.
Sau đó, chèn ép sự trưởng thành của đạo tử cũng trở thành lý lẽ nên có.
Lý Phàm nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, thế là không nói nữa.
Hai người theo huyết quang đầy trời đi tới trên một phế tích.
Bọn họ nhớ, mấy năm trước đây nơi này vẫn là một thành trì người phàm phồn hoa vô cùng, nhân khẩu ít nhất hơn năm mươi vạn.
Không nghĩ tới hiện giờ lại hoàn toàn không có chút khí tức sinh mệnh.
Thần thức đảo qua, trong phế tích, bốn phía đều là thi hài người phàm.
Già trẻ gái trái, không buông tha một ai. Cảnh tượng doạ người dù là trong ác mộng kinh khủng nhất cũng chưa từng nhìn thấy.
“Thật sự phát rồ mà...”
Trong mắt Triệu sư tỷ hiện lên sát ý, vừa cẩn thận phòng ngự ứng đối’tiên ôn’ không ngừng truyền đến từ phía dưới, vừa thi pháp truy tra người hành tung gây họa.
“Đi!”
Một lát sau, Triệu sư tỷ tìm được mục tiêu truy tung hóa thành độn quang, nhanh chóng bay khỏi.
Lý Phàm vội vàng đuổi theo.
Chậm hơn một bước, chờ lúc Lý Phàm chạy đến lại phát hiện Triệu sư tỷ có phần mờ mịt ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thì ra tu sĩ đồ thành trước đó lại đã nhiễm nặng ‘tiên ôn’, không trị bỏ mình.
Kẻ đầu sỏ gây nên đã chết, lửa giận của Triệu sư tỷ không thể phát tiết.
“Bọn họ có lỗi sao? Nếu như chúng ta không có nhiều đan dược như vậy bảo mệnh, ở ranh giới sinh tử cũng sẽ làm như vậy ư?” Trong lúc nhất thời, Triệu sư tỷ không kiềm nổi hoang mang hỏi.
Lý Phàm đang muốn trả lời lại phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiên hiện ra một tia khác thường.
“Tu sĩ Khúc Tân Phong, phàm tu đạo năm mươi sáu năm, lấy ‘Thâm Sơn Thạch Kiếm’ thành tựu đạo cơ...”
“Bây giờ thân tử đạo tiêu, trả đạo cho trời!”
Cùng lúc khi nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, tin tức đầu tiên thoáng chốc hiện lên trong đầu Lý Phàm.
“Đây là?” Lý Phàm sửng sốt.
“Ừm?” Triệu sư tỷ lúc này cũng chú ý tới một màn quái dị trên bầu trời này, ngẩng đầu.
Một lúc sau, sắc mặt của nàng có chút khó coi.
Vung ra một luồng kiếm khí muốn đánh tan dị tượng kia.
Nhưng cảnh tượng đó giống như khắc trên cửu thiên, công kích của Triệu sư tỷ chỉ là tốn công vô ích.
“Đây được coi là gì? Ông trời giễu cợt à?”
Lý Phàm trầm mặc không nói.
Pháp không thể đồng tu, tiên ôn.
Hiện tại lại xuất hiện loại “tuyên bố tử vong” quỷ dị này, thật sự không biết sau này còn sẽ thế nào.
Hắn khẽ thở dài.
“Đi thôi, sư tỷ. Đừng ở đây chậm trễ nữa, sớm chút hoàn thành nhiệm vụ, sớm chút về núi thôi.” Lý Phàm lên tiếng khuyên nhủ.
Qua rất lâu, Triệu sư tỷ vẫn không trả lời.
Chỉ đánh cho thi thể của tên Khúc Tân Phong tạo nên sát nghiệt vô biên, bây giờ cũng đã vẫn lạc hôi phi yên diệt.
Lúc này mới hóa thành độn quang bay đi.
Tiếp đó, ước chừng dùng hơn hai năm, hai người đi khắp Huyền Hoàng giới, ngăn cản vô số thảm án phát sinh.
Cùng lúc đánh chết đông đảo tu sĩ mất lý trí cũng cứu vãn đông đảo tính mạng người phàm.
Sau khi biết về kế hoạch di dời lớn, tu sĩ còn lại cũng dần tỉnh táo lại, không tùy ý giết hại người phàm nữa.
Đương nhiên, có chuyện ngẫu nhiên xảy ra nhiều nơi cũng không cách nào tránh khỏi.
Hai người cũng có lòng mà không đủ sức, thực sự không quản được.
Lúc hoàn thành lời dặn dò của chưởng môn, hai người đang muốn dựa theo kế hoạch ban đầu trở về tông môn.
Một mệnh lệnh lại khiến bọn họ có phần bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Thì ra kế hoạch di dời lớn Quý Trường Tịch nói đã chính thức triển khai.
Tạm thời bọn họ không cần trở về.
Ở lại Huyền Hoàng giới, giúp đỡ phối hợp các tông môn lớn nhỏ hoàn thành kế hoạch cực kỳ quan trọng với tất cả tu sĩ này.
Lý Phàm nhìn khuôn mặt u ám gần như muốn chảy ra nước của Triệu sư tỷ, không dám nói lời nào.
Cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ lẳng lặng đứng bầu bạn bên cạnh.
Hồi lâu sau, sắc mặt Triệu sư tỷ khôi phục bình thường.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp: “Đi thôi, sư đệ.”
“Mệnh thầy khó trái ha.”
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Triệu sư tỷ bày ra vẻ mặt như vậy, trong lòng Lý Phàm lại có loại sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời yên lặng hiện lên.
“Ha ha, vâng, sư tỷ.” Hắn cẩn thận từng li từng tí, liên tục không ngừng trả lời.
Nhoáng cái đã trăm năm.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của một đám tu tiên giả, kế hoạch di dời lớn đã được thực hiện xong.
Tất cả người phàm đều bị trục xuất đến trong động thiên, tiểu thế giới, Huyền Hoàng giới cũng theo đó sạch sẽ.
Triệu sư tỷ và Lý Phàm đã mấy trăm năm chưa về tông môn cuối cùng cũng có thể trở về sơn môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận