Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 97: Cơ quan bố trí sát cục

"Tọa sơn hưởng kỳ thành, không nghĩ tới, trên đời này lại có công pháp như vậy."
"Đáng tiếc, hắn chỉ thuận miệng nói ra chứ không để lại công pháp.”
"Không biết thi cốt của Hà đạo hữu còn có thể tìm về được hay không..."
“Tọa Sơn Quyết” thật sự quá thích hợp với Lý Phàm, có thể triệt để phát huy ưu thế tiên tri của "Hoàn Chân".
Lúc trước, không biết "Tọa Sơn Quyết" thì thôi, hiện giờ, một khi đã biết được sự huyền diệu của nó.
Như vậy, môn công pháp này, hắn nhất định phải tu luyện, ai cũng không ngăn được!
Hà Chính Hạo đã chết nhưng hình như cũng không truyền lại công pháp.
Không sao, Lý Phàm có "Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết", có thể thông qua phương pháp tế luyện phân thân để đoạt lấy trí nhớ của Hà Chính Hạo.
Có lẽ, có thể thôi diễn ra "Tọa Sơn Quyết" hoàn chỉnh.
Nếu thật sự kém may mắn, không thành công, thì kiếp sau, Lý Phàm vẫn có thể nghĩ cách đoạt lấy.
Nghĩ đến đây, Lý Phàm không khỏi hứng thú với động phủ thượng cổ nơi Hà Chính Hạo ngã xuống.
Một nhóm của Hà Chính Hạo gồm năm gã tu sĩ Trúc Cơ, vậy mà tất cả đều đã ngã xuống, chỉ còn lại một tu sĩ may là có tu vi Kim Đan nên mới may mắn thoát được.
Tin tức khiến người khiếp sợ này cũng đã dấy lên sóng gió không nhỏ trên Vạn Tiên đảo.
Trong lúc nhất thời, tin tức ngầm tràn lan.
Sau khi tìm hiểu một phen, Lý Phàm cũng dần dần hiểu rõ ngọn ngành của sự việc.
Động phủ này nằm bên trong một ngọn núi lửa dưới đáy biển.
Bình thường, khi núi lửa ngủ say, động phủ vốn không thể nào bị người phát hiện. Mãi cho đến không lâu trước đây, núi lửa bỗng nhiên bộc phát, động phủ ẩn giấu bên trong mới bị tu sĩ đi ngang qua phát hiện.
Thế là bèn có một đám người như Hà Chính Hạo kết bạn đi vào đó thăm dò.
Một Kim Đan, năm gã Trúc Cơ.
Đội hình này không thể nói là yếu.
Dù sao, căn cứ vào tin tức bọn họ lấy được, nơi này chỉ là động phủ của một gã tu sĩ Kim Đan tên là Thiên Dương Chân nhân thời thượng cổ.
Theo lẽ thường, khi thăm dò động phủ của tu sĩ Kim Đan, với đội hình như đoàn người Hà Chính Hạo, tuy không thể nói là dư sức qua cầu nhưng toàn thân trở ra, hẳn là không phải việc gì khó mới đúng.
Có điều, sau khi xâm nhập vào bên trong động phủ, kích phát một cấm chế nào đó, bọn họ mới phát hiện, Thiên Dương Chân nhân, tuy rằng đúng là có tu vi Kim Đan.
Nhưng hắn lại tu hành Cơ Quan thuật tồn tại từ thời thượng cổ mà hiện nay đã sớm thất truyền.
Hơn mười con khôi lỗi cơ quan bị kích hoạt trong nháy mắt, bao vây đoàn người.
Chỉ có tu sĩ Kim Đan tên Trịnh Vân Tiêu kia liều mạng trọng thương mới chạy thoát được.
Còn năm gã Trúc Cơ tu sĩ thì đều chết thảm trên tay khôi lỗi cơ quan.
Bởi vì trong năm gã tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống lần này, đã có hết ba người là trấn thủ của đảo trong Tùng Vân Hải, nên Vạn Tiên Minh chính thức phái ra một tên tu sĩ Nguyên Anh để điều tra Trịnh Tiêu Vân, dò xem có khả năng là do hắn giết người diệt khẩu hay không.
Kết luận cuối cùng được đưa ra, đó thực sự chỉ là một tai nạn.
Năm tu sĩ Trúc Cơ bị thiệt mạng không chỉ không đánh tan chủ ý thăm dò động phủ của mọi người, trái lại, nó còn khiến bọn họ càng ngày càng hứng thú với việc tiến vào đó hơn.
Chưa tính đến khôi lỗi cơ quan trong động phủ vốn có giá trị liên thành, chỉ riêng di sản của năm vị tu sĩ Trúc Cơ cũng đã làm cho không ít người đỏ mắt.
Nghe nói, nhóm thăm dò lần hai cũng đã được tập hợp xong.
Dẫn đầu lần này là một Đại năng Nguyên Anh, Câu Huyền Chân quân.
Người này say mê các loại bí thuật, nghe nói Cơ Quan thuật thất truyền lại hiện thế lần nữa thì lòng ngứa ngáy không thôi.
Vì vậy, hắn quyết định đích thân đến xem rõ ngọn ngành.
"Cũng không biết lần thăm dò này có thành công hay không? Nhưng mà lần này đều là do các đại tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan dẫn đầu, mình không nên đi góp vui.”
"Nhiều bảo bối như thế, họ cũng không đến mức giành hài cốt của Hà Chính Hạo chứ?"
"Mình có nên tạo một nhiệm vụ treo thưởng hay không?"
"1000 điểm cống hiến? Hơi nhiều, 500 điểm hẳn là đủ rồi..."
Lý Phàm cũng không lo lắng "Tọa Sơn Quyết" sẽ bị lộ.
Tu sĩ hiện nay, không ai có thói quen mang kè kè công pháp bên người cả.
Người bình thường, sau khi học xong công pháp, họ sẽ phá huỷ ngọc giản, khi nào cần thì mới chép lại.
“Khi nào cần”, đương nhiên là chỉ thời điểm muốn giao dịch công pháp.
Tiên pháp không thể tu luyện chung, công pháp chính là tài nguyên quý giá nhất của Tu Tiên giới.
Công pháp giống như "Tọa Sơn Quyết", được vô ý tìm thấy trong động phủ thượng cổ, thì luôn có thể bán được cho Vạn Tiên Minh hay tổ khác với giá cao ngất ngưởng.
Còn công pháp như "Tiểu Diễn Thuỷ Quyết", được đổi từ Thiên Huyền kính, thì vẫn có thể bán lại cho Vạn Tiên Minh để hồi chút vốn.
Sau khi bán công pháp, dĩ nhiên những ký ức về nó cũng sẽ bị tiêu trừ.
"Công pháp trong thiên hạ, đại khái có thể chia làm hai loại."
"Một loại là được thôi diễn ra sau Đại kiếp nạn, có bản sao dự phòng, dù cho tu sĩ tu luyện nó có chết ngoài ý muốn thì công pháp cũng sẽ không bị thất truyền, có thể được bán lại cho người khác. Giống như hai môn công pháp trong mộ của Tiền Hoành vậy."
"Loại còn lại chính là công pháp đã tồn tại trước Đại kiếp nạn, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tuyệt tích trên đời, chỉ có người tu hành nó mới biết. Nếu như tu sĩ tu hành nó ngã xuống, vậy thì có nghĩa là công pháp này sẽ triệt để bị mai một. "Tọa Sơn Quyết", "Định Hải Thần Kiếm",... đều là dạng công pháp này."
"Còn mình, nhờ vào “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, có thể có xác suất nhất định có thể thôi diễn lại những công pháp thất truyền từ thi hài của người quá cố..."
"Hoặc có lẽ, đây mới chính là phương pháp sử dụng chính xác của “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”?"
"Chẳng lẽ, mình nên quay lại nghề cũ sao?"
Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.
Sau một hồi, Lý Phàm lắc đầu.
"Vẫn nên tìm cách thu hồi thi hài của Hà đạo hữu rồi tính sau. Trước đó, mình cũng nên làm vài nhiệm vụ để kiếm điểm cống hiến cái đã."
Muốn luyện chế phân thân thì phải cần bản tôn đích thân ra tay.
Hơn nữa, nếu đã quyết định rằng mối quan hệ giữa bản tôn và phân thân Lâm Phàm phải được giữ kín tuyệt đối. Vậy thì nhiệm vụ nhặt xác, bản tôn phải là người công bố mới được.
500 điểm cống hiến, tu sĩ khác có lẽ phải tích góp nửa năm mới có thể kiếm đủ.
Nhưng đối với Lý Phàm, kẻ nắm trong tay rất nhiều bí ẩn của Tùng Vân Hải, thì lại chỉ là một chuyện bé cỏn con.
Lần hoàn thành nhiệm vụ Lam Huyết san hô lúc trước đã trôi qua được ba năm rồi, hiện giờ, nếu lại hoàn thành một, hai nhiệm vụ khác thì có lẽ sẽ không khiến quá nhiều người để ý.
Vì vậy, Lý Phàm bắt đầu dò danh sách nhiệm vụ.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã chọn được một nhiệm vụ có thù lao 2.000 điểm.
Lý Phàm nhận nhiệm vụ rồi trả lời.
"Hải vực Tây Nam của Tùng Vân Hải, trong hang động đá vôi bên dưới Cung Hải đảo, có loại hải thú mà ngươi đang tìm kiếm."
"Tu vi của chúng tương đương Luyện Khí hậu kỳ nhưng lại kết thành đoàn đội, đối phó không dễ."
"Cần lưu ý, hang động này có hai tầng. Nên khám phá cẩn thận để tìm lối vào tầng hai."
"Bầy hải thú ở trong tầng hai của động đá vôi."
Vẫn chỉ cung cấp thông tin.
Hơn nửa ngày sau, đối phương đã xác nhận tính xác thực của tin tức.
Khá hào phóng, cho Lý Phàm 1000 điểm cống hiến.
Điểm cống hiến đã đến tay, vì thế, Lý Phàm lập tức công bố nhiệm vụ treo thưởng 500 điểm cống hiến trong Thiên Huyền kính.
Trong nhiệm vụ, hắn nói mình và Hà Chính Hạo có giao tình gần bốn mươi năm, tâm đầu ý hợp.
Không đành lòng nhìn thi thể của hảo hữu long đong ở bên ngoài, cho nên hắn tuyên bố treo thưởng, muốn mang hài cốt của Hà Chính Hạo về, an táng cho thật tốt.
Vốn tưởng rằng phải qua một thời gian mới có người nhận nhiệm vụ.
Không ngờ, chẳng mất bao lâu, nhiệm vụ đã được người tiếp nhận.
Người này chính là một thành viên của đoàn thám hiểm đang tập kết, chính là một tên tu sĩ Trúc Cơ.
Đối phương còn gửi tin nhắn, hỏi xem Lý Phàm có muốn đi theo hay không.
"Được Đại năng Nguyên Anh dẫn đội, tất nhiên là sẽ trở về an toàn."
Đối phương thề son sắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận