Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 240: Đột phá bình cảnh trong nháy mắt

Sau khi được Lý Phàm chỉ bảo, Tiêu Tu Viễn như được khai sáng.
Y vội vàng cáo từ trong phấn khích, đi làm chuyện theo sắp xếp.
“Khụ khụ…” Phân thân ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Khó trách bây giờ chỉ còn lại nghiên cứu lý luận chứ không có ai thật sự nghiên cứu thực tiễn phương pháp mở mật tàng trong cơ thể người này nữa.”
“Tu luyện thuật pháp thì chỉ cần thoả mãn điều kiện là có thể tiến giai trăm phần trăm, còn khai phá mật tàng trong cơ thể người này thì lại cực kỳ chậm chạp.”
“Nếu tự mày mò thì chỉ cần hơi vô ý một chút xíu thôi là người luyện sẽ bị hao hụt khí huyết, tổn thương nguyên khí.”
“Cũng may đây là cơ thể phân thân, không cần lo lắng di chứng về sau. Mình chỉ cần thử nghiệm để tích luỹ kinh nghiệm là được.”
Lâm Phàm mua một viên long hổ đan bổ sung khí huyết từ Thiên Huyền kính rồi nuốt cái ực.
Rất nhanh, sắc mặt đã trở lại hồng hào, phân thân lại tiếp tục quay lại công cuộc thử nghiệm.
Thời gian còn lại của năm 15 sau Lưu Điểm cũng trôi qua vội vã.
Năm 16 sau Lưu Điểm, trong cơ thể của Lý Phàm đột nhiên có hai luồng tu vi hồi báo xuất hiện.
Lý Phàm rung động cả người, thức tỉnh lại từ trong quá trình bế quan.
Không thể tiếp tục tu luyện, cũng không thể tiến thêm bước nữa.
Lý Phàm biết, lần này mình đã là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.
Chỉ cần có thể đột phá được bình cảnh là mình sẽ có thể bắt đầu kết đan rồi.
Hai luồng tu vi hồi báo chứa kha khá lực lượng ban nãy lần lượt đến từ Diệp Phi Bằng và Tiêu Hằng.
Cảm thấy tò mò, hắn bắt đầu dò tìm ghi chép của tinh thể xanh lam trong thức hải về tất cả mọi chuyện đã xảy ra với hai người này trong khoảng thời gian gần đây.
Sau khi Diệp Phi Bằng cắn nuốt Thanh Phong Chân Ý, tốc độ tu hành của y cũng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Y nhanh chóng đạt đến Luyện Khí viên mãn.
Rồi chỉ qua nửa năm, y giống như không gặp phải bất kỳ bình cảnh tu hành gì, bắt đầu bắt chước Trương Hạo Ba trong trí nhớ từ kiếp trước, dùng “Thanh Phong Chân Ý” để xây đắp đạo cơ.
Diệp Phi Bằng đột phá lên Trúc Cơ thành công, sau đó, y trở về hoang đảo đắc ý khoe khoang với mọi người.
Y còn ra vẻ ta đây, lấy giọng điệu miệng lưỡi “tiền bối” dạy bảo mọi người.
Bị chuyện này kích thích, Tiêu Hằng càng thêm quên mình tu luyện.
Chỉ sau một tháng đạt đến Luyện Khí viên mãn, Tiêu Hằng đi vào tiền trạm cảnh bạch cốt, nhận được kỳ vật nhân chi thượng phẩm, “Táng Hải Cốt Kiếm”, từ tế đàn.
Nhờ đó, y cũng tấn cấp Trúc Cơ cảnh thành công.
Chính Lý Phàm đã đích thân chuẩn bị kỳ vật Trúc Cơ này cho y.
Sau khi trúc cơ, chuyện đầu tiên Tiêu Hằng làm là tìm kiếm Diệp Phi Bằng so tài.
Hai người đều vừa mới thăng cấp không lâu nên còn chưa thể làm chủ hoàn toàn thực lực của bản thân.
Thế nên, cả hai chiến đấu một hồi lâu mà vẫn không thể phân ra thắng bại.
Đành phải kết thúc bằng một trận hoà.
Tiêu Hằng thở dài, sự vui mừng nhảy nhót vừa dâng lên trong lòng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Còn Diệp Phi Bằng vốn đang kiêu ngạo tự đắc thì cũng cảm giác được nguy cơ.
Không ở lại trên hoang đảo, y đi ra ngoài, dựa theo ký ức có từ kiếp trước, vừa tu hành vừa tìm cơ duyên.
Lý Phàm lại xem xét tình hình của mấy người còn lại.
Trong số đó, Tô tiểu muội là người tiến bộ nhanh nhất, có tu vi cao nhất.
Mặc dù nàng vẫn còn là một đứa con nít, dành phần lớn thời gian trong ngày để chơi đùa, không có vẻ khắc khổ tu hành gì mà lại cực kỳ hiếu động.
Nhưng nàng quả thực có thiên phú cực tốt, đã đạt đến tu vi Luyện Khí hậu kỳ rồi, chắc hẳn cũng sẽ đột phá Trúc Cơ kỳ trong tương lai không xa thôi.
Tiếp theo chính là Trương Hạo Ba có tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Còn lại là Tô Trường Ngọc và tỷ muội họ Ân, bọn họ cũng đã tẩy sạch Tiên Phàm chướng, chính thức bước lên tiên đồ.
Cảm nhận từng luồng tu vi hồi báo đến từ mọi người, Lý Phàm cảm thấy bản thân như một lão nông dân cần cù vất vả.
Quan sát rau hẹ nảy mầm, lứa sau nối tiếp lứa trước nhú lên khỏi mặt đất, tình hình rất khả quan.
Cứ như thấy được một ruộng lúa mạch vàng óng sắp đến mùa thu hoạch, hạt nào hạt nấy nặng trĩu cả thân lúa.
Sự sung sướng khi được một mùa bội thu lộ rõ ra trên khuôn mặt của hắn.
Trong sự phấn khởi này, hắn đột nhiên ngộ ra một điều, thả lỏng tâm trạng.
Bình cảnh vây khốn bản thân hắn đã tự sụp đổ.
Con đường phía trước đã không có bất kỳ thứ gì ngăn cản nữa, ngay bây giờ, nó là một con đường đầy bằng phẳng chờ hắn vượt qua.
Chỉ cần hắn “dòm thiên địa chi phách” thành công thì sẽ có thể dễ dàng ngừng kết Kim Đan.
Không ngờ rằng lần này lại thuận lợi như vậy, chuyện này khiến Lý Phàm không khỏi sinh ra ảo giác khí vận của bản thân đã đổi thay.
Nhưng cũng may, Lý Phàm vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Mình dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ lâu như vậy nên đây cũng chỉ là biểu hiện hậu tích bạc phát mà thôi.
Hơn nữa, lúc này mình chỉ mới đột phá được bình cảnh, còn cách ngưng kết ra Kim Đan thật sự rất xa, khoảng cách đến Kim Đan cảnh cũng rất lớn.
“Dòm thiên địa chi pháp…”
Nhớ về những tư liệu đã đọc trong Thiên Huyền kính từ trước đến nay.
Kết hợp với cảnh tượng Trương Hạo Ba lấy “Thủy Phong Kiếm Pháp” để ngưng kết giả đan trong kiếp trước.
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ: “Với kinh nghiệm tích luỹ được, mình muốn ngưng kết Kim Đan cũng rất đơn giản.”
“Bất kể là Thuỷ pháp ứng với Tùng Vân Hải, hay Kiếm pháp ứng với Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm, hay Phong pháp có liên quan đến Trương Hạo Ba và Diệp Phi Bằng…”
“Chỉ cần chọn một trong số chúng rồi nghiên cứu sâu thêm thì không mất bao nhiêu lâu, mình sẽ có thể kết đan.”
“Nhưng nếu vậy, Kim Đan hình thành từ đó sẽ không xứng với đạo cơ “Hoàn Chân” của mình.”
“Từ không thành có, vừa giả vừa thật.”
“Đây là nền tảng mình dựa vào khi dùng “Hoàn Chân” trúc cơ.”
“Cũng bởi vậy mà mình có thể dùng “Hoàn Chân” biến thành bất kỳ thiên địa kỳ vật nào đã từng được hấp thụ.”
“Mọi kỳ vật trong thiên địa, mình đều có thể dùng.”
“Còn pháp ứng với Kim Đan thì là…”
Lý Phàm dừng lại một nhịp.
“Mọi pháp của Thiên Đạo đều là pháp của mình.”
“Tu sĩ bình thường kết đan chỉ có thể ngưng tụ một hoặc vài luồng pháp tắc thuần thuý.”
“Nếu vậy, mình cần phải ngừng kết ra một viên…”
“Kim Đan chứa vạn pháp.”
Lý Phàm hít một hơi thật sâu, áp xuống rung động trong lòng.
“Với tu sĩ khác, dù là thiên tài cỡ nào thì có cố gắng cả đời cũng không thể làm nổi.”
“Thế nhưng, đối với người có “Hoàn Chân” như mình, chỉ cần đảm bảo luân hồi thành công thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ thành hiện thực mà thôi.”
“Tuy nhiên, quá trình này chắc chắn vô cùng lâu dài. Có lẽ mình phải chọn tạm một pháp thích hợp để đột phá Kim Đan trước rồi tính tiếp.”
“Tốt nhất mình nên tăng sức chiến đấu đến mức cao nhất trước đã.”
Nói về lực sát thương mạnh nhất, kể từ khi tiến vào tu tiên giới đến nay, kinh qua biết bao nhiêu kiếp, Lý Phàm vẫn cảm thấy Thiên Sát kiếm và Mặc Sát là đặc biệt đáng sợ nhất.
“Mặc Sát là lực lượng phá hoại thuần túy, chôn vùi tất cả.”
Tinh thể xanh lam trong thức hải của hắn chậm rãi nở rộ ánh sáng, bắt đầu chiếu lại cảnh tượng Mặc Sát diệt sạch tất cả mọi thứ trong kiếp trước.
“Kiếp trước, chỉ có phân thân Luyện Khí kỳ của mình được tận mắt chứng kiến cảnh tượng Mặc Sát diệt thế. Cho nên hiểu biết của mình về pháp này còn chưa đủ để ngưng kết Kim Đan.”
“Có lẽ Mặc Sát buông xuống kiếp này chính là cơ hội tốt để mình có thể quan sát lại lần nữa.”
“Còn Thiên Sát kiếm…”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm hơi nhíu mày.
Kiếm này tràn ngập khí tức chết chóc, hỗn loạn, điên cuồng, bạo ngược.
Không rõ lai lịch.
Nhưng chỉ vỏn vẹn là một chuôi kiếm bị tàn phá thôi mà cũng đã có thể chống chọi được với Thanh Phong có cảnh giới Hợp Đạo.
Nếu thật không thể tưởng tượng nổi thể hoàn chỉnh của nó mạnh đến nhường nào.
“Muốn dùng pháp của Thiên Sát kiếm để kết đan thì tích lũy của mình trước mắt vẫn không đủ dùng.”
Lý Phàm chớp chớp hai mắt, nhớ lại những cảnh tượng bản thân đã chứng kiến trong kiếp trước, hình ảnh Phu Tử mạnh mẽ xông vào Vân Thuỷ thiên cung.
Thanh Ngưu kéo xe, Phu Tử ép hoá thân của Thiên Y phải ra mặt.
Sau đó, mọi quỷ dị trong Vân Thuỷ thiên cung bạo động cùng một lúc.
Trong đó, có một thứ đâm sâu vào thân thể của quái vật Quy Xà cũng xuất hiện.
Đó chính là lưỡi của Thiên Sát kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận