Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 468: Thế gian chân vạn tượng

“Phong Sinh Bảo Hạp, xem ra Đế quốc quả nhiên là truyền thừa của Ngự Thú tông năm đó.”
Có Thiên Dương thực lực Hóa Thần thủ hộ, Lý Phàm lúc này mới yên tâm xem xét thu hoạch giao dịch với Đế quốc lần này.
Tư liệu tường tận của rất nhiều dị thú và thực thể dị thú đóng băng trong Phong Sinh Bảo Hạp có lẽ tác dụng không lớn đối với tu sĩ khác.
Nhưng đối với Lý Phàm tu hành “Dung Lô Vạn Tượng Công” lại tuyệt đối là bảo khố khổng lồ.
Năng lực kỳ dị của các loại dị thú, Lý Phàm đều có thể dùng Dung Lô Vạn Tượng Công sau khi biến hóa nắm giữ từng cái.
“Vẻ đẹp của sinh linh cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!”
“Những điều trong Thiên Y Tiên Kinh ghi lại sợ rằng không phải là toàn cảnh sinh linh thế gian!”
Lý Phàm nhẹ chỉ tay, lấy ra tất cả Thư Trùng trong nhẫn trữ vật.
Thần thức đồng thời lật thư tịch, chỉ trong thoáng chốc, vô số quang ảnh phóng ra trên không trong động phủ.
Hoá Đạo thạch trong đầu nở rộ ra quang mang xanh thẳm trước đó chưa từng từng có, Lý Phàm híp mắt, cố gắng thu lại văn tự, hình ảnh chứng kiến lúc này vào trong đầu.
Thông tin như thủy triều tuôn trào, phân loại, lần nữa cất chứa, sắp xếp trong Hoá Đạo thạch.
Trong tiếng lật trang sột soạt, quang ảnh không ngừng biến ảo.
Sau khi ghi lại toàn bộ nội dung mấy trang, Lý Phàm cảm thấy huyệt thái dương hơi trướng đau.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, lại uống một viên Ngộ Đạo đan, Lý Phàm lại tiếp tục “đọc”.
Trong mấy ngàn năm diễn biến, Đế quốc ra đời rất nhiều giống loài độc đáo.
Tuyệt đại đa số đều là loại Lý Phàm chưa từng nhìn thấy trong Thiên Y Tiên Kinh.
Cũng không tồn tại trong Huyền Hoàng giới hiện nay.
Đủ loại năng lực kỳ dị chúng nó, tuy rằng Lý Phàm kiến thức rộng rãi cũng tấm tắc lấy làm lạ.
Ví dụ như ‘Trí Thức Trùng’ ký sinh trong đầu người, có thể giúp tăng lên năng lực tư duy, ví dụ như ‘Mô Thú’ sau khi cắn nuốt dị thể có thể ngụy trang hoàn toàn, lại ví dụ như ‘Thiên Linh Điểu’ lấy cảm xúc của nhân loại làm thức ăn...
Tất cả những loại này đều khiến cho Lý Phàm mở rộng tầm mắt.
“Hồng lô vạn tượng, đây mới là vạn tượng sinh linh chân chính nên có!”
Trong tiếng cảm khái của Lý Phàm, trang sách không ngừng lật qua.
Tích lũy mấy ngàn năm Đế quốc trong khoảng thời gian ngắn đều bị hấp thu trở thành tri thức trong đầu Lý Phàm.
Mười ngày sau.
Lý Phàm thở phào nhẹ nhõm, đè trán ẩn đau, thu hồi Thư Trùng vào trong nhẫn trữ vật.
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm Thiên Dương truyền đến, Lý Phàm xua tay, tỏ vẻ bản thân không sao.
Nghỉ ngơi non nửa ngày, chờ sau khi lần nữa khôi phục một ít tinh thần, Lý Phàm lại lấy ra hộp gỗ màu đỏ.
Dựa vào tin tức từng xem qua trong Thiên Huyền Kính lúc trước, Phong Sinh Bảo Hạp này chính là vật đặc hữu của Ngự Thú tông vào thời kỳ thượng cổ.
Nghe nói là dùng ‘Vạn Hóa Linh Mộc’ chế tạo, có thể niêm phong, cất giữ yêu thú sống.
Thời gian thay đổi, mấy ngàn năm qua đi, Vạn Hóa Linh Thụ hiện giờ sớm đã gần như diệt sạch.
Phong Sinh Bảo Hạp cũng là một vật khó cầu.
“Xem ra dự cảm của ta không sai.”
“Mấy phần quen thuộc cảm nhận được từ trên người nữ tử áo xanh hẳn đến từ Thanh Loan điểu Hứa Khắc từng gặp được trong Vẫn Tiên cảnh.”
“Không biết bạch hạc hiện tại còn ở đây không.”
“Nói như vậy, người sáng lập Đế quốc, tiên dân lĩnh ngộ ‘phương pháp ngự thú’ trước nhất chính là Hứa Khắc?”
“Trong ký ức của Lý Thần Phong, hắn sớm đã qua đời. Chẳng qua chuyện cũng chưa chắc thoạt nhìn đơn giản giống như mặt ngoài.”
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
“Suy luận từ tin tức đã biết trước mắt, Ngự Thú tông năm đó dường như chỉ có một mình Hứa Khắc tới tiểu thế giới kia, tạo thành truyền thừa của Đế quốc bây giờ.”
“Những người khác của Ngự Thú tông lại đã đi đâu? Lục Nhai đâu?”
“Vì sao Đế Tam Mạc lại đến Vạn Tiên Minh, trở thành quán trưởng của Bác Vật Thần Tàng quán?”
“Những chuyện này và nhiệm vụ của Bạch tiên sinh lúc trước lại có quan hệ gì?”
Có quá nhiều nghi hoặc, tạm thời không thể hiểu hết.
“Chờ hành trình Vẫn Tiên cảnh lần sau hẳn là có thể giải quyết một phần nghi vấn.”
“Sắp rồi.” Lý Phàm tính thời gian, thầm nghĩ trong lòng.
Thu hồi Phong Sinh Bảo Hạp, Lý Phàm lại lấy ra một viên Thú Hồn châu cấp bậc Trúc Cơ.
Có thể nói, lần này Đế quốc hào phóng như thế vượt xa ngoài dự liệu của Lý Phàm.
Chiến lực Thú Thần giáp của năm trăm Trúc Cơ, bốn trăm chín mươi Kim Đan, chín Nguyên Anh, nếu lợi dụng tốt chắc chắn có thể dấy lên sóng gió không nhỏ.
Tuy chỉ là trình độ chiến lực trên lý luận, nhưng ở Huyền Hoàng giới hiện nay, chiến lực thực tế của tu sĩ cũng thấp đến dọa người.
Ngoài tu sĩ chuyên tu đạo chiến đấu cực kỳ cá biệt ra, người bình thường còn lại biết mấy chiêu thuật pháp công kích, bảo mệnh đã là khó lường rồi.
Tồn tại có thể ảnh hưởng thần thức, lại có thể ngăn cản công kích của tuyệt đại đa số pháp thuật, tốc độ lại rất nhanh như Thú Thần giáp đối với tu sĩ bình thường hiện giờ tuyệt đối là đại sát khí.
“Chỉ là đời này cụ thể nên sử dụng thế nào mới có thể lợi ích hóa lớn nhất còn cần cân nhắc kỹ càng.”
Lý Phàm tạm thời đè xuống ý niệm, trong tay nắm một viên Thú Hồn châu ấn vào ấn đường.
Trước mắt bỗng một màu đỏ tươi, trong hoảng hốt, Lý Phàm giống như nhìn thấy một con liệp báo một mắt hung ác đánh tới hắn.
“Hừ!” Ý niệm Lý Phàm như châm, đâm tới đối phương.
Liệp báo phát ra một tiếng rên rỉ, ảo cảnh đã biến mất trong nháy mắt.
Thú Hồn châu nháy mắt hòa tan thành chất lỏng màu đỏ, hệt như có sinh mệnh từ ấn đường chảy ra khắp người.
Trong cảm ứng của Lý Phàm, có loại năng lượng đặc thù đang ý đồ xâm nhập thân thể của mình.
Tiến hành cải tạo thân thể.
Khác với loại cường hóa thuần túy của lực mật tàng thuyên chuyển trong cơ thể của Tạo Hoá Hồng Lô Công.
Thú Thần giáp càng giống như chiết lực lượng vốn thuộc về dị thú đến trên người nhân loại.
Tuy rằng năng lực tạm thời đạt được cường hóa nhưng thân thể cũng từ đây bị lây dính lực lượng dị thú, trở nên không còn thuần tịnh.
“Tà môn ma đạo, không vào chính lưu.”
Lý Phàm lắc đầu, lực mật tàng trong cơ thể lưu chuyển, giống như hồng thủy tuôn ra, loại bỏ lực lượng dị thú ý đồ xâm nhập trong giây lát.
Bên tai lần nữa truyền đến tiếng kêu rên của liệp báo, chất lỏng màu đỏ do Thú Hồn châu biến hóa thành trong phút chốc đã bị Lý Phàm bốc hơi.
“Xem ra quả thực chỉ thích hợp cho phàm nhân không thể tu hành sử dụng.”
“Cũng hoặc là...”
Hai mắt Lý Phàm hiện lên một tia dị sắc.
Hắn nghĩ tới Diệp Phi Bằng thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng đời trước.
“Bản thân có huyết mạch yêu thú thì tự nhiên sẽ không sợ loại ô nhiễm này nữa.”
“Đời này Hà Chính Hạo đi theo sau ta kiếm đầy bồn đầy bát, hẳn là sẽ không nhớ thương mối làm ăn nhập cư trái phép kia nữa.”
“Đám người Tô tiểu muội lúc này còn đang ở trong Ly giới, nếu không có ta, sợ là không có cơ hội có thể đến được đây.”
Lý Phàm khẽ mỉm cười.
“Kịch hay đời này lại không thể thiếu những tiểu gia hỏa này.”
Ngay sau đó Lý Phàm đứng dậy, sau khi cáo biệt Thiên Dương thì ẩn giấu thân hình, lặng yên đi tới Ly giới.
Vẫn là đi tới núi lửa trung tâm Ly giới trước, quan sát một hồi.
“Kỳ lạ...” Lý Phàm lắc đầu.
Vào lần đầu đến Ly giới hắn đã cảm thấy ngọn núi lửa kia có chút không bình thường.
Nhưng sau đó mỗi lần đến cũng từng đều cẩn thận kiểm tra một phen, lại từ đầu đến cuối không thể nhìn ra nguyên nhân.
Theo tu vi của hắn ngày càng cao thâm, dự cảm trong lòng cũng càng thêm mãnh liệt.
Nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.
“Có lẽ sau khi Nguyên Anh sẽ có phát hiện.”
Lý Phàm tạm thời ghi nhớ việc này, đi thẳng đến kinh thành Đại Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận