Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 139: May mắn lại có được Thương Hải

Trong hai năm qua, ngoại trừ chuyện Trương Hạo Ba ngự bão lấn Vạn Tiên ra thì còn xảy ra vài chuyện lớn.
Năm 21 sau Lưu Điểm, ngoài rìa Tùng Vân Hải, gần đại dương vô tận.
Hai vị Hóa Thần Tiên quân chẳng biết vì sao lại đại chiến ở đây, tràng tranh đấu này kéo dài hơn một tháng mà vẫn chưa phân được thắng bại.
Cuối cùng, khi màn trời bị xé rách, ánh sao lấp lánh bao phủ hai người họ thì trận chiến hấp dẫn ánh mắt của vô số tu sĩ đang đứng ngoài quan sát này mới chấm dứt.
Cũng vào năm 21 sau Lưu Điểm này, sau khi hai vị tu sĩ Hoá Thần quyết chiến không lâu, tại Nguyên Đạo châu tiếp giáp Tùng Vân Hải, thiên địa dị tượng bao trùm toàn châu, Lam Vũ Tiên tôn Hợp Đạo cảnh đã ngã xuống.
Nghe đồn Lam Vũ Tiên tôn này là đại tu sĩ sống sót từ thời Đại kiếp nạn, nắm Nguyên Đạo châu trong tay đã gần ba ngàn năm rồi.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không thể chứng được Trường Sinh chi cảnh, khi đại nạn buông xuống, đành phải thân tử đạo tiêu.
Sau khi Lam Vũ Tiên tôn qua đời, cả Nguyên Đạo châu rơi vào tràng tranh đấu không nhỏ.
Năm 22 sau Lưu Điểm, ở hải vực Tây Bắc Tùng Vân Hải, một động phủ nhô lên từ dưới đáy biển rồi bay thẳng về phía Cửu Sơn châu.
Chuyện này cũng khiến rất nhiều tu sĩ tò mò đi tìm hiểu hư thực.
Nhưng cuối cùng, không một ai trở về, đều mất tăm mất tích.
Lý Phàm ghi nhớ từng sự kiện được truyền miệng này.
Sau đó, hắn lại kiểm tra lịch sử của linh phù thông tin.
Công tác thu thập cổ vật chứa đạo vận hình như cũng khá thuận lợi, với sự giúp đỡ của đám thiên kiêu, tiến độ nhanh hơn so với ước tính ban đầu khá nhiều.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa những lần báo cáo của Triệu Nhị Bảo càng ngày càng dài, lần gần đây nhất đã là nửa năm trước rồi.
Xem ra, vẫn phải cho hắn một bài học sâu sắc mới được.
Tiêu Hằng thì cơ bản chẳng dám quấy rầy hắn.
Ngược lại, Tô tiểu muội cứ cách dăm bữa nửa tháng thì lại gửi tin nhắn cho Lý Phàm.
Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ thỉnh an sư phụ tốt, sư phụ khoẻ.
Mỗi khi đột phá cảnh giới, nàng cũng đều báo tin vui.
Tiên thể trời sinh quả thực tu hành rất nhanh, mới hai năm thôi mà hiện giờ nàng đã có tu vi Luyện Khí hậu kỳ rồi.
Tốc độ tu luyện của Tiêu Hằng thì chậm hơn, vẫn là Luyện Khí trung kỳ. Nhưng mà nghe nói, hắn cũng cách đột phá không xa nữa.
Ngoài ra, Lý Phàm chỉ hàn huyên vài câu với những tu sĩ có dịp kết giao trước đây chứ không còn chuyện gì để làm nữa.
Tuy nhiên, khi tiến vào Thiên Huyền kính, Lý Phàm lại phát hiện rằng, vào năm 21 sau Lưu Điểm, có một vị tu sĩ Trúc Cơ tên Hà Hân Hân đã từng phát tín hiệu muốn bái phỏng vài lần.
Không ngừng không nghỉ, kéo dài mãi đến nửa năm trước mới chấm dứt.
Chỉ có điều, khi đó, Lý Phàm vẫn còn đang khổ tu trận pháp ở chỗ Trương Chí Lương nên không nhận được tin tức.
"Hà Hân Hân..." Lý Phàm suy nghĩ một hồi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cổ quái.
Không lẽ người này có liên quan đến Hà Chính Hạo ư?
Hắn đột nhiên nhớ lại, ở kiếp trước, vào lần đầu tiên chứng kiến bão, người khởi động đại trận hộ đảo đúng là một vị nữ tu sĩ.
Chẳng qua, về sau hắn không nhìn thấy nàng lần nào nữa nên cũng dần quên mất.
"Hà Hân Hân này hẳn chỉ ở lại Tùng Vân Hải một thời gian, đã rời đi rồi?” Lý Phàm chỉ có thể suy đoán như vậy.
Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định không đi tìm nàng làm gì.
Nếu có duyên thì ngày sau ắt sẽ gặp lại.
Tất cả những chuyện vặt vãnh đều đã được xử lý, Lý Phàm không trì hoãn thêm nữa.
Thông qua truyền tống trận, đi tới Lưu Vân đảo.
Theo lời Ngô Hành tẩu của Vạn Hoa Thương Hội trong kiếp trước, hắn ta đổi được Thương Hải châu từ tay một ngư dân trên Lưu Vân đảo.
Như vậy, Thương Hải châu hẳn mới được sinh ra trong biển sâu thì đã bị một con cá nuốt phải.
Sau đó, nó với rơi vào tay của ngư dân này.
Nhưng không biết lúc này, Thương Hải châu vẫn còn ở trong biển hay đã bị trục vớt lên rồi.
Lý Phàm kích hoạt Tàng Hình phù theo thói quen, bay lên giữa không trung Lưu Vân đảo, dốc lòng cảm ứng.
Kiếp trước, hắn từng hoá thân thành thương hải nên rất quen thuộc với khí tức của Thương Hải châu.
Nếu nó ở trên hòn đảo này, hắn tất có thể phát hiện ra.
Đáng tiếc, sau khi bay một vòng, hắn vẫn không tìm ra được tung tích của Thương Hải châu.
Vì thế, Lý Phàm chỉ đành tìm kiếm vòng vòng quanh hải vực ven Lưu Vân đảo này.
Biển cả rộng lớn, Thương Hải châu thì chỉ mới được thai nghén, khí tức của nó cực kỳ yếu ớt.
Hành động này của Lý Phàm thật sự không khác gì mò kim đáy biển.
Cũng may, việc này chỉ mất một thời gian ngắn.
Ba tháng sau, Lý Phàm hữu kinh vô hiểm cầm Thương Hải châu thu vào trong nhẫn trữ vật.
"Có thương hải mất, tự có thương hải sinh."
Lý Phàm tỉ mỉ quan sát kỳ vật bản thân đã vô cùng quen thuộc này.
Hắn nhạy cảm nhận ra, Thương Hải châu hình như còn nhỏ yếu hơn vài lần so với chính nó trong kiếp trước.
Màu lam ẩn chứa bên trong dường như đã được pha loãng ra.
Không còn sâu thẳm như đại dương, chỉ có một màu xanh nhạt như bầu trời.
"Còn tưởng rằng đời này không gặp được ngươi nữa, không ngờ rằng ngươi cũng biết đạo lý tách ra đặt cược.”
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên vẻ khác lạ, sau đó, hắn phát động “Phệ Vật Pháp” rồi nuốt Thương Hải châu vào đan điền.
Muốn chân chính tiến vào Trúc Cơ, phải chờ nó hoàn toàn thành hình thì mới được.
Tuy thế, chẳng có gì trở ngại Lý Phàm nuốt nó vào trong bụng để cảm ngộ.
Thương Hải Châu đến tay, chuyện Lý Phàm muốn làm trong Tùng Vân Hải này đã được hoàn thành hơn phân nửa.
Sau đó, hắn lại đến Dạ Lan đảo một chuyến để kiểm tra tình hình của các thiên kiêu và tiện thể tiếp tục đe doạ Triệu Nhị Bảo.
Để khiến cho ấn tượng càng thêm sâu sắc, Lý Phàm sử dụng thêm một tầng ảo mộng.
Trong mộng, Triệu Nhị Bảo đột nhiên lại rơi vào cơn ác mộng cổ vật đều bị đập nát.
Nhưng đây đã là lần thứ ba trải qua chuyện này nên gã có thể cưỡng lại ở một mức độ nhất định.
Thế là, gã bèn giẫy giụa và tỉnh lại khỏi ảo mộng này.
Tuy vậy, gã vẫn giả bộ như vẫn còn đắm chìm trong ảo cảnh để đánh lừa Lý Phàm.
Mãi đến khi Lý Phàm xuất hiện, gã mới đột ngột đánh lén.
Dưới một kích, gã dễ dàng đánh chết Lý Phàm.
Nhìn thi thể ngã xuống đất, ác mộng nhiều năm đè nặng trong lòng gã cuối cùng cũng bị tiêu trừ.
Triệu Nhị Bảo không khỏi đắc ý, ngửa mặt lên trời thét dài.
Song, gã lại kinh ngạc phát hiện ra trên bầu trời không có dị tượng của tu sĩ ngã xuống như mọi khi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, gã thấy Lý Phàm đang nghiêng đầu nhìn mình với nụ cười quỷ dị trên môi.
Cảnh tượng xung quanh bị nghiền nát như thuỷ tinh vỡ tan tầng tầng lớp lớp, gã lại trở về căn cứ của mình.
Thời gian dường như trở lại ngày gã và Lý Phàm gặp nhau lần đầu tiên.
Gã đang kể lại nguồn gốc của đạo vận trên cổ vật cho Lý Phàm nghe.
Chỉ có điều, mọi chuyện lại thay đổi, sau khi nghe lời gã kể xong, Lý Phàm căn bản không quan tâm gì đến chuyện tái hiện đạo vận.
Hắn trực tiếp đập nát hết cổ vật trong căn cứ rồi vỗ vào đỉnh đầu của gã một cái.
Khung cảnh trước mắt tối sầm lại, Triệu Nhị Bảo lập tức bừng tỉnh.
Cả người toát mồ hôi lạnh, mới đầu, gã mê mang một hồi rồi sau đó dồn sức phân biệt cảnh vật xung quanh thật lâu.
Dù không thấy bóng dáng Lý Phàm đâu nhưng gã vẫn không thể phân biệt nổi đây là ảo cảnh hay đúng là hiện thực.
Ước chừng hơn nửa ngày trôi qua, Triệu Nhị Bảo mới lấy lại được tinh thần.
Biết đây là cảnh cáo của Lý Phàm, gã vội vàng gửi tin nhắn cho Lý Phàm.
Trong bóng tối, quan sát tận mắt vẻ mặt và cử chỉ của Triệu Nhị Bảo, Lý Phàm biết lần uy hiếp này xem như thành công.
“Tuy vậy, đây không phải là kế sách lâu dài. Sau này, nếu có cơ hội thì mình nhất định phải học pháp môn khống chế tu sĩ mới được.”
Sau đó, Lý Phàm đưa mắt nhìn Tô Trường Ngọc một hồi.
Tuy chưa khử chướng xong nhưng hắn vẫn không nóng nảy, vẫn kiên trì không từ bỏ.
Hơn nữa, nhờ Tô tiểu muội và Tiêu Hằng thỉnh thoảng lại cho vài bảo vật trợ giúp, hắn đã cách việc tiêu trừ chướng hoàn toàn không xa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận