Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 713: Đường cùng gặp lối thoát

“Đi nhanh lên, chúng ta không ngăn được thứ quỷ này !”
Hoàng Phủ Tùng vừa sợ hãi kêu lên vừa bày ra mấy trận pháp bên ngoài Phổ Hiền Chân Chu.
Tốc độ phi chu chạy trốn nháy mắt tăng nhanh mấy lần.
Nhưng mà cự nhân tử thi khủng bố kia vẫn theo sát phía sau không bỏ.
Hơn nữa tốc độ của nó dường như cũng không chậm hơn Phổ Hiền Chân Chu là bao!
“Nhanh, trở về châu La Yên gần nhất đi. Loại quái vật này e là chỉ có phía chính phủ Tiên Minh xuất thủ mới đối phó được!”
Không cần hắn phân phó, Lý Phàm thực ra đã dựa theo lộ tuyến chạy trốn nhanh nhất điều khiển phi chu bỏ chạy.
Nhưng mà...
Dựa theo khoảng cách trên bản đồ và tốc độ phi hành của bọn họ, lúc này hẳn đã sớm xông ra phạm vi sương trắng bao trùm mới đúng.
Nhưng xung quanh vẫn là sương trắng mênh mông như vạn năm không đổi.
“Phiền phức rồi, chúng ta hẳn đã bị cự nhân tử thi này kéo vào trong mê vực trong lúc bất tri bất giác.” Sắc mặt Lý Phàm có phần khó coi.
“Cái gì?” Hoàng Phủ Tùng đại kinh thất sắc, sau khi kiểm tra một phen mới phát hiện lời Lý Phàm không ngoa.
“Cái này... Đánh lại đánh không lại, trốn lại trốn không thoát. Chẳng phải là một con đường chết?” Sắc mặt Đông Phương Diệu thoáng trắng bệch.
“Vừa trốn vừa nghĩ cách.” Lý Phàm quyết đoán nói.
Phổ Hiền Chân Chu duy trì phi hành nhanh chóng, cố gắng tìm kiếm lấy cửa ra vào mê vực. Mà tử thi cự nhân thì theo sát phía sau, một bộ không bắt lấy đám người Lý Phàm thì thề không bỏ qua.
Nhiều lần Phổ Hiền Chân Châu đều suýt bị tử thi một phát bắt được. May mà mỗi lần dựa vào Lý Phàm dựa theo kỹ thuật điều khiển phi chu thôi luyện ra trong đại trận Tuyệt Tiên năm đó tránh thoát nguy cơ.
“Con mẹ nó, vì sao cứ một mực đuổi theo chúng ta? Có thâm thù đại hận gì?” Thực sự chịu không nổi kích thích cỡ này, Hoàng Phủ Tùng không nhịn được vô năng cuồng nộ nói.
“Hửm?” Lời nói vô tâm này lại nhắc nhở Lý Phàm.
Tử thi cự nhân đáng sợ quỷ dị này rõ ràng có quan hệ với Thiên Y. Nó không có ý thức chủ quan, giống như đều dựa vào bản năng hành sự. Vì sao cố tình đuổi theo không bỏ ba người Lý Phàm?
Vừa truy sát còn vừa phát ra tiếng kêu rên oán hận.
“Lẽ nào là cảm nhận được khí tức của ‘Thiên Y’ trên người ta?” Lý Phàm nháy mắt nghĩ như vậy.
Song rất nhanh hắn lại phủ định loại suy đoán này.
Không chỉ riêng đời này.
Từ khi phân thân lộ ra sơ hở trước mặt Thiên Y, bị hắn xé rách không gian Thiên Huyền truy sát, bị ép hoàn chân đến nay, Lý Phàm đã rất lâu chưa từng đối mặt với Thiên Y.
Đừng nói gì đến nhiễm khí tức Thiên Y.
Lý Phàm lại liếc nhìn hai người Hoàng Phủ và Đông Phương bên cạnh.
Bọn họ ngay cả tiếng “Thiên Y” cự nhân tử thi phát ra đều không thể nghe được. Hiển nhiên càng không thể có liên quan gì với vị cường giả này.
“Cho nên là đồ vật gì đó ta mang trên người đưa tới cự nhân tử thi này?”
Trong phút chốc, Lý Phàm mơ hồ nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Liếc nhìn, kiểm kê lại tất cả vật phẩm trên người, sau khi không mảy may keo kiệt vứt bỏ những thứ đáng ngờ lại vẫn không thay đổi được hành động của cự nhân tử thi.
Cuối cùng Lý Phàm toả định ánh mắt trên một khúc xương sườn trắng.
Đây là đồ vật rơi xuống duy nhất từ trên người Ân Thượng Nhân sau khi đánh chết hắn ở đời này.
Thuộc về người cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng đầu tiên.
“Nguyên nhân lại là thứ này?”
Lý Phàm trầm ngâm một lúc, nắm chặt nó trong tay.
Cảm nhận được cảm xúc kỳ quái lạnh buốt nhưng lại ôn nhuận của nó, Lý Phàm dùng sức ném về phía ngược hướng phi chu tiến lên.
Một lát sau.
“Thiên...”
“Y...”
Cự nhân tử thi quả nhiên đã thay đổi mục tiêu truy đuổi!
Bỏ qua Phổ Hiền Chân Chu, gào thét truy tìm khúc xương sườn trắng kia!
“Đây là ý gì.” Lý Phàm hơi ngơ ngác, cau mày, cẩn thận suy tư.
Kế tiếp, chuyện càng làm cho hắn cảm thấy có phần không thể hiểu được đã xảy ra.
Sau khi cự nhân tử thi lấy được xương sườn, Lý Phàm vốn cho rằng nó sẽ điên cuồng trả thù.
Nhưng động tác của nó lại thoáng dừng lại, sau đó ngẩn ngơ tại chỗ.
Tiếng kêu rên “Thiên Y” liên tục không ngừng dần dần yên tĩnh.
Cự nhân tử thi có chút vụng về nâng xương sườn trong tay, bảo vệ trong lòng.
Sau đó đắm chìm, biến mất trong sương trắng mênh mông.
Biến hóa chỉ xảy ra trong nháy mắt, ngoại trừ Lý Phàm, hai người còn lại trên thuyền đều không thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ chỉ thấy Lý Phàm như tiện tay ném ra một vật gì đó, sau đó dẫn đi cự nhân khủng khiếp kia.
Bọn họ sống sót sau tai nạn kinh ngạc nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm qua rất lâu mới lấy lại tinh thần. Nhún vai, nói: “Chỉ là vận khí tốt thôi.”
Hai người Hoàng Phủ, Đông Phương từ chối cho ý kiến. Chỉ có điều dù sao Lý Phàm cũng đã cứu bọn họ một mạng, nếu đối phương đã không muốn tiết lộ thêm thì bọn họ cũng không tiện truy hỏi.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ thật sự là có giao tình đồng chí đồng sinh cộng tử.
Tuy không nói tình nghĩa vững chắc bao nhiêu nhưng tuyệt đối sâu hơn ràng buộc giữa tuyệt đại đa số tu sĩ trên đời rất nhiều.
Ít nhất trong mắt hai người Hoàng Phủ và Đông Phương là như vậy.
Mỗi người đều có bí mật của mình, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn tránh việc này không nói.
Không có uy hiếp của cự nhân, ba người tốn hết công sức, cuối cùng vẫn chạy thoát từ trong mê vực.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mê vực chỗ này lại không có khen thưởng điểm thanh huyền.
Bảo toàn tính mạng đã là đại hạnh. Không thể yêu cầu xa vời nhiều hơn.
Ba người chưa tỉnh hồn sau khi thương nghị một phen, vốn quyết định tạm thời trở về nghỉ ngơi chốc lát.
Thế nhưng trong Lượng Thiên Giám, kích thích hai chiếc Giải Ly điệp nháy mắt mất đi mang tới lại làm cho bọn họ thay đổi chủ ý.
Bất chấp vừa mới trở về từ cõi chết, lại đầu đâm vào trong sương mù trắng.
- -.
“Cho nên nói, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, đây là thiên địa chi lý, tuy tu tiên giả chúng ta cũng không thể ngoại lệ. Trừ khi lại một vị Trường Sinh thiên tôn có thể nghịch chuyển lý này, nếu không sau này trong Vạn Tiên Minh chúng ta, chuyện giống như vậy vẫn sẽ không ngừng xảy ra.”
Nam Cung Sĩ Vinh chậm rãi nói trước mặt Hứa Bạch, người nói tới lại không phải ba người Hoàng Phủ Tùng.
Mà là Thiên Lương thành chủ Hướng Dung Hân.
Trải qua cuộc điều tra tỉ mỉ dài đến mấy chục ngày và hòa giải giữa các thế lực với nhau, người cõng nồi lớn nhất trong chuyện Vương Thu Phá cuối cùng đã xác định.
Chính là vị Hướng thành chủ này.
Hết cách, ai bảo tuyệt đại đa số tu sĩ Vương Thu Phá tiến cử đều là đi con đường của hắn. Hơn nữa hắn còn thú nhận không kiêng dè việc đã từng nhận rất nhiều bảo vật của Vương Thu Phá.
Cuối cùng chức vụ thành chủ bị bãi miễn. Nhưng may mà giữ lại được mạng, ngay cả một thân tu vi cảnh giới cũng giữ được.
Chỉ lưu đày tới vực Thương Ngô cực tây nam trấn thủ quái vật đáy vực bạo động càng ngày càng thường xuyên.
Nam Cung Sĩ Vinh lập đại công trong án này cũng bởi vậy thuận lý thành chương, kế thừa vị trí của Hướng Dung Hân.
Quyết nghị nội bộ đã định ra, mấy ngày nữa chiếu lệnh sẽ chính thức ban xuống.
Nam Cung Sĩ Vinh xuân phong đắc ý tự nhiên không quên “đại công thần” Hứa Bạch này.
Thậm chí còn ném ra cành ô liu với Hứa Bạch, muốn mời hắn đến trong châu Thiên Lương nhậm chức.
Nói cho cùng, tuy lần này hắn phát tài vô cùng nhanh chóng, nhưng cũng quả thực đã đắc tội rất nhiều người.
Căn cơ yếu kém quả thực cần gấp gáp bồi dưỡng thế lực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận