Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 138: Hóa Thần cũng là con sâu cái kiến

“Có chuyện quan trọng cần thương lượng!"
Giọng nói của Trương Hạo Ba quanh quẩn trong thiên địa.
Các tu sĩ Vạn Tiên Đảo nghe vậy thì ai nấy đều có sắc mặt khác nhau, phản ứng trái ngược nhau.
"Lớn lối thật, chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà thôi, há lại có chuyện gì quan trọng cơ chứ?”
"Đúng vậy, thế mà dám mượn lực lượng của thiên địa chi Phong để bức bách Vạn Tiên đảo. Quả thực là khinh Vạn Tiên Minh chúng ta không người!”
“Hoá Thần Tiên quân sao còn chưa tát chết tiểu tử này a! Tức chết ta rồi!”
“Nhìn hắn chơi trội, quả thực còn khó chịu hơn ta bị mất một môn công pháp nữa!”
“Chỉ là tu sĩ Kim Đan mà đã có khí độ như thế. Con người này, tương lai tất có thành tựu lớn.”
“Tu đạo chưa tới mười năm, đã có thể dùng tu vi Kim Đan cưỡi gió bão lấn Vạn Tiên. Loại hành động vĩ đại này khiến ta nhớ đến Kinh Luân công tử trong truyền thuyết.”
Bỏ qua tiếng ồn ào truyền đến từ Vạn Tiên đảo xa xôi, Trương Hạo Ba vẫn tỏ vẻ thản nhiên, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, một bóng người ngang nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Người nọ mặc một thân áo trắng, tay cầm quạt lông, phong độ nhẹ nhàng.
Ông ta híp mắt đánh giá Trương Hạo Ba: “Kim Đan? Vấn đề quan trọng?”
“Đã lâu rồi ta chưa gặp được người trẻ tuổi nào thú vị như ngươi vậy!”
Trương Hạo Ba nhìn thẳng đối phương, sắc mặt không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Kim Đan, Hóa Thần, đều là con kiến hôi.”
Chiếc quạt đang phe phẩy trên tay Bạch Y Hoá Thần chợt dừng lại, ông ta quan sát Trương Hạo Ba một lần nữa.
Chỉ có điều lần này, ánh mắt của ông ta mang trông rất nghiêm túc.
Chốc lát, ông ta chỉ quạt lông về phía xa: “Nếu đã như thế, ngươi đi theo ta!”
Tiếp theo, Bạch Y Hoá Thần và Trương Hạo Ba liền biến mất trong tầm mắt của mọi người trên Vạn Tiên đảo.
Chỉ còn lại vòi rồng màu xanh khổng lồ kia vẫn không ngừng xoay tròn như cũ.
Trên bầu trời, những đám mây đột nhiên tách ra, tạo thành một lỗ hổng.
Ánh sao lấp lánh chiếu xuống từ vòm trời, chầm chậm hoá giải vòi rồng một cách vô thanh vô tức.
Lưu lại tiếng bàn luận của các tu sĩ Vạn Tiên Đảo thật lâu không tan.
Trương Hạo Ba chỉ cảm nhận được trước mắt loè đi, đã thấy mình đột ngột xuất hiện trên một ngọn núi.
Mây mù lượn lờ, dãy núi xa xa chỉ lộ ra những đỉnh núi nhọn hoắt.
Bạch Y Hoá Thần đứng trên đỉnh núi, đưa lưng về phía hắn.
"Nơi này tự thành một vực, có thể ngăn cách sự quan sát của Thiên đạo. Ngươi có gì thì cứ nói, không sao cả.”
Đầu tiên, Trương Hạo Ba đánh giá bốn phía nơi này một hồi lâu.
Với tu vi hiện tại, hắn cũng không thể nhìn ra nơi này có điểm gì đặc biệt.
Vì thế, hắn mới nói: "Tiền bối có biết, trong Tùng Vân Hải này, có một vị thiên địa chi phách đang ẩn núp?”
Bạch Y Hoá Thần xoay người lại, hứng thú nhìn Trương Hạo Ba, nói: "Ý ngươi là Thanh Phong bất phân thắng bại với chuôi kiếm kia?”
“Tuy rằng không biết vì sao ngươi biết được việc này, nhưng nếu ngươi nghĩ rằng chuyện này là cơ duyên thì lầm to rồi.”
“Không chỉ tu sĩ Hoá Thần trong Tùng Vân Hải mà ngay cả những châu xung quanh đều biết đến sự tồn tại của Thanh Phong.”
“Nhưng không ai dám tế luyện nó cả, ngươi biết tại sao không?”
Nét mặt không chút thay đổi, Trương Hạo Ba trả lời: “Là bởi vì chuôi kiếm kia?”
Bạch Y Hoá Thần khẽ gật đầu: "Mỗi lần xuất hiện, thiên địa chi phách ắt có trách nhiệm trên người. Theo phán đoán và quan sát của chúng ta, nghĩa vụ của Thanh Phong chính là phá huỷ chuôi kiếm kia.”
“Trăm năm trước, có một tu sĩ Hoá Thần ngoại lai đi ngang qua rồi phát hiện Thanh Phong, muốn tế luyện nó.”
"Kết quả, Thanh Phong vận dụng lồng giam, nhốt hắn ta và chuôi kiếm kia chung một chỗ.”
"Sát khí của chuôi kiếm kia bất chợt bộc phát, mục tiêu của nó không phải Thanh Phong, mà là chính vị tu sĩ Hoá Thần này.”
“Cùng lúc, Thanh Phong cũng phát động tập kích.”
"Tương đương với hai vị Hợp Đạo Tiên tôn đồng loạt ra tay, vị tu sĩ Hóa Thần này bỏ mình ngay tại chỗ."
Trương Hạo Ba nghe vậy, như đã hiểu ra.
“Tuy rằng hai vị Hợp Đạo tranh phong, giằng co không dứt. Nhưng nếu bị kẻ khác can thiệp, nhất là kẻ yếu, họ sẽ xem đó là hành động khiêu khích.”
“Nên sẽ hợp lại tấn công kẻ đó, đúng không?”
Bạch Y Hoá Thần ve vẩy quạt lông: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Nhưng Trương Hạo Ba lại chuyển đề tài, đột nhiên nói: “Chỉ có điều, thiên địa chi phách ta nhắc đến cũng không phải là Thanh Phong.”
“Chuôi kiếm kia đã thoát khốn, không biết bay đến nơi nào rồi. Thanh Phong cũng đã đuổi theo.”
Động tác của Bạch Y Hoá Thần đột nhiên cứng đờ.
“Điều ta muốn nói, đó là có một vị thiên địa chi phách còn chưa xuất hiện nhưng lại sắp giáng lâm Tùng Vân Hải này.”
Ánh mắt của Trương Hạo Ba có vẻ mơ hồ, dường như hắn đang nhớ lại chuyện gì đó.
Bạch Y Hoá Thần buông quạt xuống, chăm chú nhìn Trương Hạo Ba.
Vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Trên đỉnh núi, những đám mây đen chợt tụ lại, che khuất bầu trời nơi này.
...
Lý Phàm hoàn toàn không biết gì về những gì đã xảy ra bên ngoài.
Hắn vẫn mải đắm chìm trong việc nghiên cứu trận pháp nhất đạo.
Người cùng hắn học tập kia, ba tháng sau, rốt cuộc đã không chịu nổi loại khổ tu cực kỳ biến thái này nên chủ động từ bỏ.
Quyết định rời đi.
Trương Chí Lương cũng không nói lời nào, chẳng qua là không lâu sau, ông ta lại mang về một người nữa để dạy trận pháp.
Lý Phàm căn bản không chú ý tới những chuyện xảy ra bên cạnh mình.
Hắn chỉ chuyên chú nghiên cứu pháp trận.
Khi cảm thấy mệt mỏi, hương liệu màu bạc lại tự động đốt cháy.
Hắn vậy mà lại không nghỉ ngơi một phút một giây nào.
Ánh mắt Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm càng ngày càng thêm hài lòng.
Chuỗi ngày như vậy cứ kéo dài đến tận hai năm sau.
Nhắc nhở được thiết lập từ trước cũng vang lên, lúc này, Lý Phàm mới tỉnh lại khỏi quá trình nghiên cứu.
Nhìn đồ hình trận pháp chi tiết chia thành vô số hình ảnh nhỏ trước mặt bằng ánh mắt lưu luyến, Lý Phàm dời mắt về phía Trương Chí Lương.
"Trương đại sư, ta có việc, cần phải ra ngoài một chuyến." Lý Phàm giải thích.
Trương Chí Lương khẽ gật đầu: "Ngươi cũng đã nghiên cứu liên tục lâu như vậy rồi, đã đến lúc ra ngoài thư giãn.”
Ngẫm nghĩ một hồi, ông đưa cho Lý Phàm một khối lập phương toả ra ánh sáng trắng.
“Tạm cho ngươi mượn vật này phòng thân, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh.”
Lý Phàm quan sát khối vuông trong tay, nhìn ra được hơn mười dấu vết trận pháp từ trên đó.
Trương Chí Lương còn nói thêm: "Đây là Trận Miện, được hợp thành từ hơn trăm trận pháp đan dệt vào nhau.”
“Trong số đó, thứ trân quý nhất chính là Na Di Pháp Trận.”
"Khi gặp phải đối thủ không thể địch lại, ngươi có thể dùng Na Di Pháp Trận này để truyền tống đến một vị trí ngẫu nhiên cách đó mười vạn dặm.”
"Ngươi đã theo ta học lâu như vậy, cũng nên biết sử dụng vật này như thế nào, ta sẽ không nói lại.”
Lý Phàm biết vật này rất quý giá, bởi vì, trận pháp trong Trận Miện này đều không phải là loại dùng một lần.
Sau mỗi lần được kích phát, nó sẽ tự động hấp thụ linh khí xung quanh để bổ sung năng lượng.
Khi đã nạp đầy, nó có thể được sử dụng tiếp tục.
Tốt hơn những trận đồ không dùng được mấy lần lại thường hay hư hỏng kia rất nhiều lần.
Trương Chí Lương giao vật này cho Lý Phàm, ở một mức độ nào đó, đã bày tỏ thái độ của bản thân cho Lý Phàm.
Lý Phàm lập tức cảm tạ ông ta, sau đó rời khỏi Sách Trận đường.
Hắn ra ngoài lần này, đương nhiên bởi vì thời điểm Thương Hải châu xuất thế đã rất gần.
Thương Hải châu chính là kỳ vật Trúc Cơ mà hắn đã định sẵn cho kiếp này, không thể xảy ra sai sót nào.
Vì thế, hắn mới xuất quan sớm, cốt để đi tới Lưu Vân đảo ngồi chờ thời cơ.
Không vội vàng xuất phát, như thường lệ, Lý Phàm hỏi thăm vài sự kiện quan trọng đã xảy ra trong hai năm vừa qua.
Lúc này, hắn mới biết biến đến tràng phong ba do Trương Hạo Ba tạo ra.
"Quả nhiên là hành động lớn. Khí độ bất phàm, khí độ bất phàm a!” Lý Phàm tán thưởng hết lòng.
“Như thế, ngày hôm nay, Vạn Tiên Minh hẳn đã biết chuyện Xích Viêm nấu biển đã sắp xảy ra đến nơi rồi.”
“Nhưng không biết, bọn họ sẽ đối phó với chuyện này bằng cách nào đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận