Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1205: Xương của đại pháp sư

Nhất Thủy tông đông cấp với Thiên Kiếm và Đại Đạo tông, đều là một trong thập đại Tiên tông ngày xưa.
Cảm giác tồn tại so ra lại yếu hơn không ít.
Không chỉ gần như không tiếp xúc với Vẫn Tiên cảnh, mà tại thời đại này cũng khó có thể tìm được ghi chép có liên quan.
Như thể chợt bốc hơi theo thế gian.
Ngoại trừ trước đó ngẫu nhiên biết được từ lời của Thạch Bản tiền bối rằng Ngũ Hành đại động thiên mà bản thân dùng để thành tựu Nguyên Anh cũng là thủ bút của Nhất Thủy tông ra, Lý Phàm cũng không hiểu rõ nó lắm.
Không ngờ, hôm nay tại khe nứt 3000 trượng dưới lòng đất này, vậy mà phát hiện dấu vết Nhất Thủy tông.
Nhưng cũng chỉ là dấu vết thôi.
Toàn bộ di tích, không có một ai.
Ngoại trừ bên trong trung tâm di tích một tòa kiến trúc sụp đổ, lờ mờ thấy bia đá khắc hai chữ ‘Nhất Thủy’.
Nơi này không tìm được bất cứ cái gì liên quan đến khí phái Thượng Cổ thập đại Tiên tông.
“Xem ra Nhất Thủy tông này lăn lộn thật sự không tốt.”
Sau khi hỏi Tôn Lộ Dao biết được, nơi này xác thực là di tích bọn họ phát hiện Vô Lượng Kính năm đó.
Nhưng mà khu vực bọn họ xâm nhập lúc đó chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi.
Bây giờ không biết bởi vì nguyên nhân gì, trận pháp ngăn cách khu vực khác nhau đã biến mất, làm lộ ra hình dáng toàn bộ Nhất Thủy tông.
“Vô lượng hồng mông, nhất phương khả kiến!”
Phân thần Lý Phàm than nhẹ.
Một cách lặng yên không một tiếng động, Vô Lượng Kính lại lần nữa phát ra u quang người thường không thể thấy được.
Trong chốc lát bao phủ cả di tích Nhất Thủy tông.
Sau đó, bản đồ kết cấu di tích hoàn chỉnh nhất thời hiện lên trong Vô Lượng Kính.
Thậm chí ngay cả những nơi nào vẫn có linh lực dao động, những nơi nào có mật thất ẩn lấp, những nơi có nguy hiểm...
Tất cả các tin tức đều đầy đủ.
Mọi thứ này, cũng là Vô Lượng Kính hoàn thành dưới mí mắt của Kỷ Hoành Đạo.
Thế mà vị trận pháp sư thuộc nhóm cao cấp nhất của Vạn Tiên Minh này lại không có phát giác gì.
Lý Phàm không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh ở đời thứ 114, hắn từ biển Tùng Vân đến châu Thiên Vũ học trận pháp, Kỷ Hoành Đạo tự mình dạy học cho hơn ngàn trận pháp sư tuấn kiệt của Vạn Tiên Minh.
Theo hắn lúc đó, đừng nói Kỷ Hoành Đạo, ngay cả trình độ trận pháp của Hoàng Phủ Tùng hắn cũng không cách nào với tới.
Chỉ là qua vài chục lần luân hồi, trình độ trận pháp của hắn đã đến mức Kỷ Hoành Đạo xem không hiểu.
“Mỗi một đời ta đều đang không ngừng hướng về phía trước, nhưng bọn họ vẫn giậm chân tại chỗ...”
“Sau này chênh lệch chỉ có thể càng ngày càng lớn.”
Lý Phàm nhìn hai người Tôn Lộ Viễn vẫn thận trọng từng bước cẩn thận thăm dò, khẽ lắc đầu.
Hắn không có kiên nhẫn đợi thêm, trực tiếp mệnh lệnh Tôn Lộ Dao chỉ dẫn cho hai người tới nơi duy nhất còn có giá trị trong Nhất Thủy tông hiện tại.
“Tôn huynh cẩn thận, khí tức trận pháp nơi này đầy đủ nhất...” Kỷ Hoành Đạo nhắc nhở, đi trước mở đường.
Tôn Lộ Dao trong lòng không nói lên lời, lại cũng không tiện bại lộ.
Hai người cực kỳ thận trọng tiến vào, xuyên qua vách tường trận pháp che giấu, đến bên trong một gian mật thất.
Tận cùng bên trong mật thất bày hai pho tượng một lớn một nhỏ.
Lớn đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm phất trần.
Mà cái nhỏ hơn thì đứng đằng sau, lộ ra vẻ mặt mỉm cười.
Pho tượng kỳ dị này thoáng chốc thu hút chú ý của hai người.
Họ không hành động thiếu suy nghĩ, tỉ mỉ quan sát.
“Giống như chỉ là tượng đá đơn thuần, không có huyền cơ gì.” Thật lâu sau, Kỷ Hoành Đạo có phán đoán.
Tôn Lộ Viễn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
Cùng lúc đó, bên trong Vô Lượng Kính.
Lý Phàm nhìn cảnh tượng dùng Hồng Mông Kiến Phương trận vẽ ra lúc trước, lại nhìn mật thất, cảm giác trong lòng nặng nề.
“Ngươi có nhìn thấy cái hai pho tượng kia không?” Lý Phàm hỏi Tôn Lộ Dao.
“Pho tượng? Pho tượng gì?” Tôn Lộ Dao sửng sốt, chẳng hiểu ra sao.
“Bảo ca ngươi đừng đụng vào nó.” Lý Phàm cũng không giải thích, trực tiếp ra lệnh.
Tôn Lộ Viễn nhận được lời nhắc nhở từ Tôn Lộ Dao, vì tin tưởng đệ đệ nên vẫn ngăn cản Kỷ Hoành Đạo muốn tìm tòi hư thực.
“Đệ đệ, cái thứ này có nguy hiểm gì vậy?”
Có điều hắn đánh giá tượng đá rất lâu, cũng không nhìn ra trên thân bọn chúng có điểm gì đặc biệt.
“Trước đó ta đã từng nhìn thấy vài ghi chép có liên quan đến hai pho tượng trong sách cổ. Hình như bọn họ cũng là ngọn nguồn truyền thừa của thập tông, Thiên Đô đại pháp sư...” Tôn Lộ Dao thuật lại phán đoán của Lý Phàm.
“Thiên Đô đại pháp sư?” Tôn Lộ Viễn và Kỷ Hoành Đạo cùng nhau lui về sau một bước.
Về vị ở trong truyền thuyết này, bọn họ có nghe qua.
Nghe nói chính là nửa bước Chân Tiên chi cảnh.
Mà phàm là thứ dính một chút về Chân Tiên thôi cũng không thể không khiến lòng người thấy sợ hãi.
Tu vi càng cao, càng hiểu rõ chênh lệch giữa tu sĩ với Chân Tiên như thế nào.
Bên trong Vô Lượng Kính, phân thần Lý Phàm nhanh chóng suy nghĩ.
Trước đó hắn ăn thiệt rất nặng từ tượng đá Chân Tiên vô diện.
Phải luân hồi sáu đời mới tiêu trừ được ảnh hưởng của Chân Tiên vô diện đối với mình.
Tuy Thiên Đô đại pháp sư với Chân Tiên vô diện không cùng một tầng thứ, nhưng khi đó hắn cũng để lại ấn ký trên người mình.
Không thể không thận trọng.
“Truyền thừa Nhất Thủy tông đến từ Thiên Đô đại pháp sư, trong tông môn trưng bày tượng đá đại pháp sư, nhìn qua rất hợp lý.”
“Nhưng...”
“Hình như các thập tông Tiên đạo khác không có tượng đá đại pháp sư.”
“Hơn nữa cứ coi như muốn tế bái, cũng cần phải bày ở trong trung tâm đại điện trang nghiêm chứ. Làm sao lại để ở trong mật thất tối tăm dưới đất được?”
Trực giác nói cho Lý Phàm biết, trong này có gì đó quái lạ.
“Nhất Thủy tông cũng không giống như là người tốt tôn sư trọng đạo gì. Căn cứ theo tiền bối Thạch Bản miêu tả, khi đại kiếp sơ Huyền Hoàng giới hiện ra, bọn họ đã chuẩn bị xong kế hoạch bồi dưỡng Ngũ Hành đại động thiên, trực tiếp thôn phệ Huyền Hoàng, sáng tạo ra Tu Tiên giới hoàn toàn mới. Nhưng mà về sau bị người khác ngăn trở.”
“Người ngăn cản Nhất Thủy tông kia, là Bạch tiên sinh.”
“Trước khi thiên địa Huyền Hoàng còn chưa hoàn toàn đối lập với tu sĩ, tu sĩ vẫn tôn sùng thiên đạo. Trời sinh đất dưỡng, như phụ mẫu của tu sĩ.”
“Mà Nhất Thủy tông cắt tinh hoa thiên địa lại không mềm tay chút nào. Không khác với tu sĩ tân pháp.”
“Thiên Đô đại pháp sư...”
Lý Phàm lại lần nữa dùng Hồng Mông Kiến Phương trận vẽ hình lên tượng đá Thiên Đô đại pháp sư.
Tượng đá có một lớn, một nhỏ.
Trong truyền thuyết, là vị đang ngồi dốc túi truyền thụ vô số công pháp, bí thuật cho thập tông.
Nhưng trực giác trong cõi u minh nói cho Lý Phàm biết, có lẽ đồng tử đứng kia không đơn giản.
Vì vậy Hồng Mông Kiến Phương trận tập trung chiến lên pho tượng đồng tử mỉm cười.
U quang vô lượng một lần lại một lần đảo qua khu vực tượng đá.
Mỗi khi trải qua một lần dò xét, hình ảnh hiện lên bên trong Vô Lượng Kính đều chậm rãi hiện lên đường nét.
Nhưng cùng lúc đó, những đường nét này theo thời gian trôi qua lại đang từ từ biến mất.
Lý Phàm híp mắt, tăng nhanh tốc độ quét của Vô Lượng Kính.
Đường nét một lần nữa từ từ hình thành.
“Ca, giúp ta.”
Có chút không chịu đựng nổi vì bị quá tải, Tôn Lộ Dao xin ca ca giúp đỡ.
Chờ đến khi có thêm tinh huyết Tôn Lộ Viễn chống đỡ, Vô Lượng Kính mới có thể thấy rõ diện mạo thật của tượng đá trong mật thất.
Đó là hai cục xương.
Giống như là một loại sinh vật nào đó bị lột toàn bộ máu thịt, toàn thân chỉ còn sót lại hai cục xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận