Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 211: Thái Diễn Hóa Đạo thạch

"Với lại, số Tiểu Dược Vương đỉnh hình như không chỉ có hai cái."
"Thực lực không đủ, Tiểu Dược Vương đỉnh không những không phải cơ duyên, mà trái lại còn là bùa đòi mạng."
“Thế nhưng, mình thật không cam lòng trơ mắt nhìn trân bảo như thế bị chôn sâu dưới mặt đất, cuối cùng bị người khác đoạt mất.”
"Có lẽ, mình có thể dựa vào điểm này để quấy lên một phen mưa gió. Nếu có thể làm sáng tỏ bí mật Dược Vương Đỉnh trở về thì càng tốt.”
Lý Phàm suy nghĩ dâng trào.
"Có điều, trước đó, mình phải nhờ Tiêu Tu Viễn đào móc Tiểu Dược Vương đỉnh ra rồi tính tiếp."
"Lại nói, tên Tiêu Tu Viễn này rốt cuộc thua lỗ bao nhiêu, sao còn chưa hồi âm cho mình?"
"Thiên Lý Đường cũng không thấy mở cửa."
Lý Phàm hơi bất đắc dĩ, chỉ đành vận dụng phân thân phát một tin nhắn cho Tiêu Tu Viễn.
Ai ngờ, lần này đối phương rất nhanh đã hồi đáp.
Giọng điệu của y còn có vẻ vô tội.
“Cái gì? Ta chưa hồi âm cho ngươi? Sao có thể như vậy!"
"Thương thế của ta đã sớm tốt rồi! Có điều, đã xảy ra vài vấn đề, Thiên Lý Đường tạm thời chưa mở cửa được."
Lý Phàm cạn lời: "Ngươi tự mình xem lại lịch sử tin nhắn đi."
Sau một lát, Tiêu Tu Viễn rối rít xin lỗi: "Ôi chao, ta vậy mà nhầm! Thực sự không chú ý! Nhưng cũng không thể trách ta, hiện tại ta thực sự rất bận bịu, rất bận nha!”
"Ta còn tưởng rằng đạo hữu lỗ quá nhiều, trực tiếp chạy trốn đấy.” Lý Phàm trêu chọc.
"Ha ha, đạo hữu nói đùa. Đối với ta, một chữ “thương” chính là đạo, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy. Chỉ có điều, tình hình hiện tại đặc thù. Dùng sức của một mình ta mà muốn thao túng ngàn vạn khôi lỗi, quả thực khá cố sức, không ứng phó nổi. Vì tránh cho chuyện kinh doanh xảy ra sơ sót, tạo thành tổn hại nghiêm trọng hơn, ta chỉ có thể tạm thời ngừng kinh doanh một số cửa hàng không quan trọng."
Tiêu Tu Viễn nói một câu ngắt một câu, khá giống với trạng thái nói lắp mà Lý Phàm quen thuộc.
Lý Phàm không nhịn được, hỏi thăm: "Ồ? Chẳng lẽ công pháp đạo hữu tu hành xảy ra vấn đề? Không biết có thể nói ra không?"
"Ha ha, vấn đề này thì có gì mà không thể nói. Đạo hữu là đồng bạn hợp tác với ta, thời gian qua, vì ta mà đạo hữu cũng tổn thất không ít. Đạo hữu lại không phàn nàn câu nào, thực ra ta cũng cảm thấy rất áy náy.” Tiêu Tu Viễn hết sức khách sao.
"Đạo hữu cũng biết, công pháp sở tu của ta là “Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo”, điều khiển ngàn vạn khôi lỗi mua sắm vật tư, sưu tập tình báo và buôn bán thương lượng để giảm tối đa chi phí hoạt động của Thiên Lý Đường.”
"Nhưng dù sao, tâm thần của con người cũng có hạn, nhất tâm nhị dụng, nhất tâm tam dụng còn có thể gắng gượng duy trì. Nhưng muốn điều khiển linh hoạt cùng lúc nghìn khôi lỗi, vậy thì quá sức rồi.”
Tiêu Tu Viễn dừng lại một nhịp, chậm rãi nói.
Lúc này, Lý Phàm mới hỏi xen vào: "Vậy nên, trước giờ đạo hữu dùng phương pháp gì để đảm bảo cho nhiều khôi lỗi như vậy hoạt động bình thường? Chẳng lẽ là công pháp nhất tâm đa dụng gì?"
"Hiệu quả thật sự là nhất tâm đa dụng, chỉ có điều, thứ ta dựa vào không phải là công pháp gì, mà là một bộ kỳ thuật thời thượng cổ!”
Tiêu Tu Viễn có vẻ đắc ý, nói: "Lúc trước, vì tìm bộ kỳ thuật này, ta gần như đã phải lật tung phân nửa tu tiên giới.”
“Kỳ thuật thượng cổ?” Lý Phàm nheo mắt, không kiềm được, hỏi.
Thấy Lý Phàm hình như rất hứng thú với chuyện này, Tiêu Tu Viễn cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi: "Đạo hữu có biết Thái Diễn tông thời thượng cổ không?"
"Thái Diễn tông?" Lý Phàm hơi sững sờ, không khỏi nhớ tới ngôi mộ của Y Hành chôn sâu dưới mặt đất Đại Huyền.
Vị Y Hành kia chính là đệ tử ngoại môn của Thái Diễn tông.
Hơn nữa, hắn còn từng giả bộ là hậu nhân của Thái Diễn tông trước mặt hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, lừa gạt hai người giúp mình chữa trị Thái Diễn chu.
Thật không ngờ được, pháp môn nhất tâm đa dụng mà mình mong chờ bấy lâu lại có liên quan đến Thái Diễn tông?
Tiêu Tu Viễn thấy Lý Phàm sửng sốt không hồi đáp, cho rằng Lý Phàm cũng không biết, vì vậy bắt đầu giới thiệu sơ lược: "Thái Diễn tông này là tông môn nổi danh về thuật thôi diễn và tính toán ở thời thượng cổ.”
"Công pháp trấn phái “Diễn Thiên Cửu Quyển” của bọn họ vô cùng huyền diệu, có uy năng mạnh mẽ. Nghe nói, tu luyện công pháp này đến đại thành sẽ có thể thôi diễn ra mọi sự việc trong vòng ba ngàn năm sau!”
"Ha ha. Đương nhiên, kỳ thuật của ta không có liên quan gì đến môn “Diễn Thiên Cửu Quyển” này."
Tiêu Tu Viễn đột nhiên chuyển chủ đề, nghe thấy hơi thở của Lý Phàm chậm lại.
“Thế nhưng, môn kỳ thuật này là thứ mà bất kỳ đệ tử nào của Thái Diễn tông khi đó cũng đều phải học.” Tiêu Tu Viễn giải thích.
"Ồ? Lời này nghĩa là sao?"
"Đạo hữu ngẫm lại xem, có câu, bứt một sợi tóc đau hết cả người. Trên thế gian này, mỗi người, mỗi sự kiện đều có quan hệ qua lại lẫn nhau, dù trực tiếp hay gián tiếp.”
"Nhất biến sinh bách biến, bách biến lại sinh vạn biến. Thế giới này rộng lớn biết bao."
“Biến số nhiều đến nỗi khiến người ta khó thể nào tưởng tượng nổi.”
“Ngay cả đến tu sĩ Hợp Đạo mà muốn làm rõ từng biến số này cũng là chuyện bất khả thi.”
“Trong khi đó, nắm giữ bao nhiêu biến số lại liên quan chặt chẽ đến độ chính xác của kết quả thôi diễn."
"Cho nên, mỗi môn nhân của Thái Diễn tông, cả đời đều lập chí nâng cao khả năng khống chế đối với biến số của mình."
Tiêu Tu Viễn nói một cách êm tai.
“Nói trắng ra, đây chính là năng lực tính toán của tu sĩ. Có tu sĩ có thiên phú dị bẩm, khả năng tính toán vượt trội, cho dù đó làm trăm đầu nghìn mối rối rắm, trong mắt hắn, tất cả biến số đều có trật tự, vô cùng rõ ràng."
"Nhưng dầu gì loại tu sĩ này đã ít lại càng thêm ít. Dù trong Thái Diễn tông ở thời thượng cổ, cũng cực kỳ hiếm thấy."
"Vậy thì, đệ tử bình thường của Thái Diễn tông muốn nâng cao năng lực thôi diễn của bản thân thì phải làm sao?"
Tiêu Tu Viễn dừng một nhịp.
Lý Phàm phối hợp hỏi: "Đây chính là tác dụng của bộ kỳ thuật ngươi đang nói đến?"
"Đúng thế!" Tiêu Tu Viễn hưng phấn nói ra đáp án.
"Tiên giả vốn không gì khác biệt, mà là khéo mượn ngoại vật. Bản thân trời sinh không có năng lực, vậy thì mượn ngoại vật!”
"Bộ kỳ thuật này có tên là “Hóa Đạo Thần Nhất”.”
"Thời thượng cổ, Thái Diễn tông có một chí bảo được gọi là Hoá Đạo thạch.”
"Nhìn từ bề ngoài, bên trong Hóa Đạo thạch có từng luồng sáng di chuyển như vô số thế giới đản sinh rồi diệt vong chỉ trong nháy mắt.”
“Nhưng thật ra, những thế giới vừa sinh đã diệt này cũng không phải là hiện tượng giả tạo.”
“Mà đó chính là kết quả tính toán do Hóa Đạo thạch tự thôi diễn ra. Tuy là hư ảo nhưng thật không phải hư ảo."
"Thuật “Hóa Đạo Thần Nhất” này chính là cách để tu sĩ hợp nhất tâm thần của mình với Hóa Đạo thạch.”
"Từ đó, mượn năng lực tính toán kinh khủng của Hóa Đạo thạch để cho bản thân sử dụng, đạt tới ngưỡng dòm ngó thiên cơ, dò xét nhân quả."
Lời nói của Tiêu Tu Viễn càng trở nên lưu loát.
"Lúc trước, môn nhân của Thái Diễn tông, dường như mỗi người đều được phát một viên Hóa Đạo thạch, đều được tách ra từ “Hóa Đạo Thạch Mẫu”.”
"Hóa Đạo thạch có phẩm chất càng cao, năng lực tính toán của tu sĩ sẽ càng mạnh."
“Trước giờ, sở dĩ ta có thể dễ dàng điều khiển ngàn vạn khôi lỗi như thế, cũng là nhờ Hóa Đạo thạch và “Hóa Đạo Thần Nhất”."
“Hơn nữa, phiền toái hiện giờ ta phải đối mặt cũng có liên quan đến Hoá Đạo thạch.”
"Trước đó, vì giá của Linh Vụ thảo tụt dốc khiến ta thua lỗ quá nhiều nên tâm thần của hàng ngàn hàng vạn khôi lỗi chấn động cùng một lúc. Việc này làm cho viên Hoá Đạo thạch dung hợp với tâm thần của ta, vốn có phẩm chất không tốt, trực tiếp vỡ tan, mất đi công năng thôi diễn.”
Nhắc tới chuyện cũ thương tâm, Tiêu Tu Viễn không khỏi than thở.
“Để có thể khống chế suôn sẻ hàng vạn khôi lỗi này một lần nữa, ta cần phải tìm ra một viên Hóa Đạo thạch mới.”
“Vật này quá hiếm, có thể nói là vô giá.”
“Năm đó, Đại kiếp nạn buông xuống khiến Thái Diễn tông tan vỡ, Hóa Đạo Thạch Mẫu cũng biến mất không chút tung tích. Hiện tại đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, muốn tìm thấy Hóa Đạo thạch thì thật khó như lên trời.”
"Có điều, gần đây ta dò ra được một vài tin tức. Nếu tất cả đều thuận lợi, chắc hẳn ngày ta trở lại sẽ không còn xa.”
"Hóa Đạo thạch, Hóa Đạo Thần Nhất."
Lý Phàm thầm tính toán trong lòng, lại hỏi dò tiếp: "Thái Diễn tông này sớm đã tan vỡ mấy ngàn năm trước. Sao ta thấy đạo hữu lại hiểu biết tường tận đủ loại bí văn của Thái Diễn tông như thế? Chẳng lẽ đạo hữu là hậu nhân của Thái Diễn tông?"
"Đạo hữu đừng đùa, ta đương nhiên không phải hậu nhân của Thái Diễn tông. Sở dĩ ta biết rõ những bí ẩn này, còn không phải vì ta vừa lúc đào được một phần mộ của một đệ tử Thái Diễn tông…”
Lý Phàm nghe vậy, lập tức câm lặng.
Trong lúc nhất thời, hai người đều rơi vào sự yên tĩnh lạ lùng.
"Ha ha, đạo hữu đừng hiểu lầm. Thỉnh thoảng ta mới làm chuyện đào mộ này thôi. Hàng hóa của Thiên Lý Đường ta đều có nguồn gốc trong sạch, cam đoan với đạo hữu, chỉ có một số rất ít xuất phát từ trong mộ mà thôi.”
"Ha ha, đạo hữu yên tâm, ta cũng không kiêng kị gì chuyện này cả. Ta chỉ tin vào vật dùng tốt mà thôi, nguồn gốc ở đâu không quan trọng.” Lý Phàm bảo.
"Chà chà lời đạo hữu nói quả thực không mưu mà hợp với quan điểm của ta!” Tiêu Tu Viễn lại càng vui vẻ.
Lý Phàm nhớ tới mục đích ban đầu khi liên hệ với Tiêu Tu Viễn, lại thuận miệng nói: "Nhắc đến việc này, ta cũng có chuyện này muốn nhờ đạo hữu giúp đỡ."
Tiêu Tu Viễn lập tức bảo: "Đạo hữu cứ việc nói, có khả năng, ta nhất định giúp."
"Đạo hữu có biết Dược Vương tông thời thượng cổ không? Hôm nay, lúc dò xét điển tịch, ta tình cờ biết được thời trước, môn nhân của Dược Vương tông đều sử dụng một loại đỉnh nhỏ chuyên để gieo trồng và nuôi dưỡng các loại linh thực, thảo dược.”
“Chiếc đỉnh nhỏ này tự hình thành một không gian bên trong nó, còn có thể tự động tạo ra linh khí thuộc tính Mộc, giúp tăng tốc độ sinh trưởng của thảo dược."
“Vừa lúc ta tính trồng một loại thảo dược quý hiếm, cần dùng loại đỉnh nhỏ này.”
“Thế nhưng, di tích của Dược Vương tông có vẻ khá nguy hiểm, thế nên ta định làm phiền đạo hữu đi một chuyến, giúp ta tìm vài chiếc."
"Tất nhiên, thù lao trả cho đạo hữu sẽ không ít. Dù ta và đạo hữu cùng chung chí hướng, kết bạn rất vui, nhưng làm ăn là làm ăn, không thể không rõ ràng." Lý Phàm mỉm cười, từ tốn nói.
Tiêu Tu Viễn nghe vậy, cực kỳ đồng tình.
"Đạo hữu nói rất hay, làm ăn là làm ăn. Bằng lời này của ngươi, việc này ta nhất định giúp! Đỉnh nhỏ đúng không, loại vật này hẳn môn nhân nào cũng được phát cho một cái, cũng không phải vật đặc biệt quý hiếm gì, chắc có lẽ không khó tìm."
"Đạo hữu cứ chờ tin tốt của ta." Tiêu Tu Viễn đồng ý.
"Vậy thì làm phiền Tiêu đạo hữu rồi!" Lý Phàm cảm tạ trước.
Sau đó, hai người lại hàn huyên vài câu, Lý Phàm cũng không nhắc đến Hóa Đạo thạch và “Hóa Đạo Thần Nhất”, kết thúc lần truyền tin này.
"Mộ của môn nhân Thái Diễn tông, Hóa Đạo thạch..."
Lý Phàm ngồi trong Thiên Huyền Kính, từng cảnh tượng lúc còn là phàm nhân, sai người đi thăm dò mộ của Y Hành dần hiện ra trong đầu hắn.
“Khi ấy còn là phàm nhân nên mình không mấy để ý.”
“Nhưng giờ hồi tưởng lại, ngôi mộ của Y Hành kia dường như còn ẩn chứa bí mật khác.”
"Tiên Tuyệt Chi Địa cắt đứt linh khí, vậy mà trong ngôi mộ kia lại có núi mọc san sát, biển mây ngàn năm không tiêu tan.”
“Rõ ràng, đó cũng không phải là cơ quan của phàm nhân, mà hẳn là trận pháp cấm chế nào đó.”
Lý Phàm bỗng nhiên đứng dậy.
"Nếu vậy, mình phải trở lại Đại Huyền một chuyến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận