Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 296: Người chết, đạo cũng thành không

"Tại sao lại gọi mình quay về? Chẳng lẽ mọi chuyện còn đường cứu vãn?" Lý Phàm mang theo vẻ mặt khó hiểu quay trở về Thiên Vũ thành.
Hắn suy nghĩ một hồi, không đi thẳng tới biệt viện Hoàn Vũ mà đi tới Thiên Huyền kính ở Thiên Vũ thành trước. Lý Phàm tiến vào không gian riêng trong Thiên Huyền kính của mình.
Lúc này, phân thân ở Tùng Vân Hải xa xôi dừng việc tu luyện “Tạo Hóa Hồng Lô Công” lại, bắt đầu tìm kiếm thiên địa kỳ vật có thể gia tăng mức cảm ứng của thần hồn.
Đủ loại tin tức về các vật phẩm liên tục xuất hiện.
Lý Phàm xem qua một hồi, chọn lấy “U Hồn Trâm”, kỳ vật nhân cấp thượng phẩm. Sau đó, hắn đưa U Hồn Trâm vào tiền trạm cảnh bạch cốt.
Bản tôn ở trong Thiên Huyền kính thì lập tức khởi động nghi thức, hoàn thành việc hấp thu kỳ vật.
Trong đan điền, “Hoàn Chân” từ từ biến đổi, cuối cùng hóa thành bộ dàng một nửa là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, một nửa là U Hồn Trâm.
Làm xong mọi chuyện, Lý Phàm mới tiến về biệt viện Hoàn Vũ.
Lý Phàm hi vọng “Hoàn Chân” biến thành U Hồn Trâm sẽ có thể giúp mình gia tăng tỷ lệ phân biệt hồn khế.
Sở dĩ trong lần huấn luyện kín lúc trước Lý Phàm không làm vậy, là vì hắn lo lắng cho an toàn của bản thân.
Nói không chừng trong biệt viện Hoàn Vũ kia lúc nào cũng có người âm thầm giám sát mình.
Bản thân hắn vốn có thành tích bình thường, sau khi đổi kỳ vật thì thành tích sẽ tăng lên từng bước.
Sự khác biệt trước sau rõ ràng như thế rất dễ khiến người chú ý, hắn không muốn liều lĩnh nhấc lên mối nguy hiểm này.
Mà bên ngoài biệt viện, ở trong Thiên Huyền kính, hắn có thể bớt đi rất nhiều lo lắng.
Tối thiểu nhất thì dựa theo tình hình trước mắt, hắn vẫn có thể tạm thời tin tưởng Thiên Huyền kính.
Khi tiến vào biệt viện Hoàn Vũ lần nữa, Lý Phàm cũng không phải vượt qua khảo nghiệm liên hoàn trận như trước đó mà xuất hiện ngay trước mặt Kỷ Hoành Đạo.
"Bái kiến tiền bối." Lý Phàm thi lễ một cái.
"Ừ, nhanh như vậy?" Kỷ Hoàng Đạo hơi ngoài ý muốn.
"Cũng tốt, bớt xảy ra biến cố." Ông ta thở dài với nét mặt có vẻ tiều tụy.
"Xin hỏi tiền bối, đã có chuyện gì xảy ra?" Lý Phàm nói.
"Ôi, một lời khó nói hết." Kỷ Hoằng Đạo lại phát một cái Hoàn Vũ lệnh cho Lý Phàm.
Trên đường dẫn hắn đi gặp Hoàng Phủ Tùng, Kỷ Hoành Đạo bắt đầu giải thích lý do đột nhiên triệu hồi hắn tới.
"Sao cơ? Mười mấy người Đạm Đài Thao cùng đi ra ngoài thả lỏng gặp chuyện ngoài ý muốn, bất hạnh bỏ mình?" Lý Phàm tưởng rằng bản thân nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Kỷ Hoành Đạo.
Cũng không thể trách Lý Phàm được, bởi vì chuyện này hoang đường quá mức.
Đạm Đài Thao là người xuất chúng nhất trong tất cả tu sĩ tới huấn luyện lần này.
Từ lần sát hạch đầu tiên, y đã lấy được hai cái đánh giá cao nhất.
Tỷ lệ phân biệt hồn khế càng đạt tới mức kinh người, 100%.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nhân vật như vậy, thành tựu sau này chắc chắn phi phàm.
Vì vậy, khó tránh khỏi trong thời gian rảnh lúc huấn luyện có người cố ý bắt chuyện kết giao với y. Mặt ngoài, Đạm Đài Thao này đối xử với mọi người nho nhã lễ độ, với ai cũng khách khí.
Kỳ thật, tầm mắt của y cực cao, chỉ nguyện ý kết giao với những tu sĩ cũng đứng đầu trong danh sách.
Cứ như vậy, trong vòng nửa năm, một nhóm nhỏ lấy Đạm Đài Thao cầm đầu dần được hình thành, ai cũng là kẻ có thiên phú trận đạo cực cao.
Tu vi của mười người không chênh lệch nhiều, người kém nhất cũng là Kim Đan. Về phần Đạm Đài Thao, dù trẻ tuổi nhưng y đã đột phá Nguyên Anh.
Dùng từ con cưng của trời để gọi những người này cũng không quá đáng.
Vậy mà một đám người như thế lại chết bất đắc kỳ tử ngay trong Thiên Vũ châu của Vạn Tiên Minh.
Kỷ Hoành Đạo nhìn nét mặt của Lý Phàm, thầm hối hận không thôi: "Nửa năm qua, bọn Đạm Đài Thao nhịn gần chết. Nhân dịp khoảng thời gian trước khi giai đoạn hai của đợt huấn luyện kín bắt đầu, bọn họ đều muốn ra ngoài du ngoạn để thả lỏng tâm trạng."
"Thực lực đám bọn họ vốn không kém, ai ai cũng có thủ đoạn bảo mệnh được trưởng bối ban tặng. Hơn nữa, đây là Thiên Vũ châu, vốn không có nguy hiểm gì."
"Ta suy nghĩ một lát rồi đồng ý cho bọn họ đi."
"Ai ngờ được..."
"Sai ngay từ đầu, sai ngay từ đầu!"
Kỷ Hoành Đạo thở dài liên tục.
"Hơn mười người đột nhiên tử vong khiến cho danh sách cố định của giai đoạn hai bị trống đi một khoảng lớn."
"Để tránh lãng phí, chúng ta chỉ có thể lựa chọn thành viên dự bị theo thành tích khảo hạch lần thứ nhất."
"Đây cũng là lý do ta gọi ngươi quay về gấp."
Lý Phàm không cảm thấy làm dự bị có gì mất mặt, so với những thiên tài đột nhiên mất mạng kia, vận mệnh của hắn tốt hơn nhiều rồi.
Lý Phàm do dự một hồi, không nhịn được hỏi: "Kỷ tiền bối, không biết đến cùng là chuyện ngoài ý muốn gì..."
Kỷ Hoằng Đạo khoát tay áo, cắt đứt câu hỏi của Lý Phàm: "Việc này liên lụy khá lớn, cho biết nhiều hơn nữa ngược lại là hại ngươi."
Lý Phàm gật đầu không hề hỏi nữa. Không lâu lắm, hắn gặp lại Hoàng Phủ Tùng một lần nữa.
Y thấy Lý Phàm thì cười híp mắt: "Sao nào tiểu tử, dự cảm của ta rất chuẩn đúng không? Ta đã nói sẽ sớm gặp lại ngươi thì quả nhiên không lâu lắm, ngươi đi rồi nhưng lại quay về."
"Tiền bối liệu sự như thần." Lý Phàm chắp tay: "Chẳng nhẽ sự cố của đám người Đạm Đài Thao là do tiền bối..."
Lý Phàm còn chưa nói hết, Hoàng Phủ Tùng nghe vậy thì thay đổi nét mặt.
Y đập một tay lên người Lý Phàm để giải trừ phong ấn ký ức, cũng cắt ngang lời của Lý Phàm.
"Tiểu tử, lời này không thể nói bừa." Hoàng Phủ Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt bất thiện.
"Ngươi ăn nói bậy bạ không sao, nhưng nếu ai đi qua nghe tưởng thật..."
"Đám tiểu tử kia đứa nào cũng có thân thích, góp lại số lượng vô cùng lớn."
"Ngay cả Quan Hành Tu còn bị cách chức tạm thời, ta thì càng không gánh nổi đâu."
Kỷ Hoành Đạo mất kiên nhẫn, kết thúc cuộc đối thoại của hai người: "Hai người bớt tranh cãi đi."
Địa vị của Kỷ Hoành Đạo ở phía trên Hoàng Phủ Tùng, ông ta vừa nói vậy, quả nhiên Hoàng Phủ Tùng ngậm miệng lại.
Kỷ Hoàng Đạo lại quay sang dặn dò Lý Phàm:
"Ngươi cứ ở trong biệt viện chờ trước đã. Bên trong Hoàn Vũ lệnh có một viên tụ hồn châu chuẩn bị cho ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi không được lười biếng, phải nắm lấy cơ hội mà cảm ngộ."
"Làm phiền tiền bối." Lý Phàm lên tiếng cảm tạ.
Kỷ Hoành Đạo vẫy tay, Lý Phàm lại quay về biệt viện quen thuộc lần nữa.
Tuy nhiên, liệu đây có phải là gian phòng hắn cư trú trước kia không thì khó mà biết được.
"Quan Hành Tu." Lý Phàm nhớ tới lời Hoàng Phủ Tùng nói ban nãy, nảy ra ý nghĩ, vội vàng tìm kiếm thông tin có liên quan tới Quan Hành Tu.
"Chỉ huy sứ Cảnh Vệ viện Thiên Vũ châu..."
"Là một trong những người được đề cử kế nhiệm chức tổng chỉ huy Cảnh Vệ viện tiếp theo."
Lý Phàm híp hai mặt lạ, bắt đầu thầm nghĩ trong đầu.
Lần ngoài ý muốn này có thể chỉ là bề ngoài mà thôi, nhìn kiểu gì cũng thấy có mùi âm mưu phía sau.
"Cực Hành Tiên Tôn từ chức Tổng chỉ huy Cảnh Vệ viện."
"Vì vậy, chắc hẳn việc tranh đoạt vị trí này đã đến mức độ gay cấn."
"Tại thời khắc mấu chốt này, Quan Hành Tu, với tư cách người có khả năng cạnh tranh lớn, thế mà lại để cho một bản án lớn đến vậy xảy ra trong khu vực quản lý của mình, khiến bản thân bị cách chức tạm thời..."
"Xem ra, vì vị trí tổng chỉ huy này mà có vài người đã phát điên rồi."
"Khoan... không đúng..."
"Loại hãm hãi cấp thấp này liếc mắt là có thể nhìn ra, vì thế cũng có thể tự Quan Hành Tu diễn khổ nhục kế."
"Tạm thời thoát ly trung tâm vòng xoáy, tránh khói tầm mắt mọi người. Sau đó, y nhân cơ hội không có ai phòng bị, đột nhiên ra tay thủ thắng."
"Tất nhiên, cũng có khả năng đối thủ của y lợi dụng loại tâm lý này trắng trợn vu oan giá họa."
"Mặc kệ chân tướng thế nào thì đám người Đạm Đài Thao, những kẻ được gọi là thiên tài, vẫn cứ tùy ý bị nghiền chết mà không hề có lý do, bị biến thành thủ đoạn chính trị để công kích kẻ thù của những kẻ cầm quyền trong Vạn Tiên Minh.”
"Thiên phú cao hơn thì sao?"
“Một khi bỏ mình, mọi thứ đều thành hư ảo.”
Lý Phàm than thầm một tiếng, hắn lấy ra một viên tụ hồn châu màu vàng kim, thành thạo rút lấy một luồng thần hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận