Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 70: Ham muốn Nguyên Anh pháp

Nghe Hà Chính Hạo lải nhải giải thích.
Thân ảnh của hắn trước mắt Lý Phàm dần dần trùng hợp với hình dáng tu tiên giả cứu đoàn người vượt giới kia khi mới vào Tu Tiên giới.
"Được, thì ra là tiểu tử ngươi vừa đá bóng vừa thổi còi! Khó trách Thiên Bảo Lâu buôn lậu người nhập cư trái phép ngay dưới mí mắt ngươi nhưng mãi vẫn không xảy ra chuyện gì. Thậm chí, ở đời trước, phàm nhân đồn ầm chuyện Thiên Bảo Lâu buôn người cũng không dẫn đến chuyện phiền toái gì."
Cẩn thận nghĩ lại, quả nhiên là thế.
Với tính cách tham tài của mình, làm sao Hà Chính Hạo có thể đem thịt mỡ bên miệng nhường cho người khác đây?
Rất có lý.
Lý Phàm có chút câm nín trong lòng, bất quá vẫn rất nhanh tiếp nhận hiện thực.
"Vậy ý của Hà đạo hữu là?"
Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm không phản đối, nhất thời trở nên cao hứng: "Việc này đơn giản. Chỉ cần đạo hữu thay ta đi Đại Ly Giới một chuyến, mang về vật tư mười năm trước ta cho người thu thập trong tiểu thế giới là được."
"Sau khi đổi những vật tư này, điểm cống hiến thu được ngươi ta mỗi người một nửa."
"Ta cần phải trấn thủ Lưu Ly Đảo, không thoát thân được. Ban đầu ta định tìm những người khác hợp tác, vừa hay nhận được tin nhắn của đạo hữu nên đổi sang liên hệ với ngươi.”
"Không biết chuyến này đi về tổng cộng mất bao lâu?" Điều này nhất định phải hỏi rõ ràng trước, Lý Phàm cũng không muốn bỏ qua ngày Vân Thủy Thiên Cung mở ra.
"Yên tâm, nhiều nhất chỉ cần hai mươi, ba mươi ngày, sẽ không trì hoãn việc tu hành của đạo hữu." Hà Chính Hạo cam đoan nói.
"Được, chuyện này ta đáp ứng."
Suy nghĩ một chút, việc này quả thật không có nguy hiểm gì.
Ba mươi ngày kiếm được hơn một ngàn điểm cống hiến, cũng vượt xa thù lao mà nhiệm vụ bình thường có thể nhận được.
Hà Chính Hạo hài lòng cười, lại lấy ra một chiếc thuyền gỗ nho nhỏ đưa cho Lý Phàm: "Sau khi lấy được vật tư, ngươi giao vật này cho phàm nhân ở đó, những thứ khác cũng không cần quan tâm.”
Lý Phàm nhận lấy xem xét, thuyền gỗ và Thái Diễn Chu có chút tương tự, nhưng còn xa mới tinh xảo được như vậy.
"Chỉ là một con thuyền gỗ được điêu khắc vài pháp trận thông thường mà thôi, không phải pháp khí gì. Nhưng mà cũng đủ để che chở những phàm nhân kia vượt qua Tiên Tuyệt Đại Trận, đi tới nơi này." Hà Chính Hạo giải thích.
"Đương nhiên, cường độ trận pháp cũng chỉ có thể duy trì cho một lần xuyên qua mà thôi. Sau khi đến Tu Tiên giới này, trận pháp trên thuyền gỗ sẽ hao hết năng lượng, tự động tiêu tan."
"Đây cũng là vì phòng ngừa những phàm nhân kia bắt chước mà thôi."
"Hà đạo hữu rõ là suy nghĩ chu đáo." Lý Phàm Ngôn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hà Chính Hạo cười ha ha một tiếng, cũng không thèm để ý.
Lại lấy ra một tấm linh phù, có hơi lưu luyến không rời, đưa cho Lý Phàm.
"Mặc kệ nói như thế nào, chuyện trợ giúp phàm nhân nhập cư lậu vẫn không thể phơi ra ánh sáng. Ngộ nhỡ bị tu sĩ khác bắt gặp, bị mất mặt không nói, không chừng còn bị Vạn Tiên Minh trách phạt. Để đề phòng, đạo hữu vẫn nên mang Tàng Hình Phù này trên người, tránh bị người nhận ra.”
Lý Phàm đương nhiên gật đầu nhận lấy.
"Tàng Hình Phù này có thể ẩn nấp thân hình, khí tức, chính là phiên bản nâng cấp của Ấn Khí Phù. Sau khi sử dụng, cho dù là tu sĩ Kim Đan cảnh cũng không thể nhìn thấu. Thật là cắt cổ..."
"Thật là vật phẩm cần thiết cho tu sĩ ta khi ra ngoài." Hà Chính Hạo dừng một chút, lại có chút tiếc hận nói: "Chỉ tiếc Linh Vụ Thảo cần thiết để vẽ Tàng Hình Phù này tương đối thưa thớt, dẫn đến giá cả Tàng Hình Phù vẫn luôn ở mức cao, mãi không hạ giá. ”.
"Một tấm mà cần 50 điểm cống hiến."
"Có điều, sau này nếu đạo hữu có nhu cầu, có thể đi Vạn Tiên Đảo tìm một gã tu sĩ tên là Tiêu Tu Viễn. Chỗ người này có vô số Tàng Hình Phù tàn thứ phẩm, nghe nói là được đào thải ra từ Phù Đường trên Vạn Tiên Đảo. Mặc dù được gọi là tàn phẩm nhưng nó vẫn có thể sử dụng được như bình thường. Chỉ là hiệu quả không tốt lắm, chỉ có thể làm cho Trúc Cơ tu sĩ không cách nào nhìn thấu.”
"Nhưng cũng may là giá rẻ, chỉ cần 20 điểm cống hiến. Tiểu hữu ngươi sau này nếu ra ngoài, không ngại chuẩn bị một chút." Hà Chính Hạo lại không mệt mỏi phổ cập kiến thức cho Lý Phàm.
Sau đó Hà Chính Hạo lại kể cho Lý Phàm về những tình huống cần lưu ý và có khả năng gặp phải khi vượt giới.
Cuối cùng, tất cả đều sẵn sàng, Lý Phàm bèn chuẩn bị khởi hành đi Đại Ly Giới.
Cố gắng đi sớm về sớm.
Tuy nhiên, trước khi đi, Lý Phàm vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi: "Hà đạo hữu, có một chuyện, ta vẫn có chút khó hiểu. Lại không biết có nên hỏi hay không..."
Hà Chính Hạo sửng sốt, lập tức nói: "Cứ hỏi đừng ngại.”
"Hà đạo hữu thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhận chức vị trấn thủ Lưu Ly Đảo. Lại là bậc thầy trận pháp, theo lý mà nói, hẳn là ngươi không nên thiếu điểm cống hiến đến vậy mới đúng. Vì sao..."
“... ta thấy đạo hữu có chút thiếu thốn?" Lý Phàm trầm ngâm một hồi, uyển chuyển hỏi.
Hà Chính Hạo tưởng Lý Phàm lo lắng về tiền đồ sau này ở Vạn Tiên Minh.
Hắn cười khổ một tiếng, giải thích: "Đạo hữu hiểu lầm rồi. Bên trong Vạn Tiên Minh, tu sĩ Trúc Cơ tuy rằng không thừa thãi điểm cống hiến nhưng tuyệt đối cũng không cấp thiết giống như ta."
"Ồ? Hà đạo hữu có điều gì khó nói?" Lý Phàm ngạc nhiên hỏi.
"Thật không dám giấu giếm, ta nhìn trúng một môn công pháp Nguyên Anh, công pháp này rất phù hợp với kỳ vật Trúc Cơ của ta. Nếu có thể cải tu môn công pháp kia, trong vòng trăm năm ta ắt có thể thành tựu Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh cảnh cũng là mười phần chắc chín." Trong ánh mắt Hà Chính Hạo hiện lên một tia khát vọng.
"Đáng tiếc là, Nguyên Anh chân công thật sự quá trân quý. Số điểm cống hiến cần thiết, cho dù ta tích góp hồi lâu, cũng vẫn còn kém rất nhiều. ”.
"Cho nên, bình thường chỉ có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu." hắn thở dài. "Dù như vậy, ta cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể đổi được nó."
"Cũng không biết trước đó, môn công pháp mà ta ngày đêm thương nhớ này liệu có bị người khác đổi mất hay không?"
Hà Chính Hạo thở dài nói.
Sau đó lại nhớ tới cái gì, hắn khuyên Lý Phàm: "Đúng rồi, ngươi hiện giờ đã là Luyện Khí hậu kỳ rồi. Khi lựa chọn Trúc Cơ kỳ công pháp, nếu có điều kiện, nhớ kỹ phải lựa chọn công pháp phù hợp với kỳ vật Trúc Cơ của mình. Như thế, không chỉ sau này tu luyện làm ít công to, mà còn sẽ có nhiều lợi ích khác. Cụ thể bởi vì hạn chế của Thiên Huyền Kính, ta cũng không thể nói cho ngươi quá nhiều điều. Tóm lại, ngươi hãy ghi nhớ việc này, chỉ đúng chứ không có sai."
"Công pháp phù hợp với kỳ vật Trúc Cơ sao..." Lý Phàm nghe vậy, chậm rãi gật đầu.
Rồi lại nghe Hà Chính Hạo thở dài nói: "Kỳ thật môn công pháp hiện tại ta đang tu hành này cũng cực kỳ bất phàm. Nó được ta tình cờ tìm thấy trong một động phủ vô danh thời trẻ. Trong đó có đủ loại pháp môn khó mà tin nổi."
"Chỉ tiếc, độ khó tu hành quá cao, hở một cái là mấy chục mấy trăm năm mới có thể tăng lên một tiểu cảnh giới."
"Trúc Cơ kỳ đã khó khăn như thế, nếu Kim Đan kỳ còn gượng ép tu luyện môn công pháp này, còn chưa đột phá cảnh giới thì e rằng ta đã hết thọ nguyên, thân tử đạo tiêu mất rồi."
"Đổi công pháp thật ra chỉ là hành động bất đắc dĩ." Vừa nói dứt câu, Hà Chính Hạo rơi vào trầm mặc thật lâu.
Lý Phàm nghe xong, chắp tay, đi thẳng về hướng Đại Ly Giới.
Hà Chính Hạo nhìn bóng dáng Lý Phàm đi xa, lại thở dài trong lòng.
Kỳ thật hắn còn có một câu chưa nói.
Tọa Sơn Quyết đúng là có thể nhận được tu vi thông qua việc trợ giúp hậu bối, nhưng...
Tu đạo thật sự quá khó khăn.
Trong những năm qua, hắn giăng lưới khắp nơi. ra sức dìu dắt người đến sau.
Kết quả tuyệt đại đa số đều không hiểu sao chỉ chẳng bao lâu thì chết, ngay cả Trúc Cơ cũng không đạt đến.
Có thể gặp được một thiên tài giống như Lý Phàm, tuổi còn trẻ đã đến Luyện Khí hậu kỳ, đã là may mắn trời cho rồi.
Suy cho cùng, trên đời này nào có nhiều thiên tài như vậy, còn có thể để hắn gặp được hết lần này đến lần khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận