Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 318: Thiên Mệnh Huyền Điểu

Bị ánh mắt của tên gầy nhom kia khóa chặt, Lý Phàm nảy sinh cảnh giác. Vì vậy, Hứa Khắc, vốn tâm linh tương thông với Lý Phàm, cũng lấy lại tỉnh táo, giấu Lý Phàm ra sau lưng, hỏi với vẻ đầy hồi hộp: “Tống Dương, ngươi định làm gì?”
Có lẽ, cảnh hỗn loạn trăm năm khó thấy một lần của Ngự Thú tông giúp Tống Dương to gan hơn, gã không thèm giả vờ nữa mà trả lời một cách ác độc: "Thật không hiểu nổi, tại sao tên ngốc nghếch nhà ngươi lại may mắn đến vậy!"
"Ngươi hỏi ta muốn làm gì, tất nhiên là ta muốn giành lại đồ vật vốn thuộc về ta!"
Tống Dương lộ vẻ hung ác, nhìn Hứa Khắc với ánh mắt đầy sát khí. Còn linh thú rắn hai đầu cộng sinh với gã cũng nghe theo chỉ dẫn mà chầm chậm trườn tới.
Hứa Khắc hoảng sợ, liên tục lùi về sau với vẻ mặt đầy hoảng sợ, mở miệng: “Tống sư huynh nhầm lẫn rồi, ta không hề lấy thứ gì thuộc về ngươi cả…"
Miệng nói thế, Hứa Khắc lại luôn che chắn ánh nhìn chú ý của Tống Dương lên người Lý Phàm.
Hành động của nó làm sao qua mắt được Tống Dương, gã nhìn nó với ánh mắt chế giễu, lại nói: "Tiểu tử, đừng giả vờ nữa. Chuyển quyền sở hữu của Huyền Điểu cho ta, ta còn có thể tha ngươi một mạng. Nếu không…"
Tống Dương hừ lạnh một tiếng: "Đừng trách ta không niệm tình đồng môn mà rút sống tinh huyết, có lẽ ngươi cũng biết được sự đau đớn khi bị cưỡng chế chuyển dời sở hữu của linh thú cộng sinh nhỉ."
Hứa Khắc nghe vậy, hoảng loạn chất vấn: "Tống Dương, chiếm đoạt linh thú của đồng môn là điều đại kỵ! Sao ngươi dám…"
Tống Dương mất kiên nhẫn, cắt ngang lời của Hứa Khắc: "Đúng là ngốc nghếch, đến lúc này rồi mà người vẫn còn đem tông môn treo trên cửa miệng, không thấy Ngự Thú tông đang rơi vào cảnh khó mà bảo toàn được hay sao!"
Kiên nhẫn đã cạn, gã không thèm nhiều lời nữa mà trực tiếp ra lệnh: "Hắc Linh, đi!"
Con rắn hai đầu màu đen sớm đã chuẩn bị tư thế, Tống Dương vừa ra lệnh, nó lập tức dựng đứng dậy, cái đầu mở mắt mở miệng phun ra một đường chất độc màu đen.
Khi dòng nọc độc như ngọn tên sắp bắn lên người của Hứa Khắc, nó vội đạp gió xoay vòng thân thể, tránh được trong gang tấc. Chất độc rơi xuống đất phát ra âm thanh xì xì.
Hứa Khắc nhìn một cái thì trắng mặt. Không chỉ cỏ cây bị ăn mòn sạch sẽ, ngay cả đất đá cũng không chống cự được sức ăn mòn của chất độc kia. Bản thân nó vẫn chưa lĩnh ngộ được linh khí hộ thể, nếu như bị đánh trúng thì e rằng không chết tàn phế.
Nghĩ đến đây, Hứa Khắc từ trong người lấy ra một vật rồi lập tức ném về phía Tống Dương và con rắn hai đầu của gã. Sau đó, nó lại vội vàng lấy ra một sợi lông trắng, định triệu hoán chim hạc đến rước đi.
Tuy nhiên, có lẽ Tống Dương đã sớm có chuẩn bị, ám khí của Hứa Khắc vừa phóng tới thì đã bị một luồng sáng xanh bắt lấy và khóa chặt giữa không trung.
Cái đầu thường nhắm mắt của con rắn hai đầu kia bất chợt mở mắt rồi phát ra một chùm sáng đen đánh vào cọng lông hạc kia.
Lông hạc trắng như bị thiêu đốt, biến thành từng tấc tro bụi rồi rơi xuống.
"Không có tác dụng gì đâu, Hứa Khắc. Vì để đối phó với ngươi, ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, âm thầm theo dõi đã vài tháng, ngươi có thủ đoạn gì ta đều rõ như lòng bàn tay!"
"Ngươi lấy cái gì để đấu với ta?" Tống Dương nhìn Hứa Khắc như nhìn kẻ đã chết. Giây sau đó, đầu rắn đen lại phun ra một đường chất độc.
Khi chất độc sắp phun vào người Hứa Khắc, lúc này, nó vẫn còn đang ngỡ ngàng nên không kịp né tránh.
Vào thời khắc sinh tử, chợt có một chùm sáng trắng vọt ra từ sau lưng nó chặn đường nọc độc kia lại. Thứ chất độc có thể ăn mòn đá cứng kia vậy mà lại chẳng thể địch lại chùm sáng trắng, ngay khi chạm vào, nó đã biến mất toàn bộ.
Ngược lại, ánh sáng trắng kia lại không hề bị ảnh hưởng mà vọt thẳng đến con hắc xà hai đầu kia.
Cái đầu nhắm mắt của hắc xà lại mở mắt bắn ra ánh sáng đen, miễn cưỡng chặn lại được ánh sáng trắng. Tống Dương vừa kinh ngạc lại vừa tham lam: "Thiên Mệnh Huyền Quang!"
"Thiên Mệnh Huyền Điểu quả thật danh bất hư truyền, vẫn còn ở tuổi ấu niên mà đã có thể chính diện đối đầu với Hắc Linh. Nếu là thể trưởng thành thì…"
"Quan trọng nhất là thần thông cộng sinh, “Thiên Mệnh Do Ta”."
Tống Dương nhìn về phía Lý Phàm đang uể oải, tham vọng tước đoạt Huyền Điểu càng mãnh liệt hơn.
"Ngươi không bị sao chứ?" Nhân lúc tia huyền quang kia công kích, Hứa Khắc vội vàng trốn chạy.
Nhưng thực lực của nó so với Tống Dương thấp hơn quá nhiều, chỉ không bao lâu sau thì sẽ bị đối phương đuổi kịp. Vậy nhưng Hứa Khắc không lo lắng cho an nguy của bản thân trước mà lại đau lòng cho Lý Phàm, vì cứu mình mà phải sử dụng thần thông bẩm sinh.
"Quả thật là quá yếu, phát một đòn tấn công đã là cực hạn rồi." Lý Phàm bất lực suy nghĩ trong sự mệt mỏi.
Ngay cả sức dùng móng vuốt để giữ lấy Hứa Khắc cũng không còn nữa, Lý Phàm đành kêu nhẹ một tiếng, ra hiệu bản thân hiện tại không sao cả.
Vừa rồi, khi thấy Hứa Khắc có nguy cơ mất mạng, với thân phận linh thú cộng sinh, Lý Phàm bất ngờ thức tỉnh ký ức trong huyết mạch, liền thi triển “Thiên Mệnh Huyền Quang” cứu lấy nó.
Cũng nhờ thế, Lý Phàm biết được thân phận quái điểu bị mình phụ thân: Thiên Mệnh Huyền Điểu.
Thực lực của Huyền Điểu vốn không cường đại, nhưng nó có một năng lực đặc biệt khiến cho những dị thú khác, thậm chí là tu sĩ, đều ngưỡng mộ vô cùng, muốn chiếm thành của riêng.
Đó là ngưng tụ và tăng cường khí vận.
Khí vận, thứ này không phải điều hão huyền mà tồn tại chân thực.
Có tu sĩ có tài năng bẩm sinh, tâm tính cũng rất tốt nhưng lại thiếu chút ít khí vận, cuối cùng đành phải chịu cảnh đứt gánh giữa đường, đến chết vẫn ôm tiếc nuối.
Về phần Huyền Điểu, nó có thể giúp đối tượng mà nó công nhận nghịch thiên đổi vận.
Thậm chí, khi thực lực của Huyền Điểu ngày càng cao thì năng lực tập trung khí vận của nó cũng sẽ được nâng cao theo, cuối cùng, từ “đổi vận” biến thành “cải mệnh”.
“Thiên Mệnh Do Ta” chính là như vậy, chủ nhân của Huyền Điểu chính là thiên mệnh chi tử, gặp hung hóa cát, gặp vận may liên liên là chuyện thường tình.
"Khó trách, tên gầy nhom kia lại muốn bắt mình. ".
"Thì ra quái điểu mình phụ thân này lại “thơm phưng phức” như vậy."
" Vận số… ".
Dù mệnh mỏi, Lý Phàm vẫn cố rướn mắt, muốn thử thi triển thần thông vừa thức tỉnh. Hắn lại nhìn về Hứa Khắc, chỉ thấy một luồng sáng tím vàng đang từ thiên linh cái của nó bắn thẳng lên trời. Tuy rằng lúc này, luồng sáng trên đang bị một vài làn khói đen vây quanh nhưng chúng lại chẳng thể che khuất được hào quang vàng tím cao quý kia.
"Ồ, tiểu tử này…"
“Thì ra, cát nhân tự có thiên tướng, ngược lại, hành động của mình trở thành thừa thãi rồi." Lý Phàm bực tức cắn mạnh Hứa Khắc một cái, chỉ là do quá yếu ớt nên chẳng khác nào gãi ngứa, chẳng làm đau được ai.
Hiện giờ, Hứa Khắc chỉ tập trung trốn chạy tìm đường sống nên cũng chẳng còn tâm sức để ý đến hành động nhỏ này, vì Tống Dương luôn rình rập sắp đuổi đến nơi rồi.
Khi cạn kiệt tinh lực và cực kì tuyệt vọng, Hứa Khắc lại bất ngờ nhìn thấy không xa phía trước, có một con chim Thanh Loan đang ngẩn ngơ đứng đó, dưới chân nó là thi thể của chủ nhân lúc trước, Thấy vậy, Hứa Khắc vô cùng vui mừng.
Nó nhún người nhảy đến bên cạnh Thanh Loan, vòng hai tay ôm lấy cổ nó rồi đồng thời hét to: “Tiểu Thanh, chúng ta mau đi thôi!”
Thanh Loan cũng rất thông minh, vươn cánh theo bản năng, vỗ nhè nhẹ liền vọt lên trời cao, đến tận mây xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận