Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 80: Nhớ đi ngủ sớm một chút

Vốn đang đi theo phía sau Tần Đường, chú ý đến cảnh diễn ra ở phía xa, tất cả các tu sĩ ai nấy đều kinh hãi.
"Thật là một đám ngu ngốc, đã nói gặp phải quỷ dị, còn mưu toan chạy trốn. Thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào.”
"Trong đó có một người ta biết, chính là tu sĩ Trúc Cơ Tôn Khai Vinh. Đạo pháp của người này thật không tầm thường, không nghĩ hắn lại lặng yên không một tiếng động mà chết như vậy."
"Kỳ quái, bọn họ chết rồi sao lại không thấy thiên địa dị tượng?"
"Đạo hữu lần đầu tiên gặp quỷ dị đúng không? Quỷ dị bao phủ, tự thành quy tắc. Hầu hết các thường thức bên ngoài đều không có hiệu lực. Vì vậy, càng phải cẩn thận hơn nữa."
"Đa tạ đạo hữu chỉ điểm."
Vừa đi vừa dùng thần thức trao đổi, mọi người đều lộ ra vẻ mặt khác nhau.
Không bao lâu sau, Tần Đường dẫn mọi người đến một tòa nhà đồ sộ.
Chính giữa có một lối đi thẳng tắp.
Hai bên lối đi là những căn phòng nhỏ được bố trí liền kề.
Mỗi căn phòng đều không có bài trí nào khác ngoài năm chiếc giường gỗ.
"Được rồi! Tối nay, mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây! Sáng mai, tập hợp ở quảng trường!" Tần Đường quay đầu nói với mọi người.
Nói xong, hắn bèn lắc lắc đầu, đi ra ngoài.
"Đúng rồi, nhớ đi ngủ sớm một chút nha!" Sau khi bóng người biến mất, giọng nói của Tần Đường lần thứ hai mơ hồ truyền đến.
Thấy quỷ dị biến mất, tu sĩ ở đây rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phần lớn những người có quen biết từ trước đều lựa chọn vào chung một căn phòng.
Tư Không Nghi và Bách Lý Trần đương nhiên cũng ở chung một chỗ.
Lý Phàm cũng không tiến lại gần hai người mà chỉ chọn đại một gian phòng khá gần đó.
Đã có hai người trong phòng.
Hai người này cũng là quen biết lẫn nhau, đang dùng thần thức trao đổi điều gì đó.
Lý Phàm cũng không chào hỏi bọn họ.
Hắn trực tiếp nằm trên giường, vận chuyển “Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú”, tạp niệm trong lòng đều tiêu tan hết.
Không lâu sau, hắn đã ngủ say.
Hai người kia còn đang nói chuyện thấy thế, đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó, cả hai bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hình như bị doạ sợ.
Vì thế, hai người cũng không trao đổi nữa, vội vàng ép buộc mình tiến vào giấc ngủ.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhạy cảm phát hiện được điều sắp xảy đến.
Còn có không ít người đang trao đổi với đồng bạn những gì đã gặp phải hôm nay và mơ mộng về trân bảo có thể tồn tại trong di tích Vân Thuỷ Thiên Cung hoàn toàn mới mẻ này.
Bọn hắn ai nấy đều có vẻ kích động, khó ngủ.
Thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Bỗng nhiên, ánh sáng bên trong tòa nhà đồ sộ đột ngột tắt ngúm.
Trong bóng tối, giọng nói của Tần Đường vang lên thăm thẳm.
"Ôi chao, người mới lần này cũng không nghe lời nha."
"Ta đã nói rồi, phải đi ngủ sớm một chút."
"Sao đến bây giờ, còn có nhiều người chưa đi ngủ như vậy."
"Nếu bỏ lỡ khảo nghiệm sáng mai thì không tốt đâu."
"Nếu không ngủ được, vậy ta giúp các ngươi một phen."
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
Âm thanh đáng sợ vang lên không ngừng.
Cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ, ngay cả kêu thảm thiết cũng không thể phát ra một tiếng, đã chôn vùi tính mạng.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây mới hiểu được, thì ra câu "Nhớ đi ngủ sớm một chút" vừa rồi của Tần Đường cũng không phải là câu nói chơi.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Không ngừng có khí tức của tu sĩ biến mất trong cảm ứng.
Có kẻ muốn hô to gọi nhỏ, đánh thức người đã ngủ say.
Nhưng thanh âm vừa phát ra bèn im bặt.
Giết chóc và tử vong lan tràn trong bóng đêm.
Dưới bầu không khí kinh khủng này, có vài tu sĩ chưa đi ngủ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Khí tức trên người bọn họ cuồn cuộn, đang muốn thi triển toàn lực, liều mạng với Tần Đường mặc áo trắng.
Tần Đường hừ lạnh một tiếng, dường như bị chọc giận.
Lam quang sáng chói rồi chợt tắt.
Thế là, những tu sĩ muốn phản kháng này còn chưa nhấc lên chút gợn sóng nào, cứ vậy mà lặng yên ngã xuống không chút tiếng động.
Sau khi giết những người này, tâm tình Tần Đường hình như đã khá hơn đôi chút.
"Ôi, việc này thật sự là mệt mỏi. Nếu không phải chưởng môn sư bá, sư huynh, sư tỷ bọn họ đều không thấy đâu, ta cũng không cần phải đích thân ra tay.”
"Vô vị, thực sự vô vị. Tốt hơn là uống rượu đi! ”.
Lời trước của Tần Đường này câu trước đá câu sau, làm việc cũng là tùy tâm sở dục.
Tiếng nói dần dần đi xa, các tu sĩ sống sót trong toà nhà ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ai biết được khi nào Tần Đường này sẽ quay trở lại.
Vì thế, tất cả họ đều gấp gáp đi ngủ.
Nhưng...
Chuyện đi ngủ này, người thường xuyên mất ngủ ắt hẳn là người có nhiều kinh nghiệm nhất.
Nếu không có gánh nặng trong lòng thì cứ ngủ là sẽ thiếp đi.
Còn ngược lại, nếu cứ một mực để ý chuyện này trong lòng, ép buộc mình phải đi ngủ thì tám chín phần mười đều sẽ không ngủ được.
Với lại những tu sĩ này có ai lại không quen việc bế quan thay cho đi ngủ chứ.
Họ đều đã mất đi khả năng ngủ cả rồi.
Vì vậy, dù biết rằng không ngủ thì sẽ chết nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ vẫn không ngủ được như trước.
Dẫu biết chốc nữa Tần Đường đòi mạng kia sẽ quay lại nhưng họ cũng chẳng có cách nào.
Thầm hận trong lòng rằng sao mình không học được một hai môn công pháp thôi miên bản thân, họ đành phải tự đánh cho mình ngất xỉu hòng có thể qua mắt qua ải.
Chỉ tiếc, trong mắt Tần Đường, ngủ và hôn mê hiển nhiên là hai khái niệm khác nhau.
Vì thế, sau nửa đêm, khi Tần Đường tiến đến.
Lại có thêm một trận gió tanh mưa máu.
Sáng sớm hôm sau, khi Lý Phàm tỉnh lại, hắn nhìn thấy thi thể ngang dọc trên nền đất của toà nhà.
Tiêu Tu Viễn kia, quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Phàm, không thể vượt qua cửa ải này.
Đầu và thân của hắn tách rời, lẳng lặng nằm ở đó.
Lý Phàm đương nhiên cũng sẽ không có lòng thương hại gì đối với hắn.
Không trì hoãn, Lý Phàm đi thẳng đến quảng trường hôm qua.
Có giáo huấn hôm qua, các tu sĩ cũng không chạy loạn đến những nơi khác, đều ngoan ngoãn tập hợp trên quảng trường.
Đám người có vẻ thưa thớt, số tu sĩ sống sót còn chưa được hai phần ba hôm qua.
Khảo nghiệm còn chưa chính thức bắt đầu mà đã có nhiều thương vong như vậy.
Đám người sống sót rất bi quan về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, sắc mặt uể oải suy sụp.
Lý Phàm biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cuối cùng, nhóm tu sĩ đầu tiên tiến vào Vân Thủy Thiên Cung chỉ còn không đến một phần mười có thể sống sót đi ra ngoài.
Trong đám người, Lý Phàm cũng nhìn thấy bóng dáng của Tư Không Nghi và Bách Lý Trần.
Hắn chỉ đảo qua, tầm mắt cũng không dừng lại.
Lẳng lặng chờ Tần Đường đến.
Không bao lâu sau, Tần Đường lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn cầm một cái hồ lô rượu trong tay, vừa đi vừa rót mạnh vào miệng.
"Rượu ngon! Rượu ngon thật!”
Tần Đường thống khoái kêu to một tiếng rồi mới nhìn chăm chú vào những tu sĩ còn sống sót trên quảng trường.
"Được, xem ra tất cả mọi người đều đến đông đủ."
"Như vậy, chúng ta chính thức bắt đầu khảo nghiệm đầu tiên."
Đôi mắt của hắn hơi nheo nheo như thể hắn đang nhớ lại điều gì đó.
"Sư phụ đã từng nói rằng, tầm tiên học đạo, có ba thứ mấu chốt nhất."
"Thiên tư, tâm tính, khí vận."
"Sư phụ cho rằng, trong ba thứ này, thiên tư là trọng yếu nhất."
"Ta thì không."
"Ta cho rằng, trong ba thứ, tâm tính mới là quan trọng nhất."
"Cho nên, khảo nghiệm của ta đều có liên quan đến tâm tính."
Tần Đường chậm rãi nói, một mặt dẫn mọi người đến một tòa lầu các.
Lầu các có ba tầng.
Tầng thứ nhất, nơi mọi người đang ở, bày hơn trăm giá sách.
Mỗi kệ sách được lấp đầy sách vở.
Mọi người nhìn chằm chằm.
"Phi Vân Huyễn Thư", "Phi Lôi Độn", "Thanh Mộc Hồi Xuân Công"...
Mỗi quyển sách vậy mà lại là một môn công pháp!
Hô hấp của tất cả mọi người đều lập tức trở nên dồn dập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận