Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 766: Tầm khắc lộ thật giả

“Trước đó nghe ngươi nói, vị Thánh đế kia Đế quốc rất có thể là tổ tiên chung của chúng ta. Ta rất có hứng thú với hắn, cho nên mới lãng phí một chút công phu, sai người điều tra.” Hứa Bạch nhìn về phía Đế nữ, nhàn nhạt nói.
Không đợi Đế nữ kịp phản ứng, Tiểu Thanh và Tiểu Hồng đã đồng loạt hưng phấn nói: “Ngươi đã điều tra được gì?”
“Các ngươi cũng muốn biết?” Hứa Bạch cười cười, “Vậy thì dùng Thánh Huyết Hóa Thai pháp để trao đổi.”
Tiểu Hồng đang định trả lời thì bị Tiểu Thanh đưa tay ngăn lại.
Lúc này nàng mới khẽ khôi phục tinh thần, hít một hơi thật sâu, nói với Hứa Bạch: “Chỉ dựa vào một câu nói này, đạo hữu muốn tay không bắt sói sao? Ít nhất thì ngươi phải cho chúng ta biết giá trị của tin tức mà ngươi thăm dò được thực sự đáng giá để chúng ta trao đổi thì mới được.”
“Có đạo lý.” Hứa Bạch gật đầu tán thành, sau đó duỗi ra tay phải ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc lông vũ màu đen nhánh xuất hiện trong lòng bàn tay Hứa Bạch.
Từ chiếc lông vũ kia, Tiểu Thanh và Tiểu Hồng đều cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
“Tiểu Hắc?” Thân thể bọn họ chấn động kịch liệt, đồng loạt thất thanh nói.
Đang lúc chuẩn bị cầm lấy để quan sát kỹ hơn thì phát hiện Hứa Bạch đi trước một bước mà thu hồi lại.
“Xem ra các ngươi cũng không xa lạ gì với con Thiên Mệnh Huyền Điểu này. Tiếp theo dễ xử lý rồi, đỡ mất công ta phải lãng phí nước bọt.”
“Mà mà có Liên minh Vạn Giới nên mới có thể tiện lợi trong việc liên thông vạn giới, tìm được hài cốt của Tiểu Hắc.”
“Cọng lông chim màu đen này là thứ duy nhất còn sót lại trên thi thể của nó. Cùng với đó, còn có một đoạn ký ức khi Tiểu Hắc còn sống.”
Nói đến đây, Hứa Bạch đột nhiên dừng lại.
“Tiểu Hắc đã chết rồi?” Tiểu Thanh cùng Tiểu Hồng đầu tiên là có chút khiếp sợ, sau đó chăm chú nhìn Hứa Bạch.
Sau khi kích thích sự hứng thú của bọn họ, Hứa Bạch liếc nhìn một cái, sau đó mới xùy cười nói: “Tiểu Hắc trung thành hơn các ngươi rất nhiều. Để tìm kiếm tung tích của vị tổ tiên kia, nó không tiếc mà trả giá bằng tuổi thọ của mình, đi khắp các tiểu thế giới của Huyền Hoàng giới.”
“Tuy cho đến khi chết, cuối cùng vẫn không thể tìm thấy ‘Hứa Khắc’. Nhưng mà, cũng không phải không thu hoạch được gì.”
“Hứa Khắc, rất có thể hắn vẫn còn sống.” Hứa Bạch chậm rãi nói.
Lời nói nhẹ nhàng, lọt vào trong tai hai người Tiêu Hồng và Tiêu Thanh thì lại giống như sấm sét.
“Không thể nào!” Bọn họ đồng thanh phủ nhận.
“Nếu như chủ nhân thật sự còn sống, vậy thì chắc chắn chúng ta có thể cảm nhận được. Nhưng từ rất lâu về trước chúng ta đã mất đi cảm ứng đối với hắn rồi.”
Tiểu Thanh cau mày, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia sát khí: “Để lừa gạt lấy Thánh Huyết Hóa Thai pháp, lại cố ý bịa ra lời nói dối liên quan đến sống chết của chủ nhân...”
Đối mặt với Tiêu Thanh và Tiểu Hồng có thể bạo tẩu bất cứ lúc nào, Hứa Bạch lại sung sướng không chút sợ hãi, lắc đầu thở dài nói: “Cho nên nói, tại sao năm đó Hứa Khắc yêu quý tin tưởng Tiểu Hắc nhất, quả nhiên có nguyên nhân.”
“Các ngươi đều có thể cảm giác được sống chết của Hứa Khắc, chẳng lẽ Tiểu Hắc không làm được điều này? Nhưng tại sao nó vẫn tin rằng Hứa Khắc chưa chết, có đi khắp ngàn vạn tiểu thế giới cũng phải tìm được hắn?”
Vừa nói, Hứa Bạch vừa chỉ tay vào không trung.
Một đoạn hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Chính là trí nhớ bắt nguồn từ di thể của Tiểu Hắc, nó đi qua nhiều tiểu thế giới, không ngừng tìm kiếm Hứa Khắc.
Nhìn cảnh tượng của các tiểu thế giới khác nhau lần lượt xuất hiện, cùng với động tác càng ngày càng chậm chạp hơn do tuổi tác của Tiểu Hắc.
Thân thể của Tiểu Thanh và Tiểu Hồng khẽ run lên, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Cảnh tượng đột ngột dừng lại, Hứa Bạch im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.
Một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: “Tuy có vô số Huyền Hoàng tiểu thế giới. Nhưng chúng ta đều biết, thật ra thì vẫn có cực hạn.”
“Năm đó Tiêu Hắc đích thân đi thăm một ít trong đó, đã loại trừ những tiểu thế giới này.”
“Mà trước hết có thể khẳng định, năm đó tổ tiên kia của ta cũng không có rời khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Vậy nên…”
Cuối cùng cũng hiểu ra được, trong mắt Tiểu Thanh lóe lên tia hy vọng, nhìn chằm chằm Hứa Bạch: “Chủ nhân đang ở trong những tiểu thế giới còn lại kia?”
Hứa Bạch lại không thừa nhận, cũng không lên tiếng phủ nhận.
Mà trong lúc lơ đãng, chuyển chủ đề: “Vốn dĩ cho dù biết chuyện này, đối mặt với rất nhiều tiểu thế giới còn lại, chúng ta về cơ bản cũng là hữu tâm vô lực. Nhưng bây giờ đã khác với lúc trước.”
“Hiện tại Vạn Tiên Minh sắp thống nhất với Huyền Hoàng giới, tất cả tiểu thế giới cũng sắp bị chúng càn quét, chinh phục hoàn toàn.”
“Trong lúc rất nhiều tu sĩ quên cả sống chết mà chinh phục, lai lịch của rất nhiều tiểu thế giới nhỏ đã được thăm dò rõ ràng. Cho nên, phạm vi tồn tại có thể có của Hứa Khắc lại bị thu hẹp.”
Lúc này, rốt cuộc thì Tiểu Hồng cũng nhịn không được nữa mà lên tiếng: “Đây không phải nói rõ chủ nhân rất có thể sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Hứa Bạch gật đầu: “Nếu như Vạn Tiên Minh tìm ra Hứa Khắc trước chúng ta một bước, dựa vào phong cách làm việc nhất quán của bọn họ hiện tại, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều.”
Sắc mặt Tiểu Hồng lập tức trở nên hết sức khó coi: “Không được, ta nhất định phải...”
“Bình tĩnh một chút, Hồng.” Tiểu Thanh vẫn bình tĩnh lại.
Đầu tiên là dùng ánh mắt ngăn cản hành động của Tiểu Hồng, sau đó nói với Hứa Bạch: “Lời giải thích này của ngươi thật sự khó có thể cân nhắc được.”
“Không cần nói đến việc căn bản là không có bằng chứng nào chứng minh chủ nhân còn sống. Cho dù hắn vẫn còn sống đến hôm nay, vậy thì làm sao có thể đảm bảo rằng trong các tiểu thế giới mà Vạn Tiên Minh đã xác minh...”
Lời còn chưa dứt đã bị Hứa Bạch cười ha ha cắt ngang.
“Thanh đạo hữu à Thanh đạo hữu, ngươi đúng là vô cùng lý trí. Đúng vậy, ta thừa nhận những gì ta vừa nói đều là suy đoán dựa trên trí nhớ của Tiểu Hắc. Nhưng ngươi có dám phủ nhận khả năng đúng là Hứa Khắc còn tồn tại không trong tiểu thế giới nhỏ còn lại?”
“Năm đó Tiểu Hắc khi đối mặt với vô số tiểu thế giới không biết rõ cũng không có chút sợ hãi nào. Hiện tại phạm vi giảm đi rất nhiều, ngươi vẫn còn không dám đối mặt hiện thực.”
“Rốt cuộc thì ngươi đang sợ cái gì, Thanh đạo hữu?” Ánh mắt Hứa Bạch sáng như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh mà chất vấn.
Thân hình Tiểu Thanh giống như bị một chiếc búa nặng đập vào, không ngừng run rẩy.
Miệng mấp máy, nhưng không có phát ra âm thanh nào.
“Huống chi là, thứ ta yêu cầu chỉ là một pháp môn được Hứa Khắc tùy tiện truyền lại ngày trước mà thôi. Không ngờ rằng thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, người bên cạnh hắn lại vì Thánh Huyết Hóa Thai pháp này mà có thể không để ý đến sự sống chết của hắn.” Hứa Bạch có chút giễu cợt nói.
Tiểu Thanh đang muốn mở miệng, Đế nữ vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, giờ phút này cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta đồng ý yêu cầu của ngươi. Bất kể Thánh đế còn sống hay đã chết, ta cũng sẽ không để hắn phải tiếp tục lưu lạc tha hương nữa.” Đế nữ nói bằng giọng điệu kiên quyết.
Đối mặt với quyết định của Đế nữ, Tiểu Thanh và Tiểu Hồng vẫn im lặng.
Hứa Bạch thì lại gật đầu tán dương: “Nước đi sáng suốt.”
Sau đó hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một tấm bản đồ Huyền Hoàng giới xuất hiện trước mặt mọi người.
“Trong hàng ngàn năm qua, Huyền Hoàng giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.”
“Nhưng mà, Liên minh Vạn Giới chúng ta vẫn luôn âm thầm giám sát, ghi lại tất cả, cho nên những tiểu thế giới mà Tiểu Hắc từng ghé qua trong trí nhớ kia, bây giờ vẫn có thể đối chiếu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận