Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 881: Nhất niệm khóa thiên kiêu

Một thời gian tiếp theo, có thể nói là pháp tướng Truyền Pháp thiên tôn xuất hiện tương đối thường xuyên.
Trong một tháng xuất hiện tổng cộng năm lần.
Thậm chí có một lần chỉ cách nhau hai ngày.
Vốn Lý Phàm còn cho rằng để sử dụng đại chiêu này, ít nhất ba mươi ba Tiên tuyển giả kia cũng phải trả cái giá không nhỏ mới đúng.
Nhưng nhìn tần số này thì có vẻ không giống như hắn nghĩ.
Mỗi lần pháp tướng Truyền Pháp hiện thân ở châu vực khác Ngũ Lão hội, sau khi ép được mấy vị thiên tôn của Ngũ Lão hội ra tay là lại lặng lẽ biến mất không thấy.
Hơn nữa, càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi chính là mỗi lần pháp tướng kinh hồng xuất hiện, dường như càng ngày càng trở nên “sinh động” hơn.
Ngay từ đầu, chiêu thức chỉ là mở đôi mắt.
Sau đó chậm rãi thử xuất chưởng.
Pháp tướng gần như dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tiến bộ hơn.
Rất khó tưởng tượng nếu như nói đầy đủ số lần hắn thử nghiệm, cuối cùng có trở nên giống với Truyền Pháp thiên tôn chân chính hay không.
“Không cần đạt tới cấp bậc kia của Truyền Pháp, cho dù chỉ có một phần mười uy năng của Truyền Pháp cũng đủ cho Ngũ Lão hội ăn đủ rồi.”
“Khó trách Ngũ Lão hội lo lắng như vậy. Liên tục gửi mấy tin nhắn tới là muốn bảo ta giúp đỡ thăm dò lai lịch của ba mươi ba Tiên tuyển giả.”
Lý Phàm lạnh lùng cười: “Đáng tiếc là lần này ta thật sự là không thể ra sức rồi.”
Không để ý tới Ngũ Lão hội, Lý Phàm tập trung sự chú ý vào trên người khách hàng mới đến của Linh Mộc giới.
Lúc này do chính Thương Thiên Tứ đưa đi tham quan khắp nơi Linh Mộc giới.
Ngay cả tuổi còn nhỏ hơn Thương Thiên Tứ một chút, nhưng mà trên gương mặt có phần non nớt của hắn thỉnh thoảng lại hiện lên một tia tà khí.
“Ta nói Thiên Tứ à, cảnh sắc của tiểu thế giới này không tệ. Nhưng mà cứ khăng khăng gọi là cái gì mà ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’, có phải có hơi hữu danh vô thực không?”
Người đến chính là Thương Thiên Tứ tốn trăm cay nghìn đắng mới mang được Diêm Phương Châu về.
Diêm Phương Châu nói có chút khinh thường: “Cái gọi là Vạn Giới Liên Hợp là chỉ có mấy người như thế? Thật là khiến ta hưng phấn một hồi, còn tưởng rằng cuối cùng có thể làm một chuyện lớn lao chứ.”
“Sợ rằng đừng nói là lật đổ Vạn Tiên Minh. Chỉ nói Diễn Võ và Hộ Pháp đường của châu Thạch Lâm thì các ngươi ứng phó không được à?”
Sắc mặt của Thương Thiên Tứ đỏ lên, đang muốn phản bác.
Lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên đột ngột: “Tuổi không lớn lắm, giọng điệu không nhỏ. Để các ngươi tới thử một chút?”
Âm thanh này giống như cơn giận của thiên địa không ngừng vang vọng trong không gian của tiểu thế giới này.
Sắc mặt Diêm Phương Châu khẽ thay đổi, muốn tìm ra chủ nhân của giọng nói.
Lại phát hiện không biết bản thân đã bị ngăn cách từ lúc nào, Thương Thiên Tứ ở bên cạnh không thấy bóng dáng đâu.
Toàn bộ thế giới dường như đang mở rộng vô hạn, mà chính mình giống như con kiến trong trời đất, chỉ cảm thấy trời cao đất dày, vô cùng vô tận.
Hơn nữa bởi vì lời nói vừa rồi của mình mà hình như chọc giận thiên địa nơi đây.
Trong gió mây đổi màu, sát cơ khó có thể tưởng tượng bao phủ quanh người.
“Giả thần giả quỷ!” dù sao Diêm Phương Châu cũng là thế hệ thiên kiêu, sao dễ dàng bị hù dọa như vậy.
“Phá cho ta!”
Bóng của một ngọn lửa màu đen xuất hiện đột ngột ở phía sau hắn.
Trong chớp mắt khi ngọn lửa màu đen hiện ra, trong khoảnh khắc bầu trời vốn ào ào vũ bão trở nên đứng im.
Hơi thở lộ ra từ trong ngọn lửa màu đen mất đi.
Tất cả sát ý của thiên địa đông lại rồi sau đó rơi vào trong im lặng.
Ầm!
Cảnh tượng xung quanh giống như pha lê vỡ vụn, nổ tung từng tầng.
Trên mặt của Diêm Phương Châu không khỏi lộ ra mấy phần tự mãn.
Nhưng rất nhanh chút đắc ý này của hắn biến mất không thấy.
Bởi vì ngay sau đó thứ xuất hiện ở trước mặt hắn vẫn là thiên địa rộng lớn tràn đầy sát ý vô tận!
Giống như thứ bị hắn nghiền nát chỉ là một tầng ảo ảnh mà thôi!
“Bất kể ngươi có bao nhiêu tầng, tất cả đều phá cho ta!”
Diêm Phương Châu lạnh lùng hừ một tiếng, ngọn lửa màu đen bắn thẳng vào bầu trời như sao băng bay ngược.
Ở nơi đi qua, toàn bộ không gian đều như bị đóng băng và rơi vào trong trạng thái bất động.
Rồi sau đó bị quỹ tích màu đen nghiền nát thô bạo.
Khung cảnh xung quanh lại thay đổi đột ngột, lại là cảnh tượng ban đầu xuất hiện.
Tình thế dài hạn màu đen không suy giảm mà đâm liều.
Trong chớp mắt không biết bao nhiêu thiên địa bị nghiền nát.
Nhưng...
Cho dù hắn phá vỡ bao nhiêu tầng thì cảnh tượng ở bên ngoài vẫn lộ rõ và bao quanh lấy hắn, trước sau như một.
Giống như là mê cung không có điểm kết thúc, cho dù hắn coi nhẹ bức tường của mê cung và trực tiếp đánh vỡ.
Nhưng căn bản không nhìn thấy điểm kết thúc, thế nên hắn vĩnh viễn chỉ có thể bị mắc kẹt ở trong mê cung này.
Không biết qua bao lâu, tự tin vốn có trên mặt Diêm Phương Châu dần dần biến mất.
Chuyển từ không tin tà biến thành vô cùng hoang mang.
Cuối cùng sau khi hắn xác định bản thân không thể đột phá phong tỏa của thời gian và không gian thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Có bản lĩnh thì ra đây quang minh chính đại đánh một trận đi!”
“Muốn dựa vào chút thủ đoạn nhỏ này để thu phục người khác?”
Diêm Phương Châu đối mặt với thiên địa vây khốn mình, lớn tiếng nói.
Tiếc rằng, khiến hắn hơi thất vọng chính là hình như đối phương hoàn toàn không nghe được lời của mình.
Một chút phản ứng cũng không có.
Trong mắt Diêm Phương Châu hiện lên một tia sắc bén, lấy ra một phù văn màu vàng bao phủ bởi lôi quang.
Ném lên không trung.
Nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là ‘Phá Không phù’ bách phát bách trúng trước đây lúc này lại mất đi công hiệu.
Chẳng những không phá vỡ được không gian và tạo ra con đường chạy trốn.
Trái lại cũng giống như bị lạc đường, lượn vòng trên không trung một cách mờ mịt.
Kế tiếp, Diêm Phương Châu thử tất cả thủ đoạn bảo mệnh của mình.
Toàn bộ đều không có ích!
Lúc này Diêm Phương Châu thật sự hoảng rồi.
“Ta chịu thua!”
“Ta không nên nói mạnh miệng! Vạn Giới Liên Hợp hội quả nhiên danh bất hư truyền!”
Diêm Phương Châu cưỡng chế cay nghiệt trong mắt, hô lớn về phía không trung.
“Vẫn mong tiền bối cho phép ta gia nhập Liên Hợp hội!”
Không trung yên tĩnh, vẫn không có bất kỳ phản ứng.
Diêm Phương Châu ngẩn ngơ, cho rằng đối phương không nghe thấy nên lại hô mấy lần nữa.
Kết quả vẫn như thế.
Diêm Phương Châu có hơi mờ mịt.
Linh Mộc giới.
Thương Thiên Tứ nhìn Diêm Phương Châu đột nhiên đứng yên tại chỗ, cảm thấy hơi kỳ quái.
Gọi mấy tiếng, dáng vẻ của đối phương giống như vốn dĩ không nghe thấy.
Cuối cùng lần này hắn ý thức được không đúng.
Dường như xung quanh của Diêm Phương Châu có một rào cản vô hình bao quanh hắn.
Người bên ngoài không chỉ không thể chạm vào hắn mà dường như hắn cũng không cảm ứng được bên ngoài.
“Tiền bối...” Thương Thiên Tứ nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện, yếu ớt nói.
“Tiểu tử không tệ, chính là cần đánh bóng hơn nữa. Trước tiên mặc kệ hắn một năm rưỡi đã.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Trong tay của hắn, một ngọn lửa màu đen nhấp nháy bất định và không ngừng động.
Hình như muốn thoát ra khỏi tay của Lý Phàm.
Nhưng bị nắm lấy vô cùng chắc chắn.
Thương Thiên Tứ không dám phản bác, chỉ đành phải cúi đầu đồng ý.
Lý Phàm nhìn Diêm Phương Châu bị hắn dùng Vô Hạn Pháp vây khốn, sờ sờ cằm.
Ý nghĩ vừa động, ngay sau đó Diêm Phương Châu bị chuyển dời đến bên ngoài tháp cổng hắc ngọc của Liên Hợp hội.
Giống như con số hành động, bày ra dáng vẻ thích hợp của nó.
“Khi nào hắn sụp đổ thì thả hắn ra ngoài là được rồi.”
“Cũng thuận tiện giáo huấn.”
Lý Phàm nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận