Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 883: Xả thân vào Kiếm Trủng

Trên mặt đất hoang vu khô cằn, có rất nhiều ụ đất nhỏ mọc lên giống như những khối u.
Đứng ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi mục nát thối rữa trong đó.
Có một số ụ đất đã bị người nhiều chuyện đào lên.
Bên trong ngoại trừ một ít nước đặc sệt hư thối màu đen thì không có cái gì khác.
Nghe nói bên quản lý của Vạn Tiên Minh đã từng phái chuyên gia tới đây điều tra.
Sau khi điều tra không có kết quả, thì đã tiêu diệt toàn bộ khu vực giống như mặt đất bị sưng mủ này.
Không ngờ rằng yên tĩnh chưa được nửa năm thì những ụ đất nhỏ này lại liên tục mọc lên.
Cho nên Vạn Tiên Minh lại cử người đến đây xử lý.
Cứ như vậy đến lần thứ ba, những cục mụn này cứ mãi ngoan cố mà tồn tại.
Cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ mặc nó, coi nó như tồn tại tương tự với “Quỷ dị”.
Tuy nhiên, Lý Phàm nguyên nhân tạo thành khu vực dị thường như vậy, căn bản thì không phải là quỷ dị gì đó.
Mà là niệm còn sót lại trên vô số ý thanh kiếm, trải qua sự vặn vẹo, mục nát hàng ngàn năm tạo thành.
“Cũng không thể trách Vạn Tiên Minh làm qua loa cho xong.”
“Cho dù là Hợp Đạo bình thường đích thân đến, nếu không tinh thông một trong những đạo của ‘kiếm’, e rằng cũng không nhận ra được sự dị thường ở đây.”
Lý Phàm nghĩ như vậy, bắt đầu vận hành Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm.
Trong tầm mắt của hắn, khung cảnh phía trước đột nhiên thay đổi.
Vô số bóng đen bay lên từ những cục mụn mủ nhô ra đó.
Giống như ma quỷ, ánh mắt phát ra ánh sáng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Xung quanh lại không ngừng truyền đến tiếng lầm bầm nhỏ không rõ ý nghĩa, giống như tiếng thét, hoặc là chửi bới đầy oán hận.
Tiếng thì thầm dường như xuyên qua màng nhĩ, đi thẳng vào suy nghĩ của Lý Phàm.
Cho dù đã đóng thính giác, thậm chí ngăn cách của thần thức thì cũng không thể nào ngăn cản được.
Lý Phàm khẽ cau mày, biết là bước trình tự cần thiết để tiến vào Kiếm Trủng của Thiên Kiếm tông, chỉ đành phải giữ vững bản thâm, kiên trì xâm nhập trong âm thanh vừa quỷ dị vừa chói tai này.
Mà những bóng đen mắt đỏ đó, thấy Lý Phàm thờ ơ thì nổi giận lao đến.
Biến thành những tia hắc tuyến, lao mạnh về phía Lý Phàm.
Khi đến gần hơn, tướng mạo của bóng đen cũng trở nên rõ ràng hơn.
Có cái giống như thi thể vừa mới chết không lâu, đang hư thối, da thịt thối rữa, có mùi hôi thối đầy giòi.
Có cái có dáng vẻ đáng sợ, trông thể đang bị thiêu đốt, cơ thể đang bị tan chảy.
Còn có cái lại là huyết nhục mơ hồ, bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Điểm chung của bọn chúng chính là những thi thể này đều có tướng mạo giống như Lý Phàm!
Mà trong nháy mắt nhìn thấy bọn họ, trong lòng Lý Phàm cũng theo đó mà xuất hiện một vạn cách chết của chính mình!
Không chỉ là ảo tưởng, mà là giống ảo cảnh cực thật sau khi nuốt Ý Mã.
Thậm chí cơ thể của mình cũng có thể cảm nhận được cơn đau tương ứng.
“Thủ đoạn nhỏ.”
“Đừng nói tới việc ta có tiêm tâm chú hộ thể, vạn pháp bất xâm. Cho dù có vô tình trúng chiêu, với thủ đoạn của công pháp mới, từ Nguyên Anh cảnh trở lên có thể trọng sinh cơ thể lại liên tục...”
“Chiêu thức không tệ, nhưng đáng tiếc là đã quá cũ rồi.”
Lý Phàm nghĩ như vậy, tùy tiện mà để cho những bóng đen này cắn nuốt mình.
Sau đó Ngũ Hành động thiên khẽ nổ vang, trong nháy mắt một thân thể mới lại xuất hiện.
Rất nhiều bóng đen hiện ra từ trong ụ đất, thét chói tai bay về phía Lý Phàm.
Cứ như vậy, Lý Phàm không ngừng tái tạo cơ thể, cuối cùng bóng đen trong gần vạn nấm mồ trùng điệp tất cả đều bị lây phải một lần.
Mỗi lần bị một bóng đen ăn mòn, Lý Phàm đều cảm thấy cơ thể mình hơi “chìm xuống”.
Không phải là chìm xuống đất, mà là chìm vào một không gian khác.
Những bóng đen này giống như những con thủy quỷ, kéo Lý Phàm vào thế giới mà bọn chúng đang sống.
Sau khi hoàn toàn chìm xuống, cảnh tượng trước mắt thay đổi, cuối cùng thì Lý Phàm cũng đã bước chân vào Kiếm Trủng.
Không khác gì những gì Sóc Phong miêu tả, ngàn vạn thanh tàn kiếm cắm chéo trên mặt đất.
Tất cả đều hơi cúi về phía trung tâm, như thể đang hành lễ với đế vương của bọn chúng.
Sự xuất hiện của một người ngoài như Lý Phàm, cũng không khiến cho bọn chúng có bất kỳ phản ứng nào.
Cẩn thận quan sát những thanh kiếm trông vô cùng mục nát này, Lý Phàm phát hiện ra rằng thay vì nói bọn chúng đang dần mục nát.
Không bằng nói…
Dưới sự tẩy lễ của thiên chi kỳ - ‘Kiếm’ ở trung tâm, trở nên càng ngày càng thuần túy.
Không cần sự trói buộc của hình thể nữa, giống như ‘Kiếm’, có xu hướng khái niệm, năng lượng hóa.
“Những bóng đen ở phía trên kia là dục niệm bị lây nhiễm sát ý, chấp niệm cùng với bị kiếm lục đồ giám của hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm ở nơi này.”
“Trong thế giới thuần kiếm này, bọn chúng họ dần dần không có chỗ đứng, dần dần bị loại trừ.”
Lý Phàm đang vận hành Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm, cải trang thành một thanh kiếm. Không nhúc nhích quan sát xung quanh.
“Nếu không có bị ngoại giới quấy rầy, dưới sự ảnh hưởng một cách vô tri vô giác của ‘Kiếm’, nói không chừng hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm trong Kiếm Trủng này, tất cả đều thực sự có thể cởi bỏ hình thể, trở thành tồn tại giống như khái niệm.”
Trong mắt Lý Phàm lộ ra một tia kỳ quái.
“Cái này coi là gì, một người đắc đạo chó gà thăng thiên?”
“Không hổ danh là tồn tại do Bạch tiên sinh điểm hóa.”
Lý Phàm nghĩ như vậy, cuối cùng cũng bước bước đầu tiên về phía trước.
Chỉ một chốc lát sau, khẽ biến sắc.
Bởi vì trong khoảnh khắc đó, hàng ngàn thanh kiếm ở xung quanh hắn đều đồng loạt phát ra kiếm ý.
Giống như cảm thấy không hài lòng với hành vi “chen ngang” của hắn.
Trong cảm ứng của Lý Phàm, những thanh kiếm bên ngoài mục nát này cuối cùng cũng lộ ra diện mạo thật sự sáng chói của bọn chúng.
Có thanh kiếm có đỏ rực, giống như Xích Diễm; một thanh kiếm có khí. xanh thẫm như bầu trời; có thanh kiếm thâm màu đen tuyền nhưng khó có thể ngửi thấy mùi máu tanh; có thanh kiếm giống như kim quang, có sấm sét bao bọc xung quanh, như thiên uy rực rỡ...
Tuy nó chỉ là thanh kiếm ở ngoài cùng của Kiếm Trủng, nhưng sau khi trải qua sự tôi luyện hơn hàng ngàn ‘kiếm’ chân ý, đã không còn nằm trong phạm vi phàm vật nữa.
Mỗi một thanh kiếm trong số bọn chúng đều có thể được coi là một nhân chi kỳ thượng phẩm rồi!
Lý Phàm lạnh lùng hừ, kiếm ý Nghịch Ngũ Hành Sinh Diệt Kiếm đột nhiên bộc phát.
Dưới tình huống có thêm vô số kiếm ý trên người, lại tiến thêm một bước nữa.
Lần này, càng đắc tội với nhiều kiếm hơn.
Trên người Lý Phàm lập tức xuất hiện vô số vết kiếm, máu chảy đầm đìa.
Thậm chí ngay cả linh hồn cũng cảm giác như bị kiếm khí chém trúng, có cảm giác đau đớn mơ hồ.
“Không thể phản kháng, chỉ có thể im lặng chịu đựng.”
“Nếu không sẽ tất cả kiếm trong Kiếm Trủng coi là thù địch, cùng nhau tấn công.”
“Ngay cả thanh kiếm gỗ ở trung tâm cũng sẽ hành động.”
Trong lòng Lý Phàm cảm giác được cái gì, tạm thời hủy bỏ trạng thái thiêu hồn.
Dung toàn lực để vận chuyển ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’, bước nhanh về phía trước.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã thực sự nếm trải cái gọi là Vạn Kiếm gia thân.
Thân thể đã thiên sang bách khổng từ lâu, cho dù không ngừng sống lại dưới sự hỗ trợ của sức mạnh Ngũ Hành động thiên thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình người.
Tuy linh hồn nhanh chóng được chữa lành sau khi bị thương nặng, nhưng cảm giác đau đớn đến cực độ cũng là thú không thể nào tránh khỏi.
“Vẫn là Sóc Phong thoải mái hơn.”
“Căn bản là không cần lo lắng về sự tấn công của Vạn kiếm, chỉ với cái thân kim giáp mà mẹ hắn ban cho kia, thì đã có thể đi tới trung tâm Kiếm Trủng như đang đi dạo chơi vậy.”
Trong lúc đau đớn, Lý Phàm nhớ lại miêu tả của Sóc Phong, không khỏi thở dài.
Tuy không nhịn được mà oán trách, nhưng trên thực tế, vạn kiếm hợp lực của Kiếm Trủng này cũng thể thể ngăn cản được Lý Phàm chút nào.
Chỉ tốn gần nửa ngày, Lý Phàm đã vững vàng mà đi tới trung tâm của Kiếm Trủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận