Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 187: Thiên Tôn không phải thánh nhân

Sau khi cự thú Kim Đan bị Giang Chính Tịch và Đô Hưng Xương liên thủ thu phục, đám dị thú lông đỏ trên Vạn Kỳ đảo cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ rồi bắt đầu chạy trốn về phía xa.
Thậm chí, có mấy con muốn nhảy xuống biển rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc trước, Giang Chính Tịch đã bày ra trận pháp màu tím phong tỏa toàn bộ Vạn Lại đảo từ lâu.
“Giết!”
Giang Chính Tịch ra lệnh, năm người Thiên Biến lại bắt đầu đồ sát một lần nữa.
Lúc này, Lý Phàm cũng ra vẻ đã nghỉ ngơi xong, hắn phát động “Thiên Linh Hỏa Long Trận” và thỉnh thoảng chém ra từng luồng ánh kiếm xanh lam mỏng manh, thu gặt sinh mệnh của dị thú lông đỏ.
Lần này cũng không có chuyện gì trắc trở xảy ra.
Nửa ngày sau, khi hoàng hôn buông xuống, đám dị thú lông đỏ trên Vạn Lại đảo đã bị tàn sát chỉ còn lại một phần tư.
"Dừng!"
Lúc này, Giang Chính Tịch rốt cuộc lại mở miệng.
Tuyết lớn lại rơi, y thi triển thủ đoạn bắt cự thú Kim Đan ban nãy, hoá hơn phân nửa dị thú lông đỏ còn lại trên đảo thành những người tuyết nho nhỏ.
Sau đó, y thu hồi tất cả lại, không biết giấu ở nơi nào.
"Nhiệm vụ lần này xem như khá thuận lợi. Có thể trở về đảo rồi.” Y nói một cách chậm rãi.
Tiểu đội năm người đều mang vẻ mặt mệt mỏi, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Lý Phàm cũng làm bộ kiệt sức quá độ.
"Lần này may mà có đạo hữu trợ giúp, nếu không nhờ mấy trận pháp mấu chốt kia, ta nghĩ bọn họ chưa chắc có thể thông qua khảo nghiệm thành công." Trên đường trở về, Giang Chính Tịch khách khí nói với Lý Phàm.
Lý Phàm cũng tỏ vẻ ngượng ngùng: “Toàn bộ quá trình đều do mấy vị đạo hữu của Diễn Võ đường ra sức, ta cũng chỉ bố trí vài trận pháp mà thôi, thực chất cũng không diệt được bao nhiêu dị thú.”
Giang Chính Tịch cười cười: "Không phải trận pháp sư đều như vậy hay sao, ta thấy tu vi trận đạo của đạo hữu không kém, dù không thể so với mấy vị đại sư trận pháp kia, nhưng vẫn phát huy ra hiệu quả to lớn trong thực chiến. Nhất là “Củ Cát Hồn Thủy Trận”, thật sự tuyệt diệu.”
"Ta đã tham gia nhiệm vụ càn quét mấy chục lần, cũng từng gặp được nhiều trận pháp sư, nhưng người có năng lực ứng biến xuất chúng giống như đạo hữu, thật sự rất ít."
Lý Phàm lắc đầu: "Đạo hữu quá khen, quá khen, lần này ta chỉ chợt “lên đồng” một hồi mà thôi.”
Sau đó, hắn lại tò mò hỏi: "Đạo hữu đã tham gia nhiệm vụ càn quét này mấy chục lần rồi sao? Chẳng lẽ những dị thú lông đỏ này còn có giá trị đặc thù gì? Nếu không, sao không dứt khoát diệt sạch chúng nó cho rồi?”
Giang Chính Tịch gật đầu, bảo: "Đạo hữu đoán đúng rồi, quả thật những dị thú lông đỏ này có tác dụng."
"Chính vì lý do này, ta mới chỉ bắt sống một nhóm lớn chứ không tiêu diệt toàn bộ.”
"Diễn Võ đường ở Tổng bộ Vạn Tiên Minh đưa ra một nhiệm vụ, đó là hàng năm, các phân bộ cần phải thu thập một số lượng nhất định các dị bảo và dị thú có thể hấp thu âm thanh.”
"Dị thú lông đỏ này lấy âm thanh làm thức ăn, tuy hơi yếu nhưng số lượng rất nhiều, cực kỳ phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ tổng bộ."
"Tổng bộ bên kia cũng rất hài lòng với dị thú ăn âm thanh này, thế nên số lượng chúng ta phải nộp lên hàng năm cũng càng ngày càng nhiều.”
Nói đến đây, Giang Chính Tịch cũng lộ ra vẻ mặt khá tốt.
"Những dị thú lông đỏ này không có thiên địch, cũng không cần lo thiếu thức ăn, vì thế, chúng sinh sản quá nhanh."
"Hơn nữa, chúng lại có thể thôn phệ đồng loại để tiến hóa, nếu số lượng đủ nhiều, không chừng còn có thể sản sinh ra một quái vật Nguyên Anh cảnh.”
"Vậy thì phiền phức rồi. Để tránh điều này, chúng ta phải định kỳ dọn dẹp bớt dị thú trên đảo.”
Giang Chính Tịch cười giải thích.
“Thế nên, số lượng dị thú lông đỏ này không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít."
"Giữ ở một mức độ khá thấp là tốt nhất.”
"Số lượng không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít." Lý Phàm nghe vậy, chầm chậm gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn dường như liên tưởng đến điều gì đó, lơ đễnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó rơi vào trầm tư.
Một đường không nói gì, đoàn người an toàn trở về Vạn Tiên đảo, Lý Phàm chào từ biệt mọi người.
Trở lại trong Thiên Huyền kính, hắn phân ra một luồng thần thức, gửi lời mời kết bạn cho đám người Đô Hưng Xương.
Ngồi xếp bằng trong Thiên Huyền kính, Lý Phàm cau mày.
Hắn nhớ đến đời thứ mười hai, vì độ pháp điên cuồng, mình đã giúp rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ thành công.
Vì thế, dẫn đến việc bị tu sĩ Hợp Đạo truy sát.
"Không thể quá nhiều, có phải vì tu tân pháp cướp trời đoạt đất, nếu để mặc số lượng tu sĩ tùy ý bành trướng thì tài nguyên thiên địa sẽ cạn kiệt?"
"Thế nhưng, tại sao số lượng tu sĩ cũng không thể quá ít?”
"Đã chứng Trường Sinh, vì sao còn phải quan tâm đến đám tu sĩ như con sâu cái kiến này?”
"Từ Vạn Tiên Minh cho đến Ngũ Lão Hội, đều được thành lập để bồi dưỡng tu sĩ.”
"Dị thú lông đỏ có ích nên Vạn Tiên Minh mới đảm bảo số lượng của chúng nó.”
“Vậy thì tu sĩ có tác dụng gì với Trường Sinh Thiên Tôn?”
Trước khi xuyên không, Lý Phàm đã từng nghe nói, dưới thánh nhân đều là sâu kiến.
Thánh nhân cao cao tại thượng, coi vạn vật như chó rơm.
Sống chết của vạn vật trong thiên địa đều không lọt vào pháp nhãn của thánh nhân.
Dù cho đại kiếp nạn giáng lâm, sinh linh đồ thán.
Thánh nhân cũng chỉ hờ hững đứng nhìn, không thèm để ý chút nào.
Vì sao những Trường Sinh Thiên Tôn trong Huyền Hoàng giới này lại muốn duy trì số lượng tu sĩ ở một mức độ nhất định đây?
Sau khi tiên pháp không thể tu luyện chung dẫn đến tràng giết chóc vô tận, trên tu tiên giới như một vùng đất chết này, vì sao Truyền Pháp Thiên Tôn, vốn đã chứng được Trường Sinh, lại phải sáng lập nên Vạn Tiên Minh đây?
Thương hại?
Hay là...
Chỉ một thoáng, nhiều loại đáp án khác nhau đã hiện lên trong đầu của Lý Phàm.
Nhưng hiển nhiên, lúc này hắn không thể chứng thực bất cứ điều gì.
Chỉ có thể giấu nó thật sâu dưới đáy lòng, chờ ngày sau lại kiểm chứng.
Ổn định lại tâm trạng đang quay cuồng, Lý Phàm kiểm tra cấp bậc quyền hạn của mình.
Thù lao của nhiệm vụ thanh tẩy dị thú lông đỏ là Đinh công hạ đẳng.
Cấp bậc quyền hạn được tăng lên thực tế là hai cấp và sáu mươi phần trăm.
Chỉ hoàn thành một nhiệm vụ này thôi mà cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm đã tăng đến cấp ba, tiến độ đạt sáu mươi phần trăm.
"Xem ra ở giai đoạn đầu, tăng cấp bậc quyền hạn lên vẫn khá dễ.”
Lý Phàm lại xem xét một loạt công pháp mới xuất hiện.
Đáng tiếc, vẫn chưa thể tìm thấy thứ có thể tăng cường khả năng nhất tâm đa dụng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Phàm lại tiếp nhận và hoàn thành hai nhiệm vụ công huân nữa.
Một cái được Bính công thượng đẳng, cái còn lại được Đinh công hạ đẳng.
Quá trình hoàn thành nhiệm vụ đều vô cùng thuận lợi, không có gì khó khăn trắc trở.
Hắn cũng đã kết bạn được với không ít thành viên trong thể chế trên Vạn Tiên đảo. Cũng vì vậy, cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm đã tăng đến cấp năm.
Đã đạt đến giới hạn nhận đủ ba nhiệm vụ trong một năm, nhưng Lý Phàm vẫn chưa thể tìm được công pháp thích hợp.
"Xem ra, dù cho Vạn Tiên Minh có “Diễn Pháp Giác” có thể thôi diễn vô số công pháp thì pháp môn nhất tâm đa dụng cũng vô cùng quý hiếm.”
"Không biết cấp bậc quyền hạn phải đạt đến mức độ nào thì mình mới có thể đổi được đây.”
“Chi tiết về vật phẩm trao đổi ở những bậc quyền hạn khác nhau cũng là chuyện cơ mật, không thể truyền bá lung tung. Cấp bậc quyền hạn càng cao, độ cơ mật cũng càng cao. Nếu vô tình tiết lộ, nhẹ thì bị trừ công huân, nặng thì phải lấy cái chết để chịu trách nghiệm."
"Nếu không như vậy, mình đã có thể hỏi người khác rồi, dầu gì cũng không đến mức mù tịt như thế này.”
"Hiện giờ, chỉ có nước tìm cơ hội, cố gắng tăng cấp bậc quyền hạn trước đã."
Trong khoảng thời gian này, Trấn thủ Thái An Đảo Chu Thanh Ngang bên kia vẫn luôn tỏ ra rất bình thường.
Tuy nhiên, Lý Phàm vô cùng kiên nhẫn.
Hắn tin chắc, trước khi Xích Viêm giáng lâm nấu biển, y nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận