Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1237: Thiên đạo là dinh dưỡng

Lực lượng địa mạch vốn làm phòng ngự sau khi bị Đạo Nhất Trùng cắn nuốt, ngược lại hóa thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng.
Âm ảnh lúc đầu chỉ lớn chừng nắm đấm trong chốc lát như mực nước đậm đặc tan ra trong nước, từ từ nhuộm đen dòng sông địa mạch lao nhanh.
Càng lộ vẻ kỳ quái là, nước lũ màu đen sau khi bị Đạo Nhất Trùng ăn mòn, ngoài màu sắc có điều khác biệt ra, khí tức, dao động năng lượng còn lại đều không hề khác gì địa mạch màu vàng trước đó. Đơn thuần cảm giác, căn bản không thể phát giác loại dị biến này.
Nhưng Vương Huyền Bá có phân thân của chính mình trong đàn Đạo Nhất Trùng thì lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự lớn mạnh, tốc độ bành trướng đáng sợ của đàn trùng.
Theo địa mạch, lấy châu Nhạc Dương này làm trung tâm hung mãnh khuếch tán ra các nơi Huyền Hoàng giới.
Mà ngoài bành trướng theo hướng ngang ra, ở trên không gian hướng dọc, Đạo Nhất Trùng cũng theo căn cơ của cây treo ngược chi chít, không ngừng ăn mòn xuống phía dưới.
“Tạo hoá chi kỳ quả nhiên ở đây. Nếu không phải sư tôn đề điểm, sợ rằng ta làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, dưới lòng đất Huyền Hoàng giới lại còn cất giấu một cây đại thụ như thế.” Trong lòng Vương Huyền Bá cảm thán.
Mượn hình ảnh thân thể Đạo Nhất Trùng truyền đến, Vương Huyền Bá thấy được những rễ cây vốn dày đặc nhưng bất động theo không hắc hóa, từng bước như sống dậy, hơi đong đưa.
Một luồng ý thức to lớn quét qua một vòng những phần bị nhuộm đen. So với trước đó, nhiều thêm một phần kinh nghi bất định. Vương Huyền Bá biết đó hẳn là ý thức của cổ thụ Địa Mạch.
Nhưng nhất định là tốn công vô ích. Trước khi những con Đạo Nhất Trùng biến dị này chỉ sống nhờ, chưa phát động trùng hóa hoàn toàn, cổ thụ Địa Mạch căn bản không cách nào phát giác sự thật thân thể mình đã bị xâm nhiễm.
“Rõ ràng biết thân thể mình xảy ra vấn đề, nhưng lại không tìm thấy nguyên nhân. Theo sự tăng thêm của bệnh tình, sợ hãi, tuyệt vọng trong lòng càng tích càng nhiều. Cái gọi là công tâm là thượng sách, kế sách này của sư tôn quả nhiên là thủ đoạn hay.” Vương Huyền Bá lộ ra nụ cười khẩy, cảm giác đã tạm được rồi, theo sau đó hạ lệnh trong lòng.
Bóng đen trùng triều đang nhanh chóng khuếch trương mãnh liệt nháy mắt yên tĩnh lại. Đàn Đạo Nhất Trùng dồn dập rơi vào ngủ say. Ẩn nấp trong thân thể cổ thụ Địa Mạch.
Lục địa mạch màu vàng tiếp tục cọ rửa, giống như áp chế âm ảnh. Chỉ là màu đen không biến mất mà vẫn lắng đọng dưới đáy màu vàng.
Nếu nhìn vĩ mô thì giống như là trong địa mạch Huyền Hoàng có thêm một chấm ảm đạm.
“Sư tôn nói, địa mạch chung quy liên lụy ảnh hưởng tới ngàn vạn chúng sinh trên mặt đất, một chút biến động cũng đủ để dẫn đến núi lở đất sụt. Nếu xử lý không thoả đáng, thậm chí sẽ gây nên sự căm thù của thiên đạo Huyền Hoàng...”
Vừa rồi Vương Huyền Bá quả thực đã mơ hồ nhận ra dị động của ý chí thiên địa. Chỉ là theo sự ẩn nấp của đàn Đạo Nhất Trùng, dị động này lại biến mất rất nhanh.
“Thú vị.” Vương Huyền Bá híp mắt, cảm ngộ tại chỗ một lúc.
Sau đó lại ngựa không dừng vó, chạy đến tiết điểm địa mạch kế tiếp. Hắn phải gieo xuống mười sáu đốm đen như vậy trong thân thể cổ thụ Địa Mạch Huyền Hoàng.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.
Ngoài mấy lần sau cùng, cổ thụ càng bất an, tự động khơi ra dòng chảy địa mạch bạo động, làm hắn chịu một vài vết thương nhỏ ra. Âm ảnh đàn trùng còn lại đều bố trí rất hoàn mỹ.
Mà cho dù cổ thụ Địa Mạch như có cảm giác giãy giụa thì cũng căn là chẳng thấm vào đâu. Ngược lại làm cho tốc độ khuếch tán của đàn Đạo Nhất Trùng trong địa mạch tăng vọt, chấm âm ảnh rõ ràng lớn hơn nơi khác một vòng.
Nửa tháng sau, Vương Huyền Bá hoàn thành nhiệm vụ viên mãn trở về Thánh Kinh thành.
Trong Thánh Hoàng tọa, mấy đệ tử của Lý Bình đã sớm chờ ở đó.
Vương Huyền Bá hơi kinh ngạc, những sư huynh đệ tỷ muội này đều dựa theo sự dạy bảo của sư tôn tu hành riêng phần mình, ngày thường rất ít khi có cơ hội chạm mặt. Có vài người thậm chí Vương Huyền Bá còn chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói sư tôn thu một đồ đệ như thế. Không nghĩ tới hôm nay thế mà tất cả đều tập hợp lại một chỗ.
“Xem ra, sư tôn cuối cùng đã sắp có động tác lớn.” Vương Huyền Bá bỗng trở nên có phần hưng phấn.
Sải bước đi đến trước mặt Thánh Hoàng, Vương Huyền Bá quỳ một chân trên đất, báo cáo tiến độ nhiệm vụ.
Thánh Hoàng vô diện nhẹ vung tay, đỡ Vương Huyền Bá đứng dậy.
“Làm tốt lắm.”
Vương Huyền Bá rất ít khi nghe được lời khen ngợi của Thánh Hoàng, không khỏi ngẩng đầu lên.
“Bị đóng xuống mười sáu đàn Đạo Nhất Trùng, cổ thụ Địa Mạch đã là tai kiếp khó thoát. Các ngươi ai thay vi sư thu phục cây này?” Sau đó Lý Bình thản nhiên hỏi.
Sáu người dưới điện đều đồng thời cao giọng nói: “Đệ tử nguyện vì sư tôn phân ưu!”
Lý Bình nhìn những đệ tử lời nói đều xuất phát từ thật lòng này, hài lòng gật đầu.
Sáu đệ tử, ba nam ba nữ.
Phân biệt là Tôn Nhị Lang, Tô Ngữ Tình, Vương Huyền Bá, Lâm Linh, Âu Thượng Thiên, đạo đồng Lưu Ly.
Năm người trước được Lý Bình thu làm đệ tử, chuyên công dạy bảo đã được một thời gian. Mà đạo đồng Lưu Ly lại là sau khi phát hiện sự thần dị của Miêu Bảo, Lý Bình lâm thời nảy lòng tham quyết định.
Chẳng qua bản thân Lý Bình lại cũng không có ý xấu gì, chỉ là dự định sau khi dưỡng thành, mượn liên hệ đặc biệt giữa Lưu Ly và hồ câu cá để cầu giành được nhiều bảo vật hơn trong hồ câu cá mà thôi. Tâm tư Lý Bình chân thành, trực tiếp thẳng thắn cho hay. Mà cảm ứng của đạo đồng Lưu Ly đối với lòng người cũng cực kỳ nhạy bén. Sau khi nhận ra được tâm tư thẳng thắn thành khẩn của Lý Bình cũng từ từ chấp nhận, làm quen với sự tồn tại của vị sư tôn này.
Còn có Chung Thần Thông liên tục lải nhải, bảo nàng nhất định phải nghe mệnh lệnh Thánh Hoàng đàng hoàng. Cộng thêm Bách Hoa đạo nhân ngẫu nhiên thiên vị Lưu Ly, khiến cho việc tiến cảnh của tiểu đạo đồng này ngược lại nhanh nhất trong đám đệ tử.
Lại tiện thể nhắc đến Chung Thần Thông, từ sau khi đi vào Thánh triều Đại Khải, hắn đã hoàn toàn sống cuộc sống nằm ườn hắn thích nhất. Nồng độ linh khí không ngừng tăng lên của Thánh triều làm hắn cho dù không đột phá cảnh giới hiện giờ cũng có thể sống tiêu sái thêm mấy chục năm, dứt khoát hoàn toàn kệ đời không tu luyện nữa.
Nhận được đặc cách của Thánh Hoàng, mỗi ngày đều thích ý vung cần trong hồ câu cá ao, quả thật là quá mức tiện sát người khác.
Góc nhìn trở lại trong Thánh Hoàng tọa, đối mặt với nhiệm vụ của Thánh Hoàng, chúng đệ tử đều nóng lòng muốn thử.
Mà thực ra trong lòng Lý Bình đã sớm có quyết định.
“Lâm Linh, ngươi đi cùng Huyền Bá một chuyến. Nếu cổ thụ kia biết điều thì thôi, nếu nó ngu xuẩn mất khôn...”
Lý Bình mỉm cười: “Ngươi có thể chiếm lấy.”
Hóa thân linh mộc Linh Mộc giới, đời này từ sau khi được Lý Bình thức tỉnh thì vẫn luôn vì Thánh triều Đại Khải chinh phạt tiểu thế giới khác. Sát khí như thực chất không mảy may che giấu trên người khiến Lâm Linh trở thành tồn tại làm cho người khác kính sợ nhất trong sáu đệ tử của Lý Bình.
Lý Bình giao nhiệm vụ cho nàng, người khác ngược lại cũng không có ý kiến.
Thánh Hoàng vô diện lăng không độ qua một pháp bảo hình dáng cò quay cho Lâm Linh: “Dựa vào cò quay này, ngươi có thể tự do khống chế Đạo Nhất Trùng. Trùng nhập hết phương cứu chữa, cổ thụ Địa Mạch lẽ ra không có đường sống phản kháng. Song vẫn phải đề phòng nó chó cùng rứt giậu...”
Cuối cùng dặn dò đơn giản mấy câu, Lý Bình bèn đưa mắt nhìn theo Lâm Linh, Vương Huyền Bá rời đi Thánh Hoàng tọa.
Trong đại điện yên tĩnh hơn phần nào.
Vẫn là Âu Thượng Thiên cả gan hỏi: “Sư tôn, chuyện ngươi nói muốn giao cho ta lúc trước...”
Lý Bình mỉm cười: “Sắp rồi. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng là được.”
Mà ba đệ tử còn lại cũng sôi nổi đưa tới ánh mắt.
Tôn Nhị Lang là đại đệ tử của Lý Bình, đã sớm giúp hỗ trợ quản lý sự vụ lớn nhỏ trong Thánh triều. Biết vị sư tôn này của mình đã mưu đồ rất lâu, bây giờ đột nhiên vặn hỏi, tuyệt đối không thể chỉ là chuyện này.
“Nhị Lang.” Đúng như dự đoán, Lý Bình cất tiếng gọi.
“Có đệ tử.”
“Ngươi thay vi sư đến Ngũ Lão hội một chuyến.”
Tôn Nhị Lang tức khắc sững người.
Hắn đã dự tính rất nhiều khả năng chinh phạt kế tiếp, lại chỉ không ngờ rằng, sư tôn sẽ bảo mình đến Ngũ Lão hội.
Cái tên này cực kỳ lạ lẫm đối với tuyệt đại đa số người Thánh triều. Tôn Nhị Lang cũng chỉ hiểu biết một ít từ trong miệng Y Thuật lúc trước.
“Giúp vi sư hỏi thăm, bọn họ có biết chuyện Đông Cực thiên tôn năm đó hay không.”
Lý Bình truyền một hình ảnh vào trong đầu Tôn Nhị Lang.
“Đông Cực?” Trước đó Tôn Nhị Lang chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng có thể lấy thiên tôn làm tên, thực lực của hắn hẳn là Trường Sinh kỳ không thể nghi ngờ.
Cho nên sau khi Tôn Nhị Lang nhìn rõ hình ảnh trong đầu, tuy lấy tính cách kiên nghị “hai đời làm người” của hắn cũng không khỏi cả người run rẩy.
Lý Bình không để ý đến phản ứng của Tôn Nhị Lang, tiếp tục dặn dò: “Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh không giống nhau, lực thiên tôn bao phủ toàn cảnh, chia ra để trị. Lần này ngươi đi thì tới lãnh địa của ‘Chân Thực thiên tôn’. Đừng đi trêu chọc mấy vị thiên tôn khác...”
Tôn Nhị Lang ghi nhớ chặt chẽ lời căn dặn của sư tôn vào trong lòng.
Giống như Lâm Linh, trước khi Tôn Nhị Lang đi cũng nhận được một món bảo vật ban tặng.
“Ngươi có Hóa Đạo Thạch trên người, cũng đã là pháp bảo lớn nhất. Mượn ngoại vật khác ngược lại là ngộ nhập kỳ đồ.” Lý Bình nói, chầm chậm độ một tảng đá óng ánh trong suốt đến trước mặt Tôn Nhị Lang.
Trong thức hải của bản thân, Hóa Đạo Thạch bỗng nhiên bộc phát ra lam quang trước nay chưa có, sau đó ý tham lam, xao động như nước lũ hiện lên.
Khao khát đến từ linh hồn khiến Tôn Nhị Lang không thể cũng không muốn áp chế.
“Một viên Hóa Đạo Thạch khác? Hơn nữa phẩm chất còn tốt hơn viên trong thức hải của ta! Ít nhất là trung phẩm trở lên.” Tôn Nhị Lang vui mừng không thôi.
Cùng Y Thuật Thái Diễn tông đi dạo trong Thánh triều một thời gian rất dài, Tôn Nhị Lang tự nhiên biết chỗ quý giá của Hóa Đạo Thạch trên thế gian này. Thế gian tổng cộng không còn lại mấy viên, còn căn bản đều bị tu sĩ phúc duyên thâm hậu khác chiếm cứ, người ngoài muốn tìm mà không được. Mà bây giờ, sư tôn thế mà có thể lấy ra một viên trung phẩm tặng cho hắn...
Tôn Nhị Lang khấu tạ sư ân tại chỗ.
Vui sướng trong lòng trực tiếp hòa tan hoảng sợ bởi vì hiện trạng của Đông Cực thiên tôn mà sinh ra.
“Ngươi từ từ hấp thu nó đi, Hóa Đạo Thạch thăng hoa sẽ trả về kéo theo năng lực của ngươi tăng lên toàn diện. Đương nhiên, nếu muốn phát huy tiềm lực của Hóa Đạo Thạch đến cực hạn, có lẽ cần phối hợp với kỳ vật khác.”
Âm thanh uy nghiêm của Lý Bình vang vọng trong đại điện: “Nền tảng của Ngũ Lão hội chính là thập tông Tiên đạo năm đó. Danh vọng thực tồn, bên trong có vô số bảo khố. Lần này ngươi đi, có thể mời Y Thuật Thái Diễn tông đồng hành.”
“Cẩn tuân sư mệnh.” Tôn Nhị Lang gật đầu, cất bước rời đi.
Trong mấy đệ tử, tình cảm của Lý Bình đối với Tôn Nhị Lang là đặc biệt nhất. Lần này bổ nhiệm, ngoại trừ quả thực muốn mượn lực đẩy lực còn có nguyên do Lý Bình mơ hồ cảm ứng được chỗ cơ duyên của Tôn Nhị Lang. Loại dự cảm này rất huyền diệu, không phải thôi diễn xuất phát từ việc đã biết đầy đủ tin tức. Mà càng giống như là chỉ dẫn tâm huyết dâng trào lúc tu sĩ sắp đột phá sẽ sinh ra.
Đạo đồng Lưu Ly thấy mấy vị sư huynh sư tỷ đều có bảo bối cầm cũng không khỏi tràn đầy mong đợi, mắt to nhìn chằm chằm Lý Bình.
Mà Tô Ngữ Tình thì lại phản ứng bình thường nhất trong mọi người. Có lẽ là do hài tử trong bụng nàng vẫn chưa xuất thế.
Trong đầu Tô Ngữ Tình lại nhớ tới lời sư tôn nói với nàng lúc trước: “Thai nhi trong bụng ngươi thực ra là hóa thân Thiên Đạo tiểu thế giới này.”
“Giới này đối mặt với kết cục hủy diệt, cố ý mượn thân ngươi tìm kiếm một đường sinh cơ. Song cho dù ngươi có Thiên Đạo tiểu thế giới thêm vào người, nhưng vẫn là phàm thai, thân thể quá mức yếu đuối. Dù có đủ may mắn, thành công sinh hạ thai nhi này. Nàng cũng khó mà lớn lên, còn ngươi thì sẽ chết.”
“Trừ khi, ngươi theo ta tu hành...”
Từ ngày đó về sau, Tô Ngữ Tình liền theo tới trong Thánh triều Đại Khải này.
Theo cảnh giới của chính mình càng ngày càng cao, sự suy yếu của thân thể ban đầu cũng dần biến mất. Mà thai nhi trong bụng cũng ngủ an ổn hơn.
Có điều sư tôn từng nói, lúc chính mình sinh nở thực lực càng mạnh, thành tựu tương lai của nữ nhi mình cũng sẽ càng cao. Là bản năng của một người mẹ khiến Tô Ngữ Tình chấp nhất truy cầu tu vi cảnh giới, ổn định hạng nhất trong sáu đệ tử.
Đối với việc chinh chiến lập công lại cũng không có chấp niệm đặc biệt sâu gì.
Ý niệm Lý Bình toả định hai người còn chưa có sắp xếp cụ thể trong đại điện, rất lâu không nói gì.
Điều này làm cho đạo đồng Lưu Ly cảm ứng được gì đó, trong lòng hoảng hốt, trực tiếp cúi đầu, thu hồi ánh mắt mong chờ của mình.
“Hai người các ngươi phẩm tính tương hợp. Ở cùng nhau có ích lợi cho nhau. Lại thêm nguyên nhân thể chất đặc thù, không thích hợp tiếp xúc nhiều với khí sát lục...”
“Gần đây ta mới mở một tiểu thế giới đặc biệt, hai người các ngươi đến trong đó giúp đỡ đi.”
Đạo đồng Lưu Ly nghe vậy, lập tức nhăn nhúm mặt mày.
Có lẽ là vì nguyên do nàng được Chung Thần Thông nuôi lớn dẫn đến tính cách của nàng cực kỳ tương tự Chung Thần Thông. Nếu như không có ngoại lực cưỡng ép bức bách thì sẽ tương đối lười biếng. Lý Bình đã thu nàng làm đệ tử, tự nhiên muốn thay đổi loại thói quen xấu này.
Sau khi Âu Thượng Thiên rời đi, Lưu Ly, Tô Ngữ Tình bèn đi theo Lý Bình tới tiểu thế giới vừa được mở.
“Sư phụ à, nơi này cũng tối quá đi. Lưu Ly ta có chút sợ hãi.” Lưu Ly cố ý cắn chữ không rõ, ra vẻ đáng thương nói.
Đây lại không phải Lưu Ly cố ý bán thảm, mà là thế giới này quả thực khác với tiểu thế giới bình thường, không có một tia sáng. Chỉ vì nơi này là thế giới đặc biệt do ba người Lý Bình và Thiên Dương, Hứa Khắc hợp lực cùng mở đặc biệt chuẩn bị cho người U tộc.
“Ngữ Tình, ngoài bóng tối ra, có từng cảm nhận được nơi này có gì khác biệt không?” Nhắm mắt làm ngơ với sự giả vờ đáng thương của Lưu Ly, Lý Bình chậm rãi hỏi.
Đen nhánh tuyệt đối, yên tĩnh an bình. Làm cho độ phát triển của thai nhi trong bụng Tô Ngữ Tình đều có giảm xuống, giống như bị thôi miên, dần dần rơi vào ngủ say.
Tô Ngữ Tình cảm nhận cảm xúc nữ nhi mình truyền đến, không lâu sau cau mày trả lời: “Thiên Đạo tiểu thế giới nơi này... Còn chưa hoàn chỉnh? Hoặc là nói, dứt khoát là không có?”
“Chỉ có tiếng một vùng không gian rộng lớn. Theo đồ nhi thấy, nơi này còn chưa đủ để được gọi hai chữ thế giới.”
Tô Ngữ Tình quả nhiên thiên phú phi phàm, chỉ trong chốc lát đã cảm ứng được dị thường của nơi này.
Lý Bình mỉm cười: “Ngươi chỉ đáp đúng một nửa. Nơi này lúc đầu không phải không có ý thức Thiên Đạo tiểu thế giới. Tuy cực kỳ mỏng manh nhưng đúng thật là có.”
Tô Ngữ Tình nghe vậy khẽ giật mình, đang muốn do hỏi Thiên Đạo thế giới nơi này đã đi đâu.
Lại nhìn thấy một hình lập phương màu vàng thình lình xuất hiện trước mặt nàng. Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả tiểu thế giới hắc ám.
Mà sau khi cảm ứng được khí tức có phần quen thuộc trong hình lập phương, Tô Ngữ Tình bỗng theo bản năng cảm thấy một tia hoảng sợ không cách nào ức chế.
Thai nhi trong bụng bị đánh thức, xao động bất an.
Bởi vì thứ phong tỏa trong hình lập phương màu vàng chính là ý thức Thiên Đạo thế giới cùng bản chất với nàng!
“Bọn họ đều có lễ vật, ngươi tự nhiên cũng sẽ không thiếu.” Lý Bình tự nhiên có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Tô Ngữ Tình.
“Nơi này cần nằm trong khống chế tuyệt đối của vi sư, không cần đến sự tồn tại của ý thức Thiên Đạo thế giới, vì thế ta đã tróc nó ra, phong ấn.”
“Hiện tại tặng cho ngươi.” Lý Bình thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận