Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1141: Thanh Huyền Thương Thiếu Quân

Đế Nhất thú đã sớm dẫn tộc yêu thú thoát khỏi Huyền giới, mà Đế Tam Mô thì ẩn sâu trong trụ sở chính cùng với Tiên Minh, người bình thường khó mà gặp được.
Nhưng bọn họ đều ở đây, giữa sự thay đổi của Vẫn Tiên cảnh và Ngự Thú tông đều có ló mặt, có thể trực tiếp gặp mặt bọn họ hỏi cho rõ ràng.
“Tôn đạo hữu?”
Trương Hư trưởng lão truyền âm, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lý Phàm.
Sự chú ý của hắn trở lại trong không gian Diễn Pháp Giác trấn thủ, tiểu hài tử đang xử lý một nhiệm vụ diễn pháp khẩn cấp.
Bỗng dưng lại vô cớ phát sinh thêm chuyện vô tích sự, nàng tức giận nhìn qua, mặt đầy oán khí.
Yêu cầu của nhiệm vụ cũng chỉ có một công pháp Hợp Đạo, đã dùng thời gian ba ngày ba đêm mà vẫn chưa thôi diễn ra được.
Khả năng cao là bà cụ non này đang mượn tay bắt cá.
Trong không gian diễn pháp, trừ ba vị trấn thủ Hợp Đạo ra, còn có một người trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh.
Tuy dáng đứng thẳng tắp không nhúc nhích. Nhưng vẫn có thể nhìn ra nội tâm nóng nảy từ thần thái của hắn.
Cân nhắc đến cấp bậc cũng gọi là cao của nhiệm vụ diễn pháp lần này, có lẽ cố gắng trì hoãn chuyện sẽ dẫn đến phiền toái gì đó. Vì vậy nên trấn thủ Trương Hư mới truyền âm trong tối kêu Lý Phàm đi xử lý tên ác nhân kia.
Dù sao trong khoảng thời gian gần đây, hình tượng Lý Phàm ở trong lòng Diễn Pháp Giác đã được xếp loại vào một trong số những người ghê tởm nhất.
Không cần huyễn hóa ra chiêng đồng nhắc nhở nữa.
Thời điểm một cái đồng hồ cát không tiếng động xuất hiện trên đỉnh đầu Diễn Pháp Giác, sắc mặt tiểu cô nương đại biến, tốc độ chuyển động của quang cầu ký tự tăng lên gấp mấy lần trong phút chốc.
Thời gian cũng không lâu lắm liền thôi diễn ra được công pháp mà thành niên mặc đồ xanh cần.
Thanh niên thiên ân vạn tạ, sau đó vội vã rời đi.
“Gấp như vậy, xem ra là Thanh Huyền quân gặp phiền toái rồi đây.” Trương Hư than thở câu.
Sau nhiều lần dồn dập ra tay ngăn chặn hành động tìm kiếm của Diễn Pháp Giác, Lý Phàm cũng dần dần quen thân hơn với hai vị trấn thủ Hợp Đạo khác.
Trương Hư, vào sớm hơn Lý Phàm hơn một trăm năm.
Mà một vị khác, tên là Hoa Nguyệt Dạ. Tên nghe dường như có chút khí tức của phái nữ, nhưng chính là một vị mãnh nam chính cống.
Ghét ác như thù, bởi vì không ưa hành vi của một vị truyền pháp giả mà đánh nhau với người đó.
Hậu quả có thể tưởng tượng được.
Tuy ở được thân nhân bằng hữu giúp đỡ miễn chết nhưng cũ bị phạt ở chỗ này trông chừng Diễn Pháp Giác năm trăm năm.
Hiện tại còn chưa được một nửa thời gian.
Ban đầu lúc Lý Phàm mới tới, Hoa Nguyệt Dạ ngay cả chào hỏi cũng lười. Hiện tại sau khi đã quen biết hơn, hắn ngược lại còn nói nhiều hơn cả Trương Hư.
“Tuy ta rất không thích cái dáng điệu kia của Thương Thiếu Quân, nhưng là người trấn giữ Ma Uyên, mấy trăm năm nửa bước không rời. Không thể không khiến cho người ta kính nể...”
“Thanh Huyền quân...”
Trong lúc hai người đang tán gẫu, Lý Phàm cũng hồi tưởng lại thân phận của vị tu sĩ áo xanh vừa rồi.
Đã từng có duyên gặp qua một lần, tên là Diêm Hoán.
Là tâm phúc của Thương Thiếu Quân, đóng giữ với sương trắng trong Đoạn Trưởng tiên thành, cùng với triệu Thanh Huyền quân khác trấn áp Vực Thẳm Gào Thét.
“Tính khí của thiếu quân thế mà còn ngang tàng hơn ta, một khi đã nhận định một chuyện, chỉ sợ có là thiên tôn ra tay cũng không kéo lại được. Bị truyền pháp giả, chưởng kính nhân đồng loạt bác bỏ vụ án dở dang kia, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không có ý buông tha.”
“Khụ khụ, ăn nói cho cẩn thận!”
Căn cứ theo đoạn tán gẫu ngắn gọn của hai người kia, hơn nữa thông qua một ít bí văn đã từng xem qua trước đây, Lý Phàm quay tơ bóc kén, nghĩ lại một chuyện cũ bị Tiên Minh che giấu.
Năm đó, Tiên Minh đã từng lưu hành chủ trương đi sâu vào mê vực sương trắng, tiến hành thăm dò mở rộng.
Có chút khác so với thăm dò mà Lý Phàm đã từng trải qua.
Một đời kia, Thiên Huyền Kính vì muốn thăng tiến mà tiến hành thăng dò, so với thăm dò thì càng giống như muốn càn quét toàn bộ bản đồ bên trong sương trắng hơn.
Muốn đánh dẫu tất cả các mê vực, bí cảnh trong sương trắng ra.
Nhưng đối với bản thân mê vực thì lại không tiến hành xâm nhập tìm tòi nghiên cứu.
Mà chủ trương bị truyền pháp giả ra mặt bác bỏ này chính là đề nghị mở mê vực ra thanh lý hoàn toàn.
Trường chắn sương trắng Huyền Hoàng giới xuất hiện một cách quá kỳ quặc.
Mà trong mê vực sương trắng thì lại muôn màu muôn vẻ, ẩn giấu không biết bao nhiêu bí mật.
Cảnh vật mà Lý Phàm đã từng gặp, thì có mảnh vụn thế giới bị Loạn Tự Quyết hủy diệt, Nghịch Chuyển Sinh Tử đại trận đã bị đóng băng, cùng với vô số thi thể hợp thành người khổng lồ...
Không nói đến những nhân tố nguy hiểm, nếu nói các tu sĩ Vạn Tiên Minh không có sự tò mò đối với mê vực, Lý Phàm không tin.
Nhưng loại lòng hiếu kỳ này, lại bị cao tầng của Tiên Minh vô cùng quả quyết bóp nát.
“Truyền Pháp tách rời, tái tạo Huyền Hoàng, hơn nữa hành vi của các cao tầng Tiên Minh đồng nhất như vậy, hiển nhiên mê vực sương trắng này không tránh khỏi có liên quan tới bọn họ.”
Lý Phàm nhớ tới, năm đó lúc ở trong sương trắng, bên tai có thể nghe được tiếng kêu rên, nỉ non tương tự với Thiên Y.
Mà hắn đi theo cảm ứng âm thanh, lần nào cũng có thể phát hiện ra mê vực không tên.
Lý Phàm nhất thời có suy đoán.
“Những mê vực này cùng với biển Tùng Vân, châu La Yên, hẳn là đều là mảnh vụn của Thiên Pháp giới ngày trước. Chẳng qua có lẽ là bởi vì bị Loạn Tự Quyết và tai ương ảnh hưởng, quy luật còn sót lại của bọn họ ngày càng vặn vẹo hỗn loạn. Cũng không thích hợp để tiếp tục dung hợp với Huyền Hoàng giới nữa.”
“Vì vậy nên mới giấu bọn họ vào trong sương trắng trước. Hừm…có lẽ trong sương trong vẫn còn sót lại những tu tiên giới khác nữa.”
“Truyền Pháp đang đợi. Đợi khoảnh khắc Thiên Pháp giới mượn xác hoàn hồn thành công.”
Dẫu sao thành tựu vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn Truyền Pháp, đối với công dụng của thể của những mảnh vụn thế giới, trước mắt Lý Phàm vẫn không thể đoán được.
“Có điều, đây cũng là do ta suy đoán mà thôi. Tuy là nói Truyền Pháp thiên tôn một tay che trời, nhưng là đối với việc mang tới các loại kịch biến với các thế giới thay đổi thì trong lòng các tu sĩ Huyền Hoàng giới vẫn còn nghi ngờ. Có lẽ bọn họ có thể cảm nhận, khai thác chân tướng trong đó.”
Lý Phàm biết rõ, càng là chuyện cấm bàn luận, thì càng có thể kích thích lòng hiếu kỳ của mọi người.
Sau khi đám tu sĩ phát hiện chuyện có thể liên quan đến âm mưu to lớn của Truyền Pháp thiên tôn, bất kể có bằng lòng hay không thì bọn họ cũng đã trở thành người ngồi chung trên một chiếc thuyền với Lý Phàm.
“Vậy thì bắt đầu từ Thương Thiếu Quân đi.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, che giấu nét âm u trong mắt đi.
Di tích Thiên Kiếm tông, Kiếm Trủng.
Lý Phàm thánh thai đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắc kiếm, cảm ngộ muôn vàn kiếm đạo quanh quẩn bên cạnh.
Tuy hắn đã từng dùng kiếm đạo xây dựng căn bản, nhưng giờ phút này, ở trong Kiếm Trủng này, bộ vô số thanh đao kiếm vây quanh, trong lòng Lý Phàm thánh thai vẫn có cảm ngộ mới không ngừng sinh ra như cũ.
“Thiên chi kỳ, chính là quy luật vốn có của thiên đạo.”
“Thế giới biến ảo, quy luật lưu chuyển. Cũng không phải là bất biến. Thời gian ta đến đây thu lấy hắc kiếm không trùng với thời gian mấu chốt, tin là việc thôi thúc kiếm đạo cũng có khác biệt rất nhỏ.”
Lý Phàm thánh thai mừng rỡ trong lòng.
Đối với việc nhận biết thế giới xoay chuyển, tiến thêm một bước.
Dưới lòng có cảm giác, hắn phát ra một tiếng thét dài, mười triệu thanh kiếm trên mặt đất cũng theo đó mà không ngừng hơi rung động.
Mà nơi trung tâm vạn kiếm, thanh kiếm gỗ mà Bạch tiên sinh để lại cũng hơi cong.
Dường như là sinh ra chút bất đồng đối với cảm ngộ của Lý Phàm thánh thai.
“Thiện.”
Miệng Lý Phàm thánh thai khẽ nhếch, hắc kiếm bay lên trời, thẳng vào trong bụng, hóa thành tự thân đạo cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận