Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 939: Nhất niệm vạn quỷ sinh

Trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu phát ra ánh sáng đen âm u.
Dường như xuyên thấu qua tầng tầng ngăn cách và nhìn chằm chằm vào Lý Phàm thánh thai.
Song Lý Phàm không có cảm thấy chút âm u, lạnh lẽo hay sợ hãi nào, ngược lại hắn còn cảm thấy hơi thân thiết, ấm áp.
Giống như…
Hắn và chủ nhân của đầu lâu này đã từng quen biết vậy.
“Kỳ lạ, cảm giác như này…”
Thánh thai nhìn chằm chằm đầu lâu mãi không rời đi.
Không giống như các vật triển lãm khác trong Thần Tàng quán, đầu lâu này không có mô tả chi tiết nào.
Chỉ đánh dấu là đầu lâu của tu sĩ đầu tiên lây nhiễm Tiên Phàm Chướng làm nhận dạng thân phận.
Dường như bởi vì nguyên nhân tu sĩ này khi còn sống đã lây nhiễm Tiên Phàm Chướng nên nó không khác gì với di cốt của người phàm đã chết.
So với những bộ xương trắng sáng bóng được lưu lại của các đại tu sĩ vẫn lạc thì nó rất khác biệt chỉ bằng một cái liếc nhìn.
Theo người hướng dẫn giải thích, có lẽ ngoại trừ quán trưởng Thần Tàng quán ra thì không ai biết tại sao vật này lại được đặt trong trung tâm của Tàng Tàng quán.
Nhưng vật có thể được trưng bày ở trung tâm của Bác Vật Thần Tàng quán, cũng đủ để nói rõ giá trị của nó.
Bất luận là giá trị thực tế hay giá trị kỷ niệm.
Từ những dao động nhè nhẹ trong cảm xúc của bản tôn cảm ứng được, thánh thai cũng biết hình như cái đầu lâu này rất quan trọng đối với hắn.
Tuy nhiên, hiện tại không phải lúc lấy nó đi.
Cuối cùng, hắn lại nhìn đầu lâu thật thâm sau, ngay khi Lý Phàm thánh thai đang định rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó.
Hắn quay đầu lại lần nữa, cẩn thận ghi nhớ toàn bộ hình dáng của đầu lâu.
“Có lẽ ta có thể dựa theo hình dáng của đầu lâu để phục hồi lại tướng mạo của vị tu sĩ như trước.”
Chính vì nguyên nhân này, bản tôn đã có một chỉ lệnh.
Tuy, bản thân Lý Phàm không có nắm giữ loại kỹ thuật này nhưng Huyền Hoàng giới lớn như thế, nhất định sẽ có tu sĩ có thể làm được điều này.
Kế tiếp, thánh thai đi dạo một hồi lâu trong Bác Vật Thần Tàng quán.
Đợi đến khi xác định rằng bên phía bản tôn đã đồng thời nắm giữ toàn bộ nội dung công pháp ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’, lúc này hắn mới giả vờ như vẫn còn chưa thỏa mãn, rời khỏi Thần Tàng quán.
Tu sĩ dẫn đường vẫn tận chức đứng đợi ngoài cửa.
Cho đến khi thánh thai được đưa ra ngoài tổng bộ Tiên Minh, hắn mới lắc mình biến mất.
Lý Phàm thánh thai mơ hồ nhận ra có tu sĩ đang âm thầm đi theo phía sau hắn, trong lòng cười lạnh.
Không chút do dự, hắn quyết đoán lựa chọn tự sát.
Nguyên Anh động thiên tự phát nổ như một quả cầu ánh sáng rực rỡ giữa tiếng oanh minh cực lớn.
Đợi đến khi tu sĩ truy tung nhận thấy có điều gì đó không đúng, vội vàng đuổi tới.
Lý Phàm thánh thai đã không còn hài cốt và hóa thành tro bụi rồi!
Tu sĩ truy tung mặc áo đen, trên trán hình như khắc một chữ ‘pháp’.
Hắn nhìn lên không trung với vẻ mặt khó coi.
Nhưng lại không có dị tượng tu sĩ vẫn lạc xuất hiện.
“Chân trưởng lão đoán không lầm, quả nhiên chỉ là phân thân!”
“Đáng tiếc, không ngờ hắn lại cẩn thận và quyết đoán như vậy, cắt đứt manh mối!”
“Xem ra, ta chỉ có thể tra từ miếng ‘ngọc bài cận pháp’ mà thôi.”
Tu sĩ áo đen không cam lòng nhưng sau khi kiểm tra nhiều lần tại hiện trường, vẫn không phát hiện bất kỳ manh mối gì, cũng chỉ có thể tức giận rời đi.
Trong Linh Mộc giới.
Lý Phàm đang cẩn thận nghiên cứu ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’ trong mật thất.
Trước đó, hắn đã thông qua tượng thần vô diện ban “Thần dụ”, để cho những tu sĩ trong Vạn Giới Liên Hợp hội tìm kiếm người có thể khôi phục lại tướng mạo khi còn sống của đầu lâu.
Hắn tin rằng không bao lâu sẽ có kết quả.
“Nếu như ta có thể xác định được thân phận của đối phương, có lẽ có thể biết rốt cuộc Di niệm vĩnh hằng có lực hấp dẫn lớn đối với ‘Hoàn Chân’ là gì.”
Tạm thời để việc này sang một bên, bây giờ Lý Phàm phải tập trung toàn bộ tinh thần vào môn công pháp trước mắt này.
Bởi vì bản gốc thôi diễn là ‘Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục’, hơn nữa yêu cầu của Lý Phàm là biểu hiện và đặc thù sau khi chuyển vận công pháp tương tự với nó.
Cho nên, có thể nói ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’ là một phiên bản kém chất lượng của Minh U Lục.
Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục là dùng vô số ý niệm để bồi dưỡng thành một sự tồn tại giống như quỷ thần. Mỗi một quỷ thần đều là một thân thể độc lập. Tuy nhiên, nó được bản thể tạo ra nên chịu sự khống chế của bản thể.
Mà sau khi luyện thành Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp, trong cơ thể sẽ giống như có vô số ‘quỷ thần’ tồn tại vậy.
Nhưng không phải là dùng ý niệm bản thân cắt tạo thành một cá thể đơn độc mà là thông qua trui luyện, thần niệm tạo vật được bồi dưỡng ra.
Nghiêm khắc mà nói, những quỷ thần kia vẫn là một phần trong ý niệm của Lý Phàm.
Chẳng qua là biểu hiện cụ thể độc đáo.
Tuy giới hạn uy lực hơi thấp nhưng không có nguy hiểm mất khống chế.
Ngược lại, có thể thông qua tạp niệm hóa thành tạo vật ý thức khiến tâm đạo của bản thân càng thêm thuần túy.
Dĩ nhiên, đối với một người mang ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’ như Lý Phàm thì bản thân hắn cũng không có bao nhiêu tạp niệm tồn tại.
Thế nên, khi tu hành môn công pháp này, Lý Phàm vẫn cần phải diễn hóa ra rất nhiều ý niệm.
Nửa tháng sau.
Trước mặt Lý Phàm, một tạo vật trong suốt dị dạng trông giống người nhưng không phải người, có hai đầu và bảy cánh tay, chợt xuất hiện.
Tường tận xem xét tạo vật ý niệm trong chốc lát, Lý Phàm cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tuy cùng là tạo vật ý niệm nhưng không giống với thứ mà ‘Tam Nguy Quỷ Thần Minh U Lục’ biến thành.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Phàm chợt nhận ra.
“Lòng ta không có tạp niệm nên tạo vật ý niệm được sinh ra không tránh khỏi có chút chính trực.”
“Không giống như U Minh Lục, âm khí dày đặc.”
Sau khi Lý Phàm nhận ra nguyên nhân khác biệt, rất nhanh trong đầu hắn đã nảy sinh ý niệm đen tối.
Sau đó, tạo vật ý niệm được tạo thành cũng trở nên vô cùng tà khí.
Thế là Lý Phàm bắt chước làm theo.
Thông thường thì việc tạo ra tạo vật ý niệm không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nó cần được bồi dưỡng từ từ dựa trên cảm ngộ của bản thân về những tai kiếp đã trải qua.
Tích lũy theo thời gian mới có thể nuôi dưỡng ra được một đại quân tạo vật ý niệm.
Nhưng Lý Phàm đâu phải thường nhân?
Hắn luân hồi nhiều lần, kinh nghiệm thật sự quá nhiều.
Đủ loại kiến thức trong bề dày lịch sử của nhiều phân nhánh Huyền Hoàng giới, đều hóa thành nguyên liệu để kiến tạo nên tạo vật ý niệm.
Thậm chí còn được hưởng lợi từ việc chứng kiến sự hủy diệt của Huyền Hoàng giới bởi một cái liếc mắt của vị chân tiên. Những biểu hiện cuối cùng của sự sợ hãi và tuyệt vọng của vô số tu sĩ khi thế giới bị hủy diệt khiến một số tạo vật do Lý Phàm tạo ra trông rất đáng sợ và dị thường.
Với sự gia trì của ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ khiến tâm trí của bản thân càng thêm cường đại.
Sau hơn mười ngày, một đại quân ‘quỷ thần’ dữ tợn, tà khí và oán khí ngất trời, chiếm cứ trong cơ thể Lý Phàm.
Cảm nhận kiệt tác của bản thân, Lý Phàm không khỏi cau mày.
“Sợ rằng khi thả nhất niệm này ra, thật sự giống như quỷ đã tới vậy.”
Trong lòng chợt động, Lý Phàm lắc mình và xuất hiện ở một chỗ trong không gian trống rỗng.
Đó là phiên bản tăng cường Lưỡng Nghi Vi Trần trận dùng để vây khốn Diêm Phương Châu!
Ngay lúc này, có vẻ như Diêm Phương Châu thật sự không chịu nổi sự hành hạ không phải người.
Đôi mắt hắn vô thần, ngơ ngác ngồi trên mặt đất. Giống như một cái xác không hồn, hoàn toàn không có sinh cơ.
Khác biệt một trời một vực so với hình tượng tao nhã khí chất khi mới tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận