Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1302: Tặng tinh hải chi đạo

“Minh Đạo Tiên lấy Triện Tự Chân Tiên miêu tả Tiên chi đạo đồ. Không sai, Tiên chi đạo đồ cũng có phân chia cấp bậc.”
“Cơ, Loạn, Độc, Quy như ta nhìn thấy trước đó e rằng đều là cơ bản nhất. Triện Tự Chân Tiên có thể đại biểu ‘tạo hóa’ rõ ràng còn trên cả chúng.”
“Mà đạo đồ dấu vết giấu trong thân thể U tộc đại biểu...”
“Tiên phàm chi biến còn vượt qua cái gọi là ‘tạo hóa’!”
“Mà ‘Hoàn Chân’...”
Lý Phàm hít sâu một hơi, cưỡng ép khôi phục cảm xúc của bản thân.
Cho dù đã hoàn chân một trăm hai mươi lăm lần, mỗi lần đều tự mình thể nghiệm vĩ lực to lớn thiết lập lại thế gian vạn vật trong một ý niệm. Biết ‘Hoàn Chân’ gần như áp đảo mọi thứ hiện nay biết được.
Nhưng ở giai đoạn cuối đời trước, quá trình hoàn chân chịu quấy nhiễu của biến số chưa biết. Lại thêm lực lượng đáng sợ tạo vật ngoài tường Miêu Bảo biểu hiện ra, khó tránh làm cho trong lòng Lý Phàm sinh ra một tia do dự đối với hạn mức cao nhất của ‘Hoàn Chân’. Theo sau này từng bước tiếp xúc đến thế lực ngoài tường, Hoàn Chân lại có thể làm gì cũng thuận lợi như ở tinh hải chí ám không?
Phát hiện lần này đã cho Lý Phàm một viên thuốc an thần.
Cực hạn của ‘Hoàn Chân’ còn sâu không lường được hơn xa hắn tưởng tượng.
“Pháp tắc Huyền Hoàng giới có thể xem như phần hình chiếu pháp tắc tinh hải chí ám hướng xuống. Mà pháp tắc tinh hải chí ám cũng là phần hình chiếu pháp tắc Tiên giới hướng xuống.”
“Mà ‘Hoàn Chân’ gần như sừng sững trên tất cả. Chiếu từ trên xuống, trên lý luận, có thể trống rỗng phục chế mọi thứ ta tiếp xúc đến thông qua ‘giả cũng là thật’ chi biến.”
“Chỉ cần lực lượng và cảm ngộ của ta đủ.”
Lý Phàm nhớ lại cảm xúc lúc viết dấu vết thần bí vừa rồi, như có điều suy nghĩ nói.
“Đây vẫn chỉ là ‘giả cũng là thật’ chi biến. ‘Hoàn Chân’ không chỉ là ‘giả cũng là thật’.”
“Còn có ‘lấy thật làm giả’ trước đó!”
Tâm niệm tới, Lý Phàm tiện tay hút qua một viên đá hình tròn bên cạnh. Chăm chú nhìn viên đá, ý đồ thông qua ‘lấy thật làm giả’ trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của nó.
Nhưng quá trình hoàn chân mỗi lần, thế giới chân thật gốc xung quanh đều hệt như bị sương trắng bao phủ, không nhìn thấy rõ ràng. Bởi vậy Lý Phàm cũng không thể biết quá trình ‘lấy thật làm giả’ rốt cuộc thực hiện thế nào.
“Có lẽ đời này lúc hoàn chân có thể thử chủ động xua tan sương mù xung quanh.” Trong lòng Lý Phàm không khỏi hiện ra ý nghĩ này.
“Nếu có điều lĩnh ngộ trên đạo này, dựa vào quyền năng vô thượng của ‘Hoàn Chân’, nói không chừng có thể trực tiếp vượt qua một đại cảnh giới, tùy ý trực tiếp hủy diệt đối thủ...”
Tâm tư nhảy nhót, Lý Phàm tiến hành chải vuốt ký hiệu thần bí nhìn trộm được trên người người U tộc phụ thể một năm qua còn sót lại trong ấn tượng.
Tiếp đó giao cho Giải Ly điệp cuối cùng tiến hành phân loại, ứng dụng.
Đồng thời xử lý hai nhiệm vụ về tiên trận, hiệu suất Giải Ly điệp không thể tránh khỏi giảm xuống rất nhiều.
“Xem ra là lúc thăng cấp thêm cho Giải Ly điệp. Thuần túy dựa vào thăng hoa số liệu tiên trận dẫn phát cuối cùng vẫn phải bị vây trong thể chất phàm tục.”
“Chín chiếc Giải Ly điệp ban đầu của Vạn Tiên Minh có thể nói là đã hoàn toàn không cùng một món với chiếc trong tay ta. Trợ giúp có thể cung cấp cực kỳ nhỏ bé. Muốn hoàn toàn lột xác thành tiên khí Giải Ly điệp, cuối cùng vẫn cần đến lực tiên linh...”
Lý Phàm đè ấn đường bởi vì công việc vượt phụ tải có phần căng đau. Sau khi thư giãn lại nhìn về phía U tộc nơi đây.
Không hề vì cái chết của người Lý Phàm phụ thân mà cảm thấy bi thương.
Thậm chí còn vì sự hiến thân đối với biển U Ám vĩ đại của hắn mà cảm thấy đặc biệt phấn chấn.
Nhìn thấy dáng vẻ thành tín như thế của người U tộc, Lý Phàm rung động sâu sắc. Vung tay lên, nháy mắt thu tất cả bọn họ vào trong cơ thể, tạm thời trấn áp.
Đợi sau khi trở về tiểu thế giới Đại Khải sẽ cung cấp cho bọn họ điều kiện sinh hoạt tốt nhất để đời này bọn họ đều có thể ở mãi tại Đại Khải, an tâm cầu nguyện.
“Tiểu thế giới nơi này cũng không thể lãng phí.”
Tiểu thế giới người U tộc ở còn mỏng yếu hơn Đại Huyền mấy phần. Tự nhiên cũng không dựng dục ý thức Thiên Đạo.
Lý Phàm động thủ cũng nhẹ nhàng không ít.
Sáng tạo ra thiên cách nghĩ tạo trực tiếp thay thế Thiên Đạo, duy trì hoạt động bình thường của tiểu thế giới này.
Sau đó lặp lại chiêu cũ, chiết đến Huyền Hoàng bản giới trong lúc lặng yên không tiếng động.
Quen tay hay việc, thuật chữa trời lần này được tiến hành rất thuận lợi.
Lại thêm một phân thân Thiên Đạo tiểu thế giới, từng tia cảm ngộ như dấy lên bọt nước, thỉnh thoảng hiện lên trong đầu. Cho dù vị cách không đủ, lượng lớn linh cảm ngộ đạo hiện lên này cũng có thể có một ít dẫn dắt mang tính thực chất đối với Lý Phàm.
“Cảm ngộ Thiên Đạo này vô dụng với ta, nhưng đối với tu sĩ khác lại là cả đời khó gặp một lần.” Trở lại Đại Huyền, sau khi ổn định xong người U tộc, làm cho hơn nửa tín ngưỡng thay đổi.
Lý Phàm nhìn phía chi chít tu sĩ ngồi trên đài giảng đạo giữa Đại Huyền, trong lòng khẽ động.
Vù vù...
Một tầng bình đài hoành không xuất thế. Nằm ở dưới bình đài mục lục công pháp, phía trên chúng đệ tử.
Trên bình đài điêu khắc vạn cảnh, vạn linh, vạn vật thế gian. Nhưng lại giống như vật sống, thời khắc biến ảo, sinh động như thật.
Nếu như chăm chú nhìn kỹ, vận khí tốt sẽ còn ngẫu nhiên phát hiện điểm sáng nhấp nháy bảy màu trong đá điêu khắc.
Đó đều là những cảm ngộ thiên cách nghĩ tạo Lý Phàm không dùng tới.
Nếu tu sĩ trên đài giảng đạo may mắn thấu triệt nó, tu vi tăng mạnh vượt bậc, thậm chí lĩnh ngộ thần thông thuộc về riêng mình đều không phải việc gì khó.
“Sinh linh trong đài giảng đạo đều nằm trong giám thị của ta. Linh cảm của bọn họ cũng là linh cảm của ta.”
“Tuy cảnh giới thấp nhưng tia lửa tư tưởng phóng đại vô số lần vẫn xuất sắc. Dù trong một vạn người, có thể có một người có dẫn dắt đối với ta. Lấy số lượng tu sĩ trên đài giảng đạo, góp nhặt từng ngày cũng là một khoản tài phú đáng giá.”
“Huống chi nếu có cần thiết, ta còn có thể điều động đài giảng đạo khống chế suy nghĩ của tu sĩ trên đó. Để bọn họ giúp ta cùng nhau lĩnh ngộ...”
Bên trong đài giảng đạo, hạt châu màu trắng bạc như tròng mắt thỉnh thoảng hấp thu linh cảm đến từ trong lòng sinh linh phía trên. Dần dần trở nên có chút yêu dị, như sống dậy, không ngừng hơi chuyển động ra xung quanh.
Sau khi ảo ảnh thánh sư bước đầu hoàn thành sự nghiệp truyền đạo Đại Huyền. Lại phân hóa ra một thân thể đi đến tiểu thế giới kế tiếp.
Thân thể mới phân hóa ra này không nhờ lực lượng bản tôn Lý Phàm chống đỡ. Mà là ảo ảnh thánh sư trong quá trình giảng đạo hấp thu lực lượng niềm tin đến từ chư vị đệ tử hội tụ mà thành.
Tương tự ‘Thiên Đế Khí Điển’ chỉ là Đại Khải biến thành Đại Huyền, tướng sĩ biến thành học sinh, Thánh Hoàng biến thành thánh sư mà thôi.
Trước mắt sự mở rộng của giai đoạn ban đầu sẽ do những ảo ảnh làm thay. Chờ chuyện truyền đạo bắt đầu kinh động Vạn Tiên Minh hoặc là cường giả khác ẩn nấp trong tiểu thế giới, khi đó Lý Phàm sẽ đích thân xuất thủ trấn áp, khuất phục bọn họ.
Trước đó, Lý Phàm vẫn muốn làm sẵn chuẩn bị vạn toàn để đối đầu trong tương lai.
Bộ phận người U tộc bị phân hóa thay đổi tín ngưỡng đã bắt đầu cung cấp cho Lý Phàm tinh túy nguyên lực ban đầu.
Sử dụng những tinh túy nguyên lực này làm mồi nhử, lại thêm các loại đe doạ dụ dỗ, Lý Phàm vô cùng thuần thục kéo đám người quen cũ Bách Hoa, Xảo Công, Ân thượng nhân vào trong đồng minh.
“Thiên địa có kịch biến sắp sinh, chư vị sợ là chưa thể biết. Ta nay thử luận.”
Phía trên đài giảng đạo Đại Huyền, bản tôn Lý Phàm thay thế ảo ảnh, nghiêm túc ngồi ngay ngắn.
Phía dưới, đám người Ân thượng nhân nghe Lý Phàm giảng đạo.
Cảnh tượng Lý Phàm kể chính là tinh hải khôi phục, dẫn đến sau này Huyền Hoàng khôi phục.
Mọi người nghe thì nửa tin nửa ngờ.
Lý Phàm mỉm cười, chỉ lên bầu trời, giống như mở ra vòng xoáy thông tới bên ngoài tinh hải.
“Chư vị, xin mời đi theo ta.”
Trên người hiện lên hồng quang bảy màu, Lý Phàm mời mọi người đi vào.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lại vẫn đều vào trong hồng quang bảo hộ của Lý Phàm.
Ánh sáng bảy màu phóng lên tận trời.
Vòng xoáy xuyên qua màn trời, ngay sau đó lại bất ngờ trực tiếp xuất hiện tại biên giới Huyền Hoàng.
Thoạt nhìn tình thế căn bản không có ý dừng lại.
Dường như muốn tiếp tục tiếp tục phi nhanh về phía tinh không Huyền Hoàng giới.
Sắc mặt mọi người tức khắc trắng bệch.
Bọn họ đều biết về sự tồn tại của lực hút đáng sợ bên ngoài Huyền Hoàng giới. Rời khỏi che chở của Huyền Hoàng giới, nói không chừng ngay sau đó sẽ rơi vào bên trong, sống chết khó thoát.
Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Từng màu sắc khác nhau của cầu vồng bảy màu tách rời, vạch ra một đường cong uốn lượn trong tinh hải. Cứ thế thành công mang mọi người rời khỏi Huyền Hoàng giới!
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
Lý Phàm lại vẫn không ngừng lại, tiếp tục nhanh chóng phi độn về hướng chỗ sâu tinh hải.
Sự tĩnh lặng của tinh hải làm mọi người tức cảnh sinh tình, mắt lộ vẻ bi thương.
Nguy cơ trong tinh hải khiến mọi người kinh hãi không thôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Mà Lý Phàm giống như tiên tri, mỗi lần đều có thể vòng qua khu vực nguy hiểm trong tinh hải, tức thì làm mọi người ghé mắt.
Sôi nổi suy đoán, Lý Phàm quen thuộc như thế, rốt cuộc đã qua lại trong tinh không bao nhiêu lần.
Có điều theo tiếp tục thâm nhập tinh hải, tốc độ Lý Phàm cũng trở nên chậm lại.
Dường như cũng đang phân biệt phương hướng.
Cảm giác của đám người Ân thượng nhân không sai. Suy cho cùng ở đời trước khi Thánh Hoàng ngộ đạo từ trong tinh không, liên hệ với bản tôn hắn đã trở nên như có như không.
Vì vậy lần này chứng kiến đường đi tinh hải khôi phục chi đạo, càng về sau càng không có ký ức có thể tham khảo, càng cần bản thân Lý Phàm tìm kiếm con đường phía trước.
May mà dẫu sao cũng là rập khuôn.
Lý Phàm dựa vào cảm ứng trong mơ hồ đã tiếp xúc đến ý thức bản nguyên vùng tinh hải này. Chỉ có điều, Thánh Hoàng đời trước là dựa vào thân phận hóa thân “Thiên Đạo Huyền Hoàng”, chúa cứu thế có thể của tinh hải dẫn tới sự chú ý của ý thức bản nguyên tinh hải.
Lý Phàm đời này lại tạm thời vẫn chưa để lộ ra tư cách đáng để được tinh hải chú ý.
Lý Phàm cũng không định bại lộ chính mình với tinh hải sớm như vậy.
Nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của Lý Phàm.
“Hẳn là ở đây rồi.” Cảm giác được đã gần đến, Lý Phàm bèn ngừng lại, nhìn về hư không phía trước, hơi cảm thán nói.
Mọi người nghe vậy, đều mang vẻ mặt khó hiểu theo đó nhìn qua.
Trong cảm giác của bọn họ, vùng tinh không này quả thực có chỗ khác với lúc trước. Dường như sáng ngời, ấm áp hơn. Nhưng cách khôi phục Lý Phàm nói còn kém hơi xa.
Nhìn qua vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Nhưng nếu đối phương đã tốn một phen công sức, vất vả mang bọn họ tới đây. Nhất định sẽ không nói nhảm.
Chẳng lẽ là ngộ tính của ta không đủ?
Trong lòng mọi người thoáng chốc đều lóe qua một tia hoài nghi đối với chính mình.
Sau đó đều tiếp tục nghiêm túc vô cùng quan sát đánh giá.
Lý Phàm nhìn biến hoá vẻ mặt vi diệu của mọi người trong mắt, mỉm cười.
Hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Chư vị đã có thu hoạch gì chưa?”
Đáp lại hắn là một mảnh yên tĩnh.
Lý Phàm giả vờ như có phần kinh ngạc, trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên vung tay lên.
Đánh mấy luồng quang mang vào trong thức hải của mọi người.
Đúng là cảm ngộ đối với lực khôi phục tinh hải của Thánh Hoàng ở đời trước.
Ánh mắt của mọi người thoáng chốc sáng lên.
Bên cạnh bọn họ, từng tia sinh cơ nhỏ không cảm nhận được trống rỗng hiện ra.
Đám người Xảo Công, Bách Hoa có thể tồn tại từ lúc Tiên giới sụp đổ đến nay, ai không phải kỳ tài ngút trời?
Trước đó bởi vì ý thức tinh hải quá mức to lớn, lại giấu dưới rách nát, tịch diệt, thế nên không thể phát giác.
Lúc này lại có Lý Phàm cầm kết quả ngộ đạo trực tiếp ném vào trong đầu bọn.
Tự nhiên dồn dập cũng đã nhận ra điều gì.
“Quả thật như thế!” Kích động của Bách Hoa sâu nhất.
“Nếu ta có thể nắm giữ lực khôi phục này, nói không chừng có thể đem Vạn Thịnh giới...”
Ân thượng nhân thì sờ đầu, những tàn hồn thế giới bị hắn cắn nuốt trong thân thể như bị lực khôi phục này hấp dẫn, muốn một lần nữa chui ra từ trong cơ thể hắn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đắm chìm trước mặt vĩ lực tinh hải mênh mông.
Không mảy may chú ý tới Lý Phàm chỉ dẫn bọn họ ngộ đạo lại chẳng biết vì sao hơi cách xa bọn họ.
Trên thực tế, Lý Phàm còn dùng thủ đoạn tiếp cận tiên trận tạm thời ẩn giấu tung tích bản thân.
Trong lòng hắn có dự cảm, bại lộ sự tồn tại của bản thân với ý thức bản nguyên tinh hải chí ám quá sớm tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Ít nhất phải chờ ta hợp đạo thành công, thành tựu phàm chi cực hạn.” Lý Phàm nhìn mọi người ngộ đạo, ánh mắt chớp động.
Mọi người đắm chìm ngộ đạo, thời gian tỉnh lại không giống nhau.
Xảo Công là người đầu tiên tỉnh lại, tròng mắt hắn xoay chuyển, giống như nghĩ tới chủ ý tuyệt diệu nào đó. Hận không thể lập tức trở về Huyền Hoàng giới tiến hành thí nghiệm.
Mà Ân thượng nhân hình như vì giải quyết u hồn tàn giới bạo động trong cơ thể, thời gian tiêu tốn khá lâu.
Song làm Lý Phàm cảm thấy có phần ngoài ý muốn là, Bách Hoa lại là người cuối cùng tỉnh lại.
Từ trong ánh mắt của nàng, Lý Phàm có thể cảm nhận được sự vui sướng trong lòng Bách Hoa.
“Chúc mừng chư vị, đều có điều đạt được.”
“Trong tinh hải nguy cơ bốn phía, không nên ở lâu. Chúng ta vẫn nên mau chóng trở về thôi.” Lý Phàm khẽ cười nói.
Mọi người đều gật đầu, lấy sư lễ đáp lại.
Một đường hữu kinh vô hiểm, mọi người lại lần nữa về trên đài giảng đạo Đại Huyền.
Cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, tự mình đi một chuyến vào trong tinh hải, mọi người đã hoàn toàn tin lời Lý Phàm.
Tinh hải khôi phục đã sắp tới.
“Chư vị cần biết, tinh hải tĩnh mịch cũng không phải một sớm một chiều có thể khôi phục sinh cơ.”
“Huyền Hoàng là nơi may mắn sống sót duy nhất trong tinh hải hiện giờ, đáng lý nên trở thành ngọn nguồn khôi phục tinh hải.”
“Sinh cơ từ nơi này phát ra mới có thể làm ít công to.”
Mọi người nghe kết luận của Lý Phàm, sau khi suy tư một lúc đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Không công nào lớn hơn theo rồng.”
“Tinh hải khôi phục, nếu như chúng ta có thể góp chút sức, đợi đến sau này tinh hải khôi phục thịnh cảnh trước kia, chỗ tốt chúng ta có thể nhận được chắc chắn không cần nói nhiều.” Lý Phàm hờ hững nhìn mọi người.
Mấy người Ân thượng nhân sôi nổi ý động.
“Tinh hải khôi phục, cho dù tiên lộ không ra, mượn phản hồi của nó, nói không chừng chúng ta cũng có thể nhảy lên trở thành người mạnh nhất tinh hải.” Trong mắt Xảo Công lóe lên một tia tham lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận