Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 750: Tiên Minh sơ ngộ tỏa

Nghe vậy, Liễu Tam lập tức lộ vẻ ngại ngùng: “Ui, chuyện này sợ là có chút khó khăn…”
“Hửm?” Lý Phàm hơi sửng sốt.
Liễu Tam đang định trả lời thì lại bị Phương Tái Tế giành trước: “Ha ha, tông chủ, có phải ngươi bế quan bế đến hồ đồ rồi không, hiện tại Dược Vương tông bọn ta làm gì còn đệ tử Luyện Khí kỳ nữa. Chỉ sợ người có tư chất kém cỏi nhất cũng sớm thành công đạt Trúc Cơ rồi.”
Lý Phàm dừng động tác vuốt ve Giải Ly điệp.
“Vậy chỉ đành làm phiền Phương tiên sinh ra ngoài một chuyến để chọn lựa hạt giống tốt hơn.” Lý Phàm tỏ vẻ đã hiểu, sau đó có chút bất lực nói.
“Tốt nhất đeo Mâm tròn tận cùng theo, chú ý an toàn. Nếu lỡ bị tu sĩ Vạn Tiên Minh phát hiện, e là không thể tránh khỏi một cuộc chém giết.” Hắn còn tốt bụng nhắc nhở.
“Ặc.” Phương Tái Tế lập tức xụ mặt: “Tông chủ…”
“Phương tiên sinh vẫn nên đi nhanh về nhanh. Suy cho cùng, chuyện liên quan đến hy vọng phá giải Thiên Huyền Bảo Giám, ta thật sự có chút không yên tâm khi giao cho những người khác.” Lý Phàm thành khẩn nói.
Phương Tái Tế không từ chối được, chỉ đành trừng mắt nhìn Liễu Tam đang xem kịch ở một bên, rồi trực tiếp bay đi.
“Ta cũng muốn ra ngoài xem thử.” Lúc này, Khương Ngọc San vẫn luôn im lặng, bất ngờ cất giọng.
Liễu Tam kinh ngạc.
“Ta ở chỗ này lâu quá nên có chút buồn bực.” Khương Ngọc San thản nhiên nói: “Hiện tại bên ngoài có vẻ khá náo nhiệt, vô số tiểu thế giới ẩn tàng mấy ngàn năm qua sắp hiện ra toàn cảnh, ta cảm thấy vô cùng hứng thú. Chưa biết chừng có lẽ ta còn có thể gặp được người quen lúc trước.”
Lý Phàm suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Hắn đưa một mảnh Mâm tròn tận cùng cùng linh phù truyền tin cho đối phương và nhắc nhở: “An toàn vẫn là trên hết. Dược Vương tông bọn ta muốn quật khởi một lần nữa còn phải nhờ vào sự trợ giúp của ngài đó, Khương trưởng lão.”
“Yên tâm.” Khương Ngọc San lạnh lùng đáp lại, rồi phá không rời đi.
“Thiếu chủ, ta cũng…” Liễu Tam vội vàng nói.
“Liễu lão phải ở lại Dược Vương Cốc. Không lâu sau, có một chuyện quan trọng cần ngươi cùng với phân thân của ta đi một chuyến.” Lý Phàm phất tay áo, dứt khoát từ chối yêu cầu của Liễu Tam.
Liễu Tam lộ vẻ đau khổ, không thể làm trái lời Lý Phàm. Hắn chỉ đành tìm đệ tử của Dược Vương tông ở trong cốc để phát tiết.
Lý Phàm tiếp tục tập trung tinh thần nuôi dưỡng Giải Ly điệp.
Mà phân thân Hứa Bạch quay về đến thành Thiên Lương, đã biết được tiến triển gần đây trong cuộc chinh phạt vạn giới của Vạn Tiên Minh.
Trước đó mọi việc thuận buồm xuôi gió, không lâu sau khi hắn trở lại Huyền Hoàng giới, các tu sĩ cuồng nhiệt cuối cùng cũng phải chịu thất bại đầu tiên.
Nhóm đầu tiên hơn trăm tên tu sĩ tiến vào tiểu thế giới, ba vị Hóa Thần lĩnh đội, năm mươi trung kiên Nguyên Anh,
Chiến lực không tầm thường cơ này, thế mà gần như toàn quân bị diệt.
Mà người duy nhất may mắn còn sống sót là một vị tu sĩ Trúc Cơ tên là Lục Chi Huyền.
Người này ở trong đội ngũ cuối cùng, dựa vào mối quan hệ với Hóa Thần dẫn đội nên mới có thể gia nhập vào đội ngũ chinh phạt lần này.
Vốn định kiếm chút công huân, ai ngờ rằng tình hình chiến đấu chuyển biến ngược. Lục Chi Huyền thấy tình thế không ổn nên dứt khoát đào ngũ.
Có lẽ vì thực lực của hắn vô cùng thấp kém nên kẻ địch mới không đuổi cùng giết tận.
Thất bại lớn như vậy đương nhiên gây ra chấn động. Thậm chí nó còn dẫn đến cuộc điều tra chính thức của Vạn Tiên Minh.
Có hình ảnh ghi chép từ Thiên Huyền Bảo Giám, hiềm nghi Lục Chi Huyền là gián điệp rất nhanh được rửa sạch. Hắn vô tội nên được thả ra.
Mà theo hình ảnh được công bố lại càng khiến dư luận xôn xao.
Bởi vì chỉ có một người đã giết hết đội ngũ chinh phạt này.
Tóc bạc, lông mày trắng, mặt đầy nếp nhăn. Trông hắn hết sức già nua, cảm giác hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn ra tay rất dứt khoát và vô cùng tàn nhẫn.
Râu và tóc của hắn như thể vật còn sống, trỗi dậy đả thương người. Chúng giống như những du long màu bạc, xuyên qua thân thể tu sĩ Tiên Minh trong nháy mắt.
Điều càng khiến người khác cảm thấy kinh hãi chính là: sau khi râu tóc của lão giả này tiến vào trong cơ thể của tu sĩ Tiên Minh, dường như chúng còn có thể hấp thu lực lượng sinh mệnh.
Trong phút chốc vô số tu sĩ dần dần trở nên già nua, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu rên nào mà hóa thành một bộ xương khô.
Khuôn mặt lão giả lại hồng hào thêm mấy phần.
Thực lực của vị lão giả tóc trắng này ít nhất cũng ở cảnh giới Hợp Đạo. Hơn nữa, hắn ở tiểu thế giới đặc biệt có ưu thế, những tu sĩ Hóa Thần bình thường ở trước mặt hắn không hề có chút sức phản kháng nào. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị hút khô.
Đoạn hình ảnh này ngay lập tức dấy lên sự phẫn nộ lớn trong giới tu sĩ Vạn Tiên Minh.
“Không ngờ hắn lại có thể hút thọ nguyên của tu sĩ? Hành vi như thế này có khác gì tà ma đâu? Kẻ này đáng bị giết!”
“Nói hay lắm, ta ủng hộ vị đạo hữu này! Ngươi nhanh đi chặt thủ cấp của hắn xuống đi!”
“Xì, không ngờ trong tiểu thế giới lại có kẻ tàn nhẫn như vậy. Theo ta thấy, nếu không có hai ba vị Hợp Đạo lộ diện thì đừng nghĩ đến việc tru sát hắn.”
“Đúng là một đám ngu ngốc, các ngươi xem mà không hiểu à. Cái tên Lục Chi Huyền kia là do hắn cố ý thả ra để tung tin đó. Hắn làm như thế chỉ vì muốn càng nhiều tu sĩ đến nộp mạng mà thôi!”
“Có lý. Nếu đã như vậy, sao hắn không trực tiếp rời khỏi tiểu thế giới rồi tới Huyền Hoàng giới để tàn sát bừa bãi?”
“Bởi vì hắn không có ngu xuẩn như ngươi.”

Tuy sự việc này dấy lên cuộc thảo luận lớn nhưng các tu sĩ Tiên Minh cũng không hề ngốc. Nếu có một quái vật như thế tồn tại trong tiểu thế giới thì bọn họ đi đường vòng là được. Hiện tại, tiểu thế giới chưa được khám phá nhiều không đếm xuể, việc gì phải đâm đầu vào hắn? Dĩ nhiên phải chọn quả hồng mềm để hái rồi!
Thế là một cảnh kịch tính đã xảy ra.
Tiểu thế giới ở nơi này được các tu sĩ đánh dấu bằng bộ xương khô màu đỏ trên địa đồ. Nhưng không một ai dám tình nguyện tiến vào thăm dò.
“Dù sao, Vạn Tiên Minh nhất định sẽ phái người đến dọn dẹp trước.”
Các tu sĩ đều giữ vững ý nghĩ này trong đầu nên trực tiếp lựa chọn bỏ qua chúng.
Dường như phía chính phủ Vạn Tiên Minh đã ngầm đồng ý loại hành vi này nên cũng không treo bất kỳ giải thưởng nào với tiểu thế giới này.
“Thật thú vị.” Sau khi Hứa Bạch thăm dò, mới biết được dường như nội bộ Tiên Minh đã nổi lên tranh chấp đối với việc nên xử lý tiểu thế giới này như thế nào.
Một phe cho rằng phải nhanh chóng giết hết kẻ xấu như này. Như thế mới có thể thể hiện uy nghiêm tối thượng của Vạn Tiên Minh.
Một phe khác cho rằng trong những cuộc chinh phạt thế giới sau này, bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải những đối thủ có thực lực ngang ngửa lão giả tóc trắng. Nếu như lần nào cũng muốn diệt cỏ tận gốc thì rất khó tránh khỏi thương vong.
Mỗi tu sĩ ở cấp Hợp Đạo đều là trụ cột của Tiên Minh. Thiếu một trụ cột sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.
Cho dù có sự tồn tại của Vãng Sinh phủ, chết rồi có thể sống lại.
Nhưng đối với các tu sĩ Hợp Đạo thì chuyện “sống lại” giống như một điều kiêng kỵ. Không có bao nhiêu kẻ nguyện ý làm gương.
Hứa Bạch phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được nguyên nhân.
Thì ra là, dù có loại phương pháp khiến người chết sống lại, thậm chí còn có thể giữ lại trí nhớ và tu vi của kiếp trước.
Nhưng nó có một thiếu sót chí mạng khiến tất cả tu sĩ Hợp Đạo đều không thể bỏ qua.
Đó chính là: một khi bước vào Vãng Sinh phủ thì sẽ vô duyên với cảnh giới Trường Sinh.
Không biết nguyên nhân là gì nhưng xem biểu hiện của chư vị Hợp Đạo, hẳn là tin chính xác.
Suy cho cùng, có vị cường giả Hợp Đạo nào mà không có tham vọng được chứng đạo Trường Sinh chứ?
Sống lại cũng chỉ là hành động cuối cùng của sự bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận