Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 354: Huyền Hoàng nghịch Luyện Tâm

Nhưng ngay sau đó, Lý Phàm vốn đang tìm kiếm đáp án của luyện tâm, trong đầu bống lóe lên, như thể nghĩ ra điều gì đó.
Trong lòng hắn bỗng sáng tỏ, quan sát và phân tích đầy lý trí như thể một người ngoài cuộc.
“Đây chính là bản năng nội tâm của mình sao?”
“Gặp phải tình huống tuyệt vọng như vậy, có người có lẽ sẽ lựa chọn mạo hiểm đi vào trong sương trắng, tìm một con đường sống trong tuyệt cảnh.”
“Có người có lẽ sẽ lựa chọn chỉ cần mình sống sót không cần quan tâm đến tính mạng người khác, ra tay trước, sử dụng âm mưu thủ đoạn ám hại giết chết người khác trước.”
“Có người lại thà chết chứ không chịu ra tay với đồng đội.”
“Còn mình, phương thức ứng phó trong vô thức của mình lại là trước tiên ẩn nấp trốn đi, chờ người khác đánh giết xong, ngồi thu lưới làm ngư ông đắc lợi.”
“Đây chính là lựa chọn chiến lược tối ưu nhất trong tình hình hiện tại, cũng có liên quan đến những trải nghiệm từ trước đến nay của mình.”
“Sự lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau. Theo mình, tính cách khiến lựa chọn của mỗi người trở nên như vậy, chứ không hề có sự phân biệt tốt xấu.”
“Cái này được gọi là, bản tâm của con người.”
“Luyện tâm, luyện tâm...”
Lý Phàm ngần người suy nghĩ, lẩm bẩm một mình.
Quên mất làn sóng ma âm nguy cơ trùng trùng bên ngoài cứ điểm, quên mất cục diện nguy hiểm sắp cùng đường bí lối trong cứ điểm.
Như thể đã bị mê hoặc, tâm thần hắn hoàn toàn đắm chìm, thậm chí ngay cả mấy lần ma âm quy mô nhỏ tập kích cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi trong quá trình Lý Phàm lĩnh ngộ.
Cứ như vậy, đến ngày thứ năm mươi sau khi làn sóng ma âm bùng phát.
Lãnh Ưng Y vẫn chưa trở về, vì để có thể kéo dài thời gian kiên trì.
Sau khi cân nhắc, mọi người quyết định từ bỏ phần lớn khu vực cứ điểm Giáp Tuất Hào.
Chỉ giữ lại một vài kiến trúc cơ bản.
Bằng cách này, có thể làm giảm tốc độ tiêu thụ “Hắc Tử Phù”đi một nửa.
Mặc dù khu vực có thể hoạt động nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng so với việc có thể được sống lâu thêm một chút thì chen chúc với nhau một tẹo cũng chẳng tính là gì.
Chỉ là đám người vốn thân thiết với nhau, giờ đây lại phòng bị lẫn nhau nhiều hơn.
Ngoài mặt đều vẫn rất khách khí, nhưng trong lòng bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì, cũng chỉ có chính bản thân họ mới biết.
Sóng ngầm dâng trào, ẩn chứa sát khí.
Khi Lý Phàm nhận thấy bầu không khí xung quanh mình dần dần khác lạ, dưới sự cảnh báo của bản năng cơ thể, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại khỏi trạng thái xuất thần.
Chỉ cần khẽ liếc mắt nhìn một lượt, Lý Phàm đã có thể biết rõ tình hình hiện giờ như thế nào.
Từ xưa đến nay, loại chuyện bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng, vì để sống sót mà tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện hiếm thấy.
Dù là bản thân Lý Phàm, sau khi biết rõ tình hình hiện giờ của mình, cũng nổi lên sát tâm.
Sát tâm này cũng chính là tâm ý của bản thân hắn.
Không thuộc về tạp niệm, dù có là Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú cũng không thể nào tiêu trừ được.
Lý Phàm cẩn thận cảm nhận suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu mình.
“Mưu cầu sống sót, là bản năng của con người. Vì để sống sót mà giết chóc, chính là thuận theo tâm ý.”
“Thuận theo tâm ý, thuận theo tâm ý...”
Bỗng nhiên, Lý Phàm sững sờ, trong lòng không ngừng lặp lại cụm từ đó.
Thật lâu sau đó, trong mắt hắn lóe lên sự khác lạ.
“Luyện tâm, luyện tâm. Lúc nào cũng là chuyện thuận lợi, thì làm thế nào để có thể luyện tâm được đây?”
“Muốn luyện đạo tâm, e rằng phải dùng nghịch cảnh để rèn luyện.”
“Nghịch cảnh, trái ngược...”
Như thể có một tia chớp rạch ngang xuyên qua màn sương mù, trong khoảnh khắc đó, Lý Phàm như đã hiểu ra điều gì.
“Muốn trường sinh, cần phải đi ngược lại đạo lý thiên địa.”
“Mà muốn luyện đạo tâm...”
“Thì cần lại đi ngược lại ý nghĩ thật sự của bản thân mình.”
“Có lẽ từ trước đến nay, mình đều tu hành sai rồi.”
Ánh mắt Lý Phàm dần dần sáng lên.
“Muốn gì làm nấy, nghiền nát hết thảy tạp niệm, cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở cấp bậc của Thanh Tâm Chú mà thôi.”
“Muốn thật sự tu hành Hoàng Huyền Luyện Tâm Chú, thì cần phải rèn luyện bản tâm.”
“Chống lại sự lựa chọn theo bản năng của bản thân mình sao?”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm chỉ cảm thấy như được giác ngộ, mọi phiền muộn trong lòng đều bị quét sạch.
Vận chuyển Luyện Tâm Chú, nhất thời cũng nhanh hơn trước hàng chục lần.
“Xem ra suy đoán tưởng chừng như đánh bậy đánh bạ này của mình, lại đúng là thật.”
“Nghịch luyện đạo tâm.”
“Phương pháp tu hành này, cũng kỳ lạ thật.”
“Lấy nguy cơ Giáp Tuất Hào lần này làm ví dụ, nếu như muốn mượn cơ hội lần này để luyện tâm, thì không thể làm theo suy nghĩ bản năng của mình được.”
“Tốt nhất là phải làm ngược lại.”
“Sự khác biệt với bản tâm của mình càng lớn, nội tâm càng phải chịu dày vò, hiệu quả tu hành của Luyện Tâm Chú sẽ càng rõ.
“Vậy thì lựa chọn tốt nhất nên là...”
Suy nghĩ trong đầu Lý Phàm xoay chuyển, lập tức đã đưa ra được phán đoán.
Mà Luyện Tâm Chú được vận chuyển ngày càng không có trở ngại, cũng chứng minh được suy đoán của hắn.
“Chỉ là, làm như vậy, liệu có đáng giá hay không.”
“Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, được Hoàn Chân đánh giá còn trên cả Vân Thủy Huyễn Mộng Công...”
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Lý Phàm đưa ra quyết định cuối cùng.
Không lâu sau, trong phòng họp của cứ điểm Giáp Tuất Hào.
Lý Phàm triệu tập mọi người, đặt ra câu hỏi trong lòng mình.
“Tính khả năng của việc cưỡng chế quay trở về Tiên Lũy Vĩnh Hằng sao? Lý đại sư, ngươi hỏi cái này làm gì vậy?” Một Thanh Huyền thủ quân có tên là Hà Sâm ngờ vực hỏi.
Nhưng sau đó người nọ lập tức phản ứng lại, còn cho rằng Lý Phàm lại muốn cử người ra ngoài cầu cứu.
Sắc mặt y có chút khó coi, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Những ngày gần đây, làn sóng ma âm không những không có dấu hiệu suy yếu, mà thậm chí còn có xu hướng mạnh lên.
“Với thực lực hiện giờ của chúng ta, nếu như muốn vượt qua sương trắng trong làn sóng ma âm này, e rằng...”
Hà Sâm không ngừng lắc đầu.
Một vị tu sĩ Nguyên Anh khác của Diễn Võ đường tên là Khổng Vũ cũng trực tiếp phủ định: “Tuyệt đối không thể!”
“Thực lực của Lãnh đạo hữu ta biết rõ. Nếu như y cũng cầu cứu thất bại, thì chúng ta chắc chắn không có khả năng thành công. Chi bằng chờ sau khi làn sóng ma âm suy yếu rồi lại đưa ra quyết định.”
Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ.
“Cứ chờ thêm đi, nói không chừng Lãnh đội trưởng sắp trở về rồi thì sao?”
“Đúng thế, Lý đại sư, đừng đưa ra những quyết định vội vã như vậy thì hơn. Nhiều người sức lực lớn, mặc dù hiện giờ cứ điểm của chúng ta không có nhiều nhân thủ, nhân vẫn có thể miễn cưỡng chiếu cố lẫn nhau. Nếu như lại chia ra hành động, một khi gặp phải tình huống bất ngờ gì, e rằng sẽ không thể nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta đâu!”
Những tu sĩ phối hợp xây dựng trận pháp trong cứ điểm, dù có tu vi Nguyên Anh, cũng đều gọi Lý Phàm là “đại sư”.
Mặc dù Lý Phàm vẫn luôn bày tỏ năng lực về trận pháp của mình rất bình thường, không đảm đương nổi chức danh đại sư, cật lực từ chối.
Nhưng vẫn không thể thay đổi cách gọi của những người này.
Lâu dần, hắn cũng chỉ đành chấp nhận.
Lúc này, thấy các tu sĩ đều có ý kiến trái ngược với mình, trong lòng Lý Phàm thầm nói: “Thật ra ta cũng có suy nghĩ giống với các ngươi, chỉ tiếc là ta cần phải thử nghiệm một lần.”
“Chỉ có thể làm ngược lại mà thôi.”
Song hắn cũng không tranh cãi với họ, chỉ chờ sau khi mọi người đều yên tĩnh lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ.
Chờ đến khi chúng tu sĩ đều bắt đầu trốn tránh ánh mắt của hắn, lúc này Lý Phàm mới chậm rãi lên tiếng: “Chư vị, người ngay không nói những lời mờ ám. Trước khi xảy ra làn sóng ma âm, từ cứ điểm Giáp Tuất Hào đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng rồi quay lại, chỉ cần có hai, ba ngày.”
“Hiện giờ dù sóng ma âm có đáng sợ, làm gì cũng đều khó khăn. Nhưng nếu như tất cả đều không có gì đáng ngại, thời gian đi đi về về cùng lắm chỉ mất khoảng mười ngày mà thôi.”
“Nếu như cứ mãi không về, e rằng kết quả chỉ có thể là đã xảy ra biến cố, lành ít giữ nhiều rồi.”
“Tu sĩ đời chúng ta, giành mệnh với trời, sinh tử là chuyện bình thường, cũng không cần phải kiêng kỵ chuyện này quá.”
“Trên thực tế, trước khi Lãnh đội trưởng đi, cũng từng đặc biệt dặn dò ta một chuyện.”
Những lời này cũng thật sự không phải là do Lý Phàm bịa ra, mà quả thật là có chuyện như vậy.
Mấy vị tu sĩ Thanh Huyền quân ở hiện trường, đều là nhân chứng.
Vì vậy, sau khi Lý Phàm nói xong, trong mắt bọn họ đều lóe lên một tia âm trầm.
Mà trong phòng cũng đều lặng im, không có một ai phản bác.
Lúc này Lý Phàm mới nói tiếp: “Hiện giờ vật tư trong cứ điểm sắp cạn kiệt, mà trước mắt làn sóng ma âm lại không có xu thế dừng lại...”
“Một vấn đề không thể tránh khỏi đang bày ra trước mặt chúng ta, chờ đến sau khi vật tư được sử dụng hết, chúng ta nên làm thế nào?”
“Có lẽ, căn bản không cần chờ đến lúc đó.”
“Trước mắt số lượng ‘Hắc Tử Phù’ còn lại càng ngày càng ít, e rằng vì để tranh đoạt chút hi vọng sinh tồn cuối cùng, có một số người đã không thể kiềm chế được sát ý của mình rồi.”
Thấy Lý Phàm không chút do dự vạch trần ý nghĩ đen tối trong lòng mọi người, có một số tu sĩ không ngồi yên được nữa, lập tức bước ra bày tỏ ý kiến.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Lý đại sư, ngài yên tâm, với Thanh Huyền quân bọn ta, chức trách lớn hơn sinh mệnh.”
“Đúng thế! Lý đại sư, nếu như chúng ta đã phụng mệnh để bảo vệ an toàn của ngài, thì nhất định sẽ làm được. Nếu những người khác có ý định làm tổn tương ngài, trừ phi bọn họ bước qua xác chúng ta!”
Mấy vị tu sĩ Kim Đan trong Thanh Huyền quân đều nhao nhao nói rất hùng hồn, chính nghĩa.
Mà những tu sĩ khác của Diễn Võ đường, Thiên Cơ đường trong cứ điểm nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.
“Lý đại sư...”
Đang định nói gì đó, Lý Phàm lại phất tay ngắt lời bọn họ.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói: “Chư vị không cần phải như vậy. Ngay cả con giun con kiến còn tham sống sợ chết, huống hồ gì là tu sĩ chúng ta?”
“Tu luyện đến cảnh giới này như chúng ta, ai lại chưa từng trải qua trăm ngàn gian khó chứ?”
“Mưu cầu sống sót, không hề có lỗi.”
“Nhưng...”
Lý Phàm hơi dừng lại, thu hút sự chú ý của toàn thể tu sĩ.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, chính trực thẳng thắn nói: “Chúng ta đều là thành viên của Vạn Tiên Minh, nếu như chết khi chiến đấu với Ngũ Lão hội, cũng coi như là chết không hối tiếc.”
“Nhưng nếu chết vì tàn sát lẫn nhau, e rằng ta chỉ có thể chết không nhắm mắt.”
“Vì để tránh cho tình huống này xảy ra, ta mới cho rằng, chúng ta nên đi đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng tìm cứu viện một lần nữa trước khi vật tư cạn kiệt.”
“Giống như những gì các vị huynh đệ Thanh Huyền quân nói, làn sóng ma âm lần này tập kích có cường độ hiếm thấy. E rằng hiện giờ Tiên Lũy Vĩnh Hằng ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể hi vọng bọn họ sẽ phái viện binh đến đây cứu viện.”
“Trong tuyệt cảnh, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều mạng một phen.”
Những lời Lý Phàm nói hùng hồn mạnh mẽ, song những tu sĩ có mặt ở đây nghe vậy trên mặt lại chỉ lộ ra sắc mặt cổ quái.
Đạo lý này ai cũng đều hiểu, nhưng cường giả mạnh nhất trong cứ điểm Giáp Tuất Hào, Lãnh Ưng Y còn đã có nguy cơ gặp phải chuyện bất trắc ở trong làn sóng ma âm này rồi.
Ai có thể đảm bảo bản thân mình có thể làm được chuyện Lãnh Ưng Y không thể hoàn thành chứ?
Ở yên trong cứ điểm, còn có thể cố gắng níu chút hơi tàn, sống lâu thêm một chút.
Ra khỏi cứ điểm, đối mặt với sương trắng và sóng ma âm, e rằng lập tức chỉ có một con đường chết, đạo hạnh tiêu tan.
Lý Phàm ngươi nói chính trực thẳng thắn đến vậy, còn chẳng phải là vì muốn xúi giục đám người bọn ta đi tìm chết hay sao.
Chẳng lẽ ngươi sẽ liều mạng đích thân xuất mã chắc?
Toàn bộ tu sĩ có mặt ở đây đều nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này vẫn chưa đến bước phải lật mặt với nhau, bọn họ liếc nhìn nhau, sau cùng vẫn là Khổng Vũ ho nhẹ một tiếng, muốn tiếp tục khuyên nhủ.
Song những gì Lý Phàm nói tiếp sau đây, lại khiến tất cả bọn họ đều kinh ngạc đứng dậy.
“Vì để bảo vệ ta chu toàn, Lãnh đội tưởng e rằng đã bỏ mình trong làn sóng ma âm.”
“Vốn dĩ ta đã rất không nỡ.”
“Ta cũng biết chuyện tìm cứu viện vô cùng nguy hiểm. Nếu như lại có thêm ai trong số chư vị vì ta mà bỏ mình, ta lại càng không có mặt mũi nào để đối mặt với mọi người.”
“Vậy nên, ta quyết định...”
Lý Phàm cố gắng kìm xuống cảm giác khó chịu trong lòng, nói ra những lời ngược lại với đạo tâm của mình.
“Một thân một mình, đi về Tiên Lũy Vĩnh Hằng để tìm cứu viện.”
“Nếu như ta không chết, chắc chắn sẽ tìm một con đường sống cho các vị.”
Lý Phàm nói rất dứt khoát, vẻ mặt kiên quyết.
Đám người Khổng Vũ, Hà Sâm hoàn toàn không ngờ được vị Trận pháp sư trẻ tuổi này lại đưa ra quyết định như vậy.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và gương mặt kiên định của Lý Phàm, trong lòng họ không còn nghi ngờ gì nữa, mà kinh ngạc không thôi.
Trên thực tế, là một Trận pháp đại sư xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, tuy rằng Lý Phàm chỉ có tu vi Kim Đan.
Nhưng hắn lại có địa vị cao nhất trong cứ điểm Giáp Tuất Hào.
Bởi vì dù là Thanh Huyền quân, hay là các tu sĩ của bộ phận khác như Diễn Võ đường có mặt ở đây, đều là vì để phối hợp với Lý Phàm xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận mới đến nơi này.
Nếu như hắn lấy lý do “Không thể để chậm trễ việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, một khi ta bỏ mình chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng của cả trận pháp”, bắt ép chúng tu sĩ phải cử người đi tìm cứu viện.
Vậy thì sau cùng, tám chín phần mười tu sĩ cũng vẫn sẽ phải khuất phục.
Nhưng hiện giờ, hắn lại không hề làm như vậy.
Mà lại tự nguyện gánh vác nhiệm vụ có thể nói là cửu tử nhất sinh này, liều mình tìm một con đường sống cho mọi người.
Bất chấp sinh tử của bản thân mình, đặt lợi ích của mọi người lên trên...
Trên thế giới này còn có người như vậy sao?
Các bậc thánh nhân ngày xưa, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi nhỉ?
Trước đó ở cùng hắn lâu như vậy, mà lại không phát hiện ra được điều gì cả?!
Quả nhiên chỉ có lúc đứng trước ranh giới sinh tử, mới có thể thấy được bản tính của một người.
Mà khi mọi người nhớ lại những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình, không khỏi thầm thấy xấu hổ.
Vì đều tự cảm thấy xấu hổ không thôi, lần này bọn họ đều chân thành khuyên nhủ.
“Lý đại sư, hà tất phải vậy chứ! Mặc dù tình thế không ổn, nhưng cũng không đến mức cần ngài phải liều mạng.”
“Đúng thế, đại sư xin hãy nghĩ lại. Vừa phải đối phó với ma âm lẫn sương trắng thật sự quá mức nguy hiểm! Sẽ lành ít dữ nhiều đấy!”
Đối mặt với những lời khuyên can của mọi người, Lý Phàm kiên quyết nói: “Ý ta đã quyết, mọi người không cần phải nói nhiều.”
“Mọi người quanh năm đều ở Vực Thẳm Gào Thét, đều có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với ma âm và sinh tồn trong sương trắng. Nếu như mọi người thật sự có lòng, chi bằng nói cho ta biết tất cả những điều cần chú ý trên đường đi, để cơ hội sống sót trở về của ta lớn hơn một chút.”
Lý Phàm vô cùng tiêu sái nói với mọi người.
Chúng tu sĩ làm ra vẻ dè dặt khuyên can một hồi, thấy quả thật không thể thay đổi ý chí của Lý Phàm, chỉ có thể thở dài.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng, đồng thời nhao nhao truyền thụ lại những kinh nghiệm sinh tồn của bản thân mình trong Vực Thẳm Gào Thét này.
Lý Phàm tập trung tinh thần lắng nghe, nhớ kỹ trong lòng.
Sau đó, hắn lại mang theo vật tư đủ để mình mình sống sót trong sương trắng khoảng hai mươi ngày, dưới ánh mắt không nỡ của mọi người, một mình dấn thân vào con đường cô độc đi đến Tiên Lũy Vĩnh Hằng.
Điều đáng để chú ý là, có lẽ do bị Lý Phàm làm cảm động.
Thanh Huyền thủ quân Hà Sâm quyết định cùng hành động với Lý Phàm ngay trước khi hắn rời đi.
Nhưng sau khi khen ngợi nghĩa cử cao đẹp của đối phương xong, Lý Phàm vẫn lựa chọn từ chối ý tốt của y.
Trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và cảm động của đối phương, Lý Phàm đeo “Hắc Tử Phù” lên người, xác định vị trí tiên thành đoạn chưởng trong sương trắng trắng xóa mênh mông, cả người hóa thành một tia sáng, lao vào trong đó.
Những tu sĩ khác trong cứ điểm Giáp Tuất Hào, liếc nhìn bóng dáng Lý Phàm dần biến mất, trên mặt ai nấy đều có những biểu cảm khác nhau.
“Không ngờ trong giới tu tiên hiện giờ, mà vẫn có người đức độ, cao cả như vậy. Quả thật tự thẹn không bằng.”
“Ta đã sống uổng phí ba trăm bốn mươi tám năm. Đến tận hôm nay mới gặp được một người như vậy, thật đúng là đáng tiếc.”
“Nếu như Lý đại sư đại nạn không chết, từ nay về sau, ta chắc chắn sẽ nghe theo lời hắn, chỉ đâu đánh đó.”
Sau khi im lặng một lúc, mọi người lại bắt đầu nhao nhao cảm khái, tiếc hận nói.
“Hừ!”
Chỉ có duy nhất Hà Sâm liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh thường, phất tay áo rời đi.
Sắc mặt mọi người ít nhiều gì cũng có chút gượng gạo xấu hổ.
Mọi người đều tản đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận