Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 677: Các sư đệ kiếm đến

“Hóa ra kiếm còn có thể dùng như thế này!”
Giống với khi xưa hắn nhìn thấy bản ‘Tạo Hóa Hông Lô Công’ hoàn chỉnh do Bạch tiên sinh truyền thụ, sau đó hoàn toàn say mê lạc lối.
Lần này sau khi Lý Phàm được Bạch tiên sinh chỉ điểm cũng đắm chìm vào trong điểm kỳ diệu của ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’, không thể thoát ra.
Ngay cả một câu khách sáo như ‘cảm ơn tiền bối chỉ điểm’ cũng nói trong mơ mơ màng màng, ngay cả rời khỏi sân tỉ thí như thế nào cũng không rõ.
Nhưng không biết qua bao lâu, nhờ những tiếng hô ‘đại sư huynh’ xôn xao ở bên ngoài mới đánh thức Lý Phàm tỉnh dậy từ trong giác ngộ.
Lý Phàm nhìn theo ánh mắt của mọi người chỉ thấy Tư Đồ Dao dáng đi xiêu vẹo giống như chưa tỉnh rượu, được hai đệ tử Thiên Kiếm tông dìu đỡ ép lên sân thi đấu.
“Rượu, rượu đâu?” Tư Đồ Dao ợ một cái không nhìn Bạch tiên sinh ở trước mặt mà mơ màng hỏi tùy tùng bên cạnh.
“Tư Đồ cần gì giả vờ say chứ.” Bạch tiên sinh lại không tức giận, ngược lại khẽ mỉm cười.
Sau khi Tư Đồ Dao nghe vậy cũng không cố tỏ ra ngu ngốc nữa. Hắn ho nhẹ rồi đứng dậy nhìn Bạch tiên sinh.
Trên gương mặt hắn xuất hiện một nét bất đắc dĩ: “Thật là, vốn còn muốn giữ mặt mũi đại sư huynh Thiên Kiếm tông ta đây. Ngươi vạch trần như vậy, xem ra không đánh không được rồi.”
Tư Đồ Dao không biết từ nơi nào lấy ra một bình rượu hồ lô, uống ực một ngụm.
Sau đó ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Bạch tiên sinh, đánh giá nửa ngày.
“Đánh không lại, đánh không lại.” Hắn lẩm bẩm trong miệng.
Tuy câu nói của Tư Đồ Dao nhẹ nhàng nhưng lại khiến các tu sĩ ở tại đó trở nên xôn xao. Phải biết rằng sức mạnh chiến đấu thực sự của Tư Đồ Dao có thể nói là đứng đầu Thiên Kiếm tông. Đã rất nhiều năm hắn không nghiêm túc xuất chiêu, không ai biết được giới hạn thực lực của hắn đến đâu.
Nhưng khi đối mặt với Bạch tiên sinh, một cường giả tuyệt đối như thế ở Huyền Hoàng giới chưa bắt đầu chiến đấu đã chủ đầu thừa nhận không phải đối thủ của đối phương!
Dựa theo tính cách của Tư Đồ Dao, đánh không lại sẽ nói đánh không lại chứ không xem thường nói dối.
Nam tử trông có vẻ tầm thường không có gì nổi bật này rốt cuộc có thân phận gì, từ nơi nào đến?
Trong chốc lát, ánh mắt tất cả trên dưới Thiên Kiếm tông đều đổ dồn lên người Bạch tiên sinh, kinh ngạc không thôi.
“Dù biết rõ không làm được nhưng vẫn làm, đây không phải là châm ngôn cả đời của Tư Đồ ngươi hay sao?” Thấy Tư Đồ Dao chậm chạp không ra tay, Bạch tiên sinh lại cổ vũ.
“Thanh kiếm kia của ngươi giấu lâu như vậy cũng đến lúc nên lấy nó ra thử rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng như lọt vào tai Tư Đồ Dao lại giống như sấm sét.
Một khí thế kỳ lạ bỗng dâng lên từ trên người Tư Đồ Sao, đôi mắt hắn khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào Bạch tiên sinh toát lên một tia thắc mắc.
Nhưng dù sao cũng có thần thái của cường giả đứng đầu, qua một lúc hắn đã trấn áp nỗi thắc mắc và quỷ dị trong lòng xuống.
“Nếu đã như vậy từ chối sẽ bất kính.” Tư Đồ Dao nghiêm túc nói.
Tư Đồ Dao bước lên một bước giơ tay phải ra nhìn các đệ tử Thiên Kiếm tông xung quanh.
Nghiêm túc nói: “Các sư đệ, kiếm đến.”
Tất cả tu sĩ trên dưới Thiên Kiếm tông cho dù đang ở nơi nào, ngay lúc này cũng nghe thấy câu nói của Tư Đồ Dao.
Bọn họ hơi sửng sốt, sau đó không chút do dự mà ném phi kiếm bản mệnh tự thân vào không trung.
Tư Đồ Dao là đại sư huynh Thiên Kiếm tông, ít nhiều cũng chiếu cố đến các đệ tử mới nhập môn, từ trước đến nay chưa từng bày ra vẻ cao nhân tiền bối. Các đệ tử gặp khó khăn đại sư huynh đều đứng ra giúp từng người một, thậm chí còn giúp người thân không màng đạo lý.
Tư Đồ Dao làm đại sư huynh không biết bao nhiêu năm, đệ tử nội môn trực tiếp hoặc gián tiếp đều nhận được ân huệ của hắn.
Lúc này đại sư huynh mượn kiếm dùng có lý nào mà từ chối chứ?
Vì thế trong phút chốc, hàng ngàn hàng vạn thanh phi kiếm trùng trùng điệp điệp cùng bay lên trời.
Bay về phía Tư Đồ Dao.
Tu vi chiến lực của đệ tử Thiên Kiếm tông hầu như hơn phân nửa đều ở trên phi kiếm bản mệnh tự thân.
Từ Trúc Cơ đã dốc hết sức mệnh tạo ra phi kiếm tự thân. Cường độ cường hóa, lực sát thương dần dần tương thông với Tâm Ý.
Do đó, lúc này một câu ‘Kiếm đến’ của Tư Đồ Dao.
Không chỉ ngàn vạn phi kiếm được điều đi.
Mà gần như là sức chiến đấu của hơn phân nửa Thiên Kiếm tông.
Hàng ngàn vạn kiếm khí giao nhau phát ra ánh sáng rực rỡ không giống nhau.
Khi Tư Đồ Dao lật bàn tay thành ngón tay, rít gào về phía mục tiêu của Tư Đồ Dao, Bạch tiên sinh.
Vô số phi kiếm kết hợp lại thành một giống như một thanh kiếm khổng lồ hình thành giữa không trung xẹt quang qua trời đất.
Khóa chặt Bạch tiên sinh từ xa, lập tức xông tới.
Dường như một giây tiếp theo, Bạch tiên sinh bị vạn kiếm đâm xuyên cả người, chết thảm ngay tại chỗ.
Nhưng mà nét mặt của Bạch tiên sinh không hề hoảng loạn.
Chỉ nở một nụ cười thản nhiên sau đó nhấc thanh kiếm gỗ trong tay lên.
Đối đầu với vạn kiếm.
Vù...
Một dòng kiếm minh phát ra từ kiếm gỗ.
Ngay khoảnh khắc đó thời gian dường như chìm vào tĩnh lặng.
Những nơi kiếm minh quét qua, vạn kiếm ngừng bay lại, đứng im trên không trung.
Sau đó thân kiếm đột ngột rung lên giống như đang mạnh mẽ chống lại thứ gì đó.
Cuối cùng...
Phi kiếm thứ nhất mất khống chế từ trên trời rơi xuống.
Chui vào trong đất, thân kiếm khẽ lắc lư.
Sau đó thanh kiếm thứ hai, thứ ba.
Trong phút chốc, hàng vạn phi kiếm từ trên trời rơi xuống đất như mưa.
Chi chít dày đặc, trong phạm vi một tấc vuông tạo thành một mộ kiếm cực dày.
Ngay cả góc áo của Bạch tiên sinh cũng không chạm tới được, sát chiêu bồi dưỡng hơn nửa đời của Tư Đồ Dao cứ thế bị phá giải.
Lúc này Thiên Kiếm tông rơi vào yên lặng như chết chóc.
Kiếm gỗ trong tay Bạch tiên sinh lại phát ra kiếm minh.
Sau đó tất cả đệ tử bao gồm cả Lý Phàm đều nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn cả đời khó quên.
Tất cả các thanh kiếm cắm vào mặt đất ngay lúc này đều chủ động uốn thân kiếm về phía Bạch tiên sinh.
Giống như cung kính hành lễ với hoàng đế của bọn chúng.
Bạch tiên sinh cầm kiếm đứng thẳng, nét mặt thản nhiên.
“Ngươi là...” Lúc này dường như nhớ đến điều gì đó.
Con ngươi Tư Đồ Dao co rút, thất thanh kêu lên.
Bạch tiên sinh khẽ mỉm cười lại khẽ vung kiếm gỗ.
Thế là hàng vạn thanh kiếm quay trở lại chủ nhân của nó.
“Hôm nay ta đến có một chuyện muốn nhờ.” Bạch tiên sinh hóa giải binh khí tiện tay ném kiếm gỗ qua một bên, khẽ mỉm cười nói với Tư Đồ Dao.
“Mời ngươi nói.” Giọng điệu Tư Đồ Dao đầy vẻ cung kính.
Bạch tiên sinh nhìn xung quanh nhưng lại không lên tiếng.
Tư Đồ Dao bỗng vỗ trán: “Ngươi đi theo ta.”
Nói rồi hắn dẫn Bạch tiên sinh đi đến đại điện tông môn Thiên Kiếm tông.
Chỉ còn lại các tu sĩ vẫn còn kinh sợ, chưa tỉnh táo lại ở khắp nơi.
“Đây chính là thực lực của cường giả thật sự trong tu tiên giới thượng cổ hay sao?” Lý Phàm cũng kinh sợ trước uy thế nhất kiếm của Tư Đồ Dao khi nãy.
Hắn thầm cảm nhận được, tập hợp lại sức mạnh của hầu hết tu sĩ trong Thiên Kiếm tông, nếu như thanh cự kiếm đó chém ra thành công e rằng đủ để xé ra một lỗ hổng trong Huyền Hoàng giới.
Nhưng mà hắn cũng chẳng bất ngờ với việc Bạch tiên sinh tiện tay hóa giải thanh kiếm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận