Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 321: Đợi đến cuối mới ngả bài

"Từ lúc chín cái Giải Li Điệp sinh ra đến nay, chúng ta chỉ dùng một cái để nghiên cứu, những cái còn lại vẫn luôn ở trong trạng thái phong ấn. ".
"Khi thực lực ở trạng thái tuyệt đối cân bằng thì không có vấn đề gì xảy ra giữ huynh đệ bọn chúng."
"Nhưng không lâu trước đây, nghĩ rằng số pháp bảo này sắp được tặng cho các ngươi rồi thì sau này ta sẽ không thể tìm hiểu bọn chúng nữa. Vì tò mò nên ta đã xin phép được đem ra chơi đùa, tìm hiểu một chút. Không ngờ, sai có cái hay của sai, nhờ vậy mà kịp thời phát hiện ảo diệu thật sự của chúng."
Kỷ Hoành Đạo cảm khái nói thế.
Khi Kỷ Hoành Đạo chậm rãi kể lại quá trình này, đã phần những tu sĩ tại đây đều không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhiều nhất cũng chỉ như Lý Phàm, cảm thấy tạo hóa thần kỳ, nuôi pháp bảo mà như nuôi trùng.
Vì Giải Li điệp này là phần thưởng dành cho chín người có thành tích ưu tú nhất, không có phần của họ.
Ngược lại, sắc mặt của chín người kia lại hơi khó coi. Chỉ nghĩ đến việc pháp bảo thần kỳ Giải Li điệp của mình, sau khi đã sử dụng quen tay, lại từ từ biến mất vì cạnh tranh thất bại, quả thật là cảnh tượng vô cùng thê thảm a.
Nếu quả thật rơi vào kết cục như vậy, thì thà ngay từ đầu không sở hữu còn tốt hơn.
Không thì việc này chắc chắn sẽ trở thành ma chướng theo đuổi bọn họ cả đời, khó mà giải trừ được.
Song, nếu nhìn theo góc độ khác, chín người ở vị trí đứng đầu bảng đều là con cưng của trời, đều có niềm kiêu hãnh của riêng mình, bảo bọn họ không đánh mà nhận thua, trực tiếp từ bỏ Giải Li điệp là chuyện không thể xảy ra.
"Khó trách Kỷ Hoành Đạo lộ ra vẻ mặt đó. Trước kia, mười mấy người bọn Đạm Đài Thao chết ngoài ý muốn đã là tổn thất đau đớn của Sách Trận Đường."
"Còn chín tu sĩ đứng đầu hạng này đều là những chồi non nổi bật nhất, thật khó mà tiếp nhận việc lại mất đi một ai trong số họ. ".
"Cửu Điệp tranh hùng, người thắng ăn tất cả. Tám người còn lại không thể nào tránh được việc sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí có thể vì thế mà mất đi đấu chí."
"Đối với Vạn Tiên Minh mà nói, ý nghĩa tồn tại của bọn ta là để phổ biến xây dựng “Thiên Huyền Toả Linh Trận”."
"Cho dù người thắng cuộc kia có thật sự trở thành đại gia trận đạo thì từ góc độ của Vạn Tiên Minh, đó vẫn là tổn thất mất tám nguồn nhân lực cao cấp."
"Ở kiếp này, Vạn Tiên Minh quyết chí xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận nên chắc chắn sẽ không để tổn thất những học viên nổi trội này."
Lý Phàm nhạy bén suy nghĩ, bèn hiểu rõ đường đi nước bước.
Quả nhiên, Kỷ Hoành Đạo tiếp tục nói: "Chư vị đều là những nhân tài không thể thiếu của Vạn Tiên Minh, thiếu mất một người cũng sẽ là tổn thất khó có thể chấp nhận, chúng ta sẽ không cho phép phát sinh việc tàn sát lẫn nhau."
"Cho nên, sau khi cẩn thận thảo luận, chúng ta quyết định sẽ thay đổi phần thưởng cho các ngươi."
"Dùng “phá trận ngọc bàn”, bảo vật độc quyền của Sách Trận đường, vốn chỉ được trang bị cho tu sĩ Hoá Thần trở lên để thay thế Giải Li điệp."
Tuy nhiên, những lời này cũng không thể khiến cho các học viên cảm thấy háo hức hơn chút nào.
Suy cho cùng, trước Giải Li điệp trân quý vô cùng kia, pháp bảo phá trận chuyên dụng của Hóa Thần sao có thể so bì được?
Kỷ Hoành Đạo bổ sung: "Lần này, phần thưởng quy định thay đổi là do sai sót của chúng ta. Vì để bù đắp, chúng ta quyết định phần thưởng “phá trận ngọc bàn” sẽ được ban thưởng cho một trăm người đứng đầu khảo hạch.”
Câu nói này đã thành công gợi lên một tràng kích động nhỏ trong đám học viên.
Chung quy cũng vì phần thưởng lúc trước vốn chẳng liên quan gì đến mình, giờ lại vô duyên vô cớ có phần thưởng rơi xuống đầu, tất nhiên ai nấy cũng đều có phần kích động.
Lý Phàm quét mắt nhìn bảng xếp hạng trên không trung. Hắn vừa hay xếp hạng một trăm. Thành tích tốt hơn so với dự liệu của chính hắn.
"Xem ra trận xu chỉ dời vị trí một chút cũng có tác dụng biến mục nát thành thần kì." Lý Phàm thầm nghĩ vậy.
Nhưng sau một lúc kinh hỷ, tâm trạng của Lý Phàm đã bình phục, hắn ngước nhìn lên Kỷ Hoành Đạo.
Hắn chắc chắn ông ta còn việc quan trọng vẫn chưa nói ra. Việc đó mới thật sự là trọng tâm.
Nếu không thì vào lúc mọi học viên vẫn chưa biết được kỳ diệu của Giải Li điệp, bọn họ có thể đã trực tiếp thay đổi phần thưởng ngay khi vừa phát hiện chuyện bất thường.
Họ đâu cần phải rắc rối giải thích sự huyền ảo của nó để khiến mọi người phải kích động?
Lý Phàm mang tâm lý người ngoài cuộc để nhìn Giải Li điệp nên mới có thể phân tích được dụng ý của Kỷ Hoành Đạo.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Chờ đoàn người yên tĩnh trở lại, Kỷ Hoành Đạo mới tuyên bố: "Về phần chín cái Giải Li điệp kia…"
Nói ra lời thu hút sự chú ý của học viên, Kỷ Hoành Đạo mới chậm rãi nói tiếp : "Chúng ta quyết định sẽ dùng phương pháp đặc biệt, để bọn chúng nhanh chóng hoàn thành quá trình thôn phệ."
"Trong vòng mười năm, chúng ta có thể thu hoạch được Giải Li Điệp duy nhất sau khi thôn phệ lẫn nhau."
"Chúng ta sẽ không thu hồi Giải Ly Điệp duy nhất này, quyền sở hữu nó vẫn thuộc về các ngươi."
Lời nói như sấm rền bên tai khiến cho đôi mắt bọn người Tề Thừa Thành vốn chán nản kia lại lóe lên ánh sáng tham lam thèm muốn.
"Mọi người có lẽ đã biết vì sao kỳ khảo hạch bình thường như lần này lại có phần thưởng hậu hĩnh là Giải Li điệp, cũng là vì Vạn Tiên Minh chúng ta cực kỳ xem trọng việc thiết lập “Thiên Huyền Toả Linh Trận”.”
"Mặc dù quá trình thực hiện có vài điều sai sót xảy ra, nhưng mục đích ban đầu của chúng ta không hề thay đổi!"
Kỷ Hoành Đạo nhấn mạnh lời nói, nói tiếp với vẻ mặt đầy nghiêm nghị: "Để chứng minh quyết tâm của chúng ta, và cũng để khuyến khích lòng phấn đấu của mọi người, tổng bộ đã phê chuẩn yêu cầu của chúng ta: Mang Giải Li Điệp duy nhất sót lại kia thưởng cho trận pháp sư bỏ sức nhiều nhất trong quá trình thiết lập “Thiên Huyền Toả Linh Trận”!"
Sau khi nghe điều này, Lý Phàm nheo mắt lại, hít sâu một hơi mà cảm khái: "Quả là thủ đoạn lợi hại!"
"Vòng vo uốn lượn cả buổi là vì mục đích này mà thôi."
"Sau vài lần bị kích thích như vậy, tâm lý của mọi người sẽ càng phấn khích, họ sẽ cảm thấy phần thưởng này hấp dẫn hơn so với việc công bố thẳng ngay từ đầu.”
"Vậy thì chẳng cần sợ đám học viên này không bán mạng để làm việc nữa?"
Lý Phàm dường như đã thấy được cảnh vì cái Giải Li Điệp "có khả năng trở thành Thiên Huyền Kính thứ hai" này mà các trận pháp sư ở đây sẽ trở nên điên cuồng đến độ nào trong quá trình xây dựng Thiên Huyền Toả Linh Trận.
Sợ là bọn họ sẽ biến thành kiểu làm việc còn “trâu bò” hơn cả trâu bò nữa.
"Xem ra, trong kiếp này, kế hoạch phổ biến toàn diện Thiên Huyền Toả Linh Trận sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều so với dự tính của mình."
"Thời gian dành cho mình không còn nhiều rồi…"
“Tuy vậy, tại sao mình vẫn có cảm giác mơ hồ rằng dường như Vạn Tiên Minh quá gấp gáp?”
"Vạn Tiên Minh thành lập đã vài ngàn năm, gốc rễ đã quá vững chắc."
"Thiên Huyền Toả Linh Trận chẳng qua chỉ là một bước tiến mà thôi, từ từ hoàn thành là được, vốn chẳng cần phải sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy."
"Rốt cuộc thì tại sao phải gấp đến vậy?”
Lý Phàm lại rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận