Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 521: Lòng cố nhân dễ dàng thay đổi

“Sư tỷ...” Lý Phàm nhìn Triệu sư tỷ sắp bị Quý chưởng môn đơn độc gọi đến, vẻ mặt khó hiểu, muốn nói lại thôi.
“Hửm? Sư đệ ngươi sao vậy?” Nàng nhìn Lý Phàm, ôn nhu hỏi: “Ngươi ta đồng sinh cộng tử hơn trăm năm, còn có gì không thể nói thẳng với nhau sao?”
“Không có gì.” Lý Phàm thoải mái cười: “Sư tỷ ngươi cứ đi đi. Nhớ kỹ, bất kể làm chuyện gì ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”
Triệu sư tỷ mỉm cười, đi vào trong đại điện tông môn.
“Ầm!”
Cửa lớn nặng nề ầm ầm đóng lại, Lý Phàm nhìn bóng lưng Triệu sư tỷ biến mất, trong mắt lóe lên một tia phức tạp người khác không dễ dàng phát hiện.
Không thành thật ở chờ bên ngoài đại điện mà là trở lại trên Bồng Lai Phong mình và Triệu sư tỷ cư trú, vơ vét sạch sẽ những đồ vật có giá trị trong động phủ.
Sau đó giả vờ như đang tuần tra, đi đến gần lối ra đại trận hộ tông.
Biểu hiện nhìn như không khác biệt gì mấy với đệ tử bình thường nhưng thực ra Lý Phàm đã chuẩn bị sẵn để tùy thời chạy trốn.
Không phải vì Lý Phàm muốn muốn phản bội Đại Đạo tông, mà là vì...
Trong trăm năm dưới chân núi, một lần tình cờ Lý Phàm đã phát hiện Triệu sư tỷ đang lén lút thu thập huyết dịch của những tu sĩ thậm chí là của người phàm cảm nhiễm ‘tiên ôn’.
Tuy mỗi lần chỉ lấy một giọt, động tác cũng cực kỳ bí ẩn.
Nhưng làm sao có thể trốn qua ánh mắt của người chung sống sớm chiều như Lý Phàm?
Lúc mới đầu, sau mỗi lần lấy máu hàng mẫu, Triệu sư tỷ đều sẽ bệnh nặng một trận.
Dựa vào sự chiếu cố hết lòng của Lý Phàm và đan dược sung túc hộ thể, nàng mới yên ổn gắng gượng qua được.
Lý Phàm dò hỏi nàng nguyên nhân, sư tỷ lại chỉ là nói đùa bản thân cũng muốn thử nghịch chuyển ‘tiên ôn’ chi lý, trực tiếp chứng đạo trường sinh.
Lý Phàm tự nhiên không tin.
Nhưng biết tính tình Triệu sư tỷ, một khi nàng quyết định chuyện gì thì cho dù người đạo lữ đã làm bạn trăm năm như hắn cũng khuyên không lại.
Dứt khoát cũng không khuyên ngăn nữa, chỉ nói với nàng là “lấy thân thể làm trọng”.
Về sau, nàng dường như thật sự nghe đề nghị Lý Phàm, dần dừng thu thập hàng mẫu huyết dịch.
Khoảng cách ngã bệnh càng lúc càng ngắn, triệu chứng mỗi lần cảm nhiễm cũng càng ngày càng nhẹ.
Nhưng Lý Phàm biết, tất cả đều là biểu hiện giả dối.
Triệu sư tỷ căn bản không từ bỏ hành động điên cuồng này của nàng.
Mà nguyên nhân nàng nhìn qua không có dị thường hình như là vì nàng đã nắm giữ một biện pháp loại nào đó có thể ngăn cách ảnh hưởng của ‘tiên ôn’...
Những năm này tuy luôn ở cùng nhau.
Nhưng tu vi của Triệu sư tỷ ngày càng cao thâm, đã trưởng thành đến mức độ Lý Phàm đều nhìn không thấu.
Đủ loại khí tức thỉnh thoảng phát ra từ trên người nàng trong lúc lơ đãng khiến Lý Phàm cảm thấy thầm kinh hãi.
Cho dù có thể khẳng định Triệu sư tỷ không có ý muốn thương tổn mình. Nhưng trong lòng Lý Phàm vẫn có cảm giác nguy cơ không rõ nguyên nhân.
Tuy Triệu sư tỷ không nói nhưng Lý Phàm cũng có thể đoán được. Nàng thu thập nhiều huyết dịch ẩn chứa lực ‘tiên ôn’ như vậy sợ rằng là vì đối phó với chưởng môn Đại Đạo tông Quý Trường Tịch.
Trăm năm tận lực chèn ép đã làm cho bất mãn của Triệu sư tỷ đối với vị chưởng môn này đạt đến cực hạn.
Cái gọi là “chặn đường của ta, không chết không thôi”.
Lý Phàm tin Triệu sư tỷ điên cuồng không phải người không làm ra được loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Tia sát ý lóe lên trong ánh mắt trước khi nàng bước vào trong đại điện tông môn không lâu cũng tuyệt đối không phải ảo giác của Lý Phàm.
“Tuy nói Quý Trường Tịch đã hợp đạo hơn sáu trăm, lại thêm một thân thần thông, diệu pháp sâu không lường được. Nhưng suy cho cùng vẫn không phải Trường Sinh kỳ.”
“Lấy thiên tư và chiến lực thực tế Triệu sư tỷ bày ra lại thêm trợ giúp của ‘tiên ôn’, chưa hẳn không có phần thắng.”
“Chỉ là thắng hiểm thì sao? Giết một Quý Trường Tịch còn có mười trưởng lão Hợp Đạo. Thậm chí còn có hai vị Trường Sinh thiên tôn ẩn thế không ra áp trận.”
“Lẽ nào còn có thể giết sạch bọn họ ư?”
Lý Phàm trăm mối không có cách giải, vì sao Triệu sư tỷ lại làm ra quyết định như thế.
Bất kể có thành công hay không, mọi người trên dưới Đại Đạo tông đều sẽ biết.
Đến lúc đó không chỉ có nàng phải đối mặt với vây công của toàn tông, đạo lữ của Triệu sư tỷ như Lý Phàm chắc hẳn cũng không thể may mắn tránh thoát.
Vì thế để phòng ngừa chu đáo Lý Phàm sớm đã chuẩn bị sẵn chạy trốn.
Còn vì sao hiện tại còn không đi, thuần túy là mong chờ xem kỳ tích xảy ra hay không.
Thời gian trôi qua từng chút.
Bởi vì trước đó Quý Trường Tịch đã ra lệnh, hắn và đạo tử có chuyện quan trọng thương lượng, bất cứ ai cũng không thể quấy rầy.
Cho nên đại điện tông môn luôn ở trạng thái phong bế.
Lý Phàm nhìn đỉnh núi phía xa, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an.
Bảy ngày sau.
Cánh cửa đại điện từ từ mở rộng, hô hấp của Lý Phàm nhất thời trì trệ.
Song chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra.
Quý Trường Tịch đi trước, Triệu sư tỷ theo sau.
Hai người cùng nhau đi ra.
“Hai người không liều ngươi chết ta sống? Là ta nghĩ nhiều rồi?” Trong lòng kinh ngạc, Lý Phàm không khỏi hơi híp mắt.
Không chỉ chuyện Triệu sư tỷ cá chết rách lưới, liều chết đánh một kích không xảy ra, quan hệ của hai người giống như cũng hòa thuận hơn trước đó không ít.
Thậm chí cuối cùng khi nàng rời đi, Quý Trường Tịch còn vỗ vai nàng, lấy đó khích lệ.
Mà Triệu sư tỷ thế mà thản nhiên nhận lấy, đồng thời trên mặt cũng không hề có dị sắc.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Phàm nhất thời chấn động, tràn đầy rất nhiều khó hiểu.
Trước kia, ngoại trừ mình, Triệu sư tỷ cực kỳ bài xích tiếp xúc thân thể giữa người khác và nàng.
Mà bây giờ...
Trong lòng cảm thấy không ổn, trong đầu Lý Phàm nhất thời lóe qua rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng đều không kịp nghĩ nữa.
Lý Phàm đầu tiên là kịp phản ứng, mình còn có chuyện chưa làm.
Vội vàng trở về Bồng Lai Phong, nhân lúc Triệu sư tỷ còn chưa trở về, trả tất cả đồ vật về chỗ cũ.
Đợi sau khi Triệu sư tỷ trở về, lại cũng không phát hiện dị thường trong động phủ của mình.
Suy cho cùng hai người cũng đã trăm năm chưa trở về cái “nhà” này.
“Sư tỷ, ở bên ngoài trăm năm, chúng ta liên tục bận rộn việc vặt, hình như đã rất lâu không nghỉ ngơi rồi. Không bằng...” Lý Phàm dò hỏi, phát ra lời mời song tu.
Trong mắt Triệu sư tỷ cũng lóe qua một tia hoài niệm, vẻ mặt kiều mị, vui vẻ đáp ứng.
Sau một phen tiêu hồn, hoài nghi trong lòng Lý Phàm cũng không nhịn vơi đi.
“Lần này chưởng môn gọi ngươi không biết vì chuyện gì?” Lý Phàm ôm thân thể hoàn mỹ như bạch ngọc của sư tỷ vào trong ngực, thuận miệng hỏi.
“Hắn nói, không lâu sau muốn truyền chưởng môn Đại Đạo tông cho ta. Muốn ta chuẩn bị sẵn trước.” Giọng điệu Triệu sư tỷ bình thản, không có chút dao động nào.
Giống như thứ sắp kế thừa không phải vị trí người đứng đầu thập tông Tiên đạo mà chỉ là một món đồ chơi đồ hàng.
Nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không để ý của nàng, rơi vào trong tai Lý Phàm lại giống như sấm sét, chấn động đại não hắn nổ vang một hồi, tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ.
“Vậy “Tru Thiên Đại Đạo Kinh” thì sao?” Đầu óc Lý Phàm trống rỗng, không khỏi vô thức hỏi.
“Hì hì, công pháp chuyên chúc của chưởng môn đương nhiên cũng phải lần nữa giao cho ta tu hành thôi.” Dường như đem tâm yêu đồ chơi một lần nữa đoạt lại, Triệu sư tỷ vào ngực Lý Phàm, ngón tay không ngừng vẽ vòng ở chỗ trái tim hắn, khẽ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận