Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 271: Phi Bằng lần đầu vỗ cánh

“Hừ, Trương Chí Lương.”
“Món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với ngươi.”
Ánh mắt của Diệp Phi Bằng lóe lên sự hung ác và kiêng dè.
“Kiếp này có thêm rất nhiều biến số, có lẽ là sẽ có chút khác biệt so với những gì mình đã trải qua ở kiếp trước.”
“Nhưng mình dám khẳng định, chắc chắn Trương Chí Lương sẽ không từ bỏ cơ hội săn bắt thiên địa chi phách.”
“Sau khi thăng cấp lên Hoá Thần, có thực lực chính thức tham gia cuộc đấu, khát vọng của y đối với Hợp Đạo đương nhiên sẽ càng mãnh liệt hơn.”
Tiểu mập mạp tự mình phân tích.
“Nếu như kiếp trước, y chỉ là một trận pháp đại sư ở bên cạnh hỗ trợ.”
“Thì kiếp này, Trương Chí Lương đã nhảy vọt lên trở thành một trong những lực lượng chiến đấu chủ chốt trong cuộc vây bắt.”
“Hừm... để mình nghĩ xem, nếu có thể, đến nỗi, có thể y còn sẽ thầm che giấu thực lực, trước tiên ngồi nhìn một đám Hoá Thần chiến đấu với Xích Viêm.”
“Chờ đến khi song phương lưỡng bại câu thương, y mới ra tay thu hoạch, làm ngư ông đắc lợi.”
“Thậm chí, y còn có thể sẽ giữ lại một phần thực lực, đề phòng chính mình, người đã chạy trốn không rõ tung tích trước mắt y nữa…”
Diệp Phi Bằng nhanh chóng thay đổi nét mặt.
Nói thật, tiếp theo đây có nên tham dự chuyện vào Xích Viêm nấu biển này không, y cũng hơi do dự trong lòng.
Dù sao thì hiện giờ bản thân mình đã thức tỉnh truyền thừa côn bằng rồi, lại còn có hai đạo cơ là Thương Hải Châu và Thanh Phong Chân Ý nữa.
Thiên phú của y bỏ xa đại đa số tu sĩ tầm thường.
Ngay cả so với một vài thiên tài, y cảm giác mình cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Dù cho có từ bỏ cơ hội dùng Xích Viêm Hợp Đạo thì chỉ dựa vào chính bản thân tự tu luyện, khả năng cao là y vẫn có hy vọng đạt đến ngưỡng Nguyên Anh, Hoá Thần.
Sao lại phải mạo hiểm lớn như vậy, lựa chọn tranh đoạt với một đám Hoá Thần cơ chứ?
Nếu thành công thì không nói, nhưng lỡ như không thành...
Cơ mặt của Diệp Phi Bằng khẽ giật giật.
“Thế nhưng, dù gì đó cũng là Hợp Đạo cảnh.”
“Bỏ lỡ lần này, nói không chừng sau này sẽ không có cơ hội như vậy nữa.”
Y không khỏi nghĩ vậy.
Cảnh tượng kiếp trước trong ký ức lại hiện ra trước mắt y một lần nữa, sau khi tiến vào Hợp Đạo, Trương Hạo Ba uy áp cả một châu, thống trị chúng sinh.
Nghĩ đến cảnh đó, Diệp Phi Bằng lại không khỏi cảm thấy dao động.
“Thương Hải Châu...”
Bàn tử vô thức xoa xoa bụng mình với sắc mặt do dự, bối rối.
“Để chờ xem sao, chờ xem sao vậy...”
“Trước tiên trở về hoang đảo nhìn xem mấy người Tiêu Hằng hiện giờ thế nào đã.”
Diệp Phi Bằng thu hồi đôi cánh sau lưng mình, âm thầm quay trở về nơi bọn người Ly giới đang sinh sống.
Khi mập mạp mất tích sáu năm xuất hiện một lần nữa, đám người Tiêu Hằng đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Sau khi hỏi han một hồi, họ mới biết được quả nhiên là do Vạn Tiên Minh ra tay, ai nấy đều chửi như tát nước.
Nhưng Tô Trường Ngọc lại cau mày, hỏi: “Phi Bằng, chẳng lẽ ngươi đã để lộ thân phận “Phục Tiên” rồi sao? Nếu không thì người khác lại vô duyên vô cớ làm khó một tán tu như ngươi làm gì?”
Diệp Phi Bằng mới nghe xong cũng ngơ ngác, sau đó lập tức oán giận nói: “Còn chẳng phải do tên trận pháp sư kia của Vạn Tiên Minh quá bá đạo hay sao, ta chỉ đứng từ xa nhìn cảnh y thăng cấp thôi, vậy mà y không nói hai lời đã muốn giết ta rồi.”
“Nếu không phải ta chạy nhanh thì e rằng đã không còn cơ hội gặp lại mọi người được nữa.”
Tô Trường Ngọc liếc nhìn bàn tử một lượt, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Xem ra tiền bối đầu lâu nói không sai, Vạn Tiên Minh quả đúng là ngang ngược hống hách. Ngay cả nhìn từ xa cũng không được.” Những lời này của mập mạp rất phù hợp với ấn tượng của Vạn Tiên Minh trong đầu Tiêu Hằng, bởi vậy, y dễ dàng tin lời này của Diệp Phi Bằng.
Tô tiểu muội từ nhỏ đến lớn không có thiện cảm gì với Diệp Phi Bằng, cười đùa bảo: “Không sao đâu bàn tử, ngươi cứ ngoan ngoãn gọi ta một tiếng đại tỷ, sau này ta sẽ báo thù cho ngươi!”
“Ngươi hôn mê lâu như vậy nên có lẽ vẫn chưa biết, hiện giờ ta đã là Trúc Cơ viên mãn, sắp sửa kết đan rồi.”
Tô tiểu muội chống nạnh ngẩng đầu nhìn Diệp Phi Bằng, vô cùng phách lối.
Hai tỷ muội Ân Nguyệt Đình và Ân Vũ Trân đứng phía sau nàng ta không ngừng gật đầu, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ hùa theo.
Còn Trương Hạo Ba thì đứng yên bên cạnh, im lặng nhìn mọi người, không nói câu nào.
“Đại tỷ?”
Diệp Phi Bằng bật cười thành tiếng: “Tô tiểu muội, có phải ngươi cho rằng mấy năm nay chỉ có mình ngươi có tiến bộ không?”
“Nếu không thì chúng ta so chiêu đi?”
Tô tiểu muội vốn đã là một người nóng tính, nhất thời bị thái độ khiêu khích của Diệp Phi Bằng chọc giận.
“Đánh thì đánh! Ai sợ ai!”
Thanh âm chưa dứt, một nắm đấm bé nhỏ nhưng chứa đậy sức mạnh bùng nổ vung lên, định đánh thẳng lên mặt Diệp Phi Bằng.
“Bộp!”
Ai ngờ, Diệp Phi Bằng lại không trốn không tránh, bình tĩnh vươn tay ra, vững vàng tóm lấy nắm đấm kia.
Mọi người thấy vậy, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
Ấn tượng của mọi người về Diệp Phi Bằng vẫn chỉ dừng lại ở mấy năm trước, ỷ bản thân có tốc độ nhanh, không ngừng chạy trốn khắp nơi để giành chiến thắng.
Không ngờ mới mấy năm ngắn ngủi, y đã có thể đấu trực diện với Tô tiểu muội rồi!
Đòn tấn công dễ dàng bị hóa giải, Tô tiểu muội lập tức bùng lên lửa giận.
Quyền cước liên tiếp được tung ra như gió, không ngừng ập về phía Diệp Phi Bằng.
Nhờ có thiên phú, lại thêm lửa giận đang liên tục tích lũy trong lòng, uy lực từng chiêu từng thức của nàng ta đều không ngừng tăng lên.
Mà gương mặt của nàng ta lại vô cùng khác thường, vẫn bình tĩnh và phẳng lặng như nước.
Còn về phía Diệp Phi Bằng, khi chiến đấu với Tô Tiểu Muội, từng cảnh tượng khiến y cảm thấy bị sỉ nhục trong quá khứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí.
Cơn thịnh nộ trong lòng y cũng bỗng bùng nổ.
Mặc dù biết đây là hiệu quả của công pháp “Lục Dục Vô Tướng” mà Tô Tiểu Muội tu luyện nhưng lúc này, Diệp Phi Bằng cũng chẳng thèm để ý.
Y dự định dạy cho tiểu cô nương này một bài học ra trò.
Mọi người Ly giới đều kinh ngạc hô lên, Diệp Phi Bằng phát động “Kinh Bằng Biến”.
Đôi cánh màu nâu bỗng xòe ra, cơ thể của y nháy mắt phình to ra một vòng.
Tốc độ và sức mạnh gần như tăng gấp đôi, Tô Tiểu Muội bị đánh cho không kịp trở tay, bị một quyền đánh bay, rơi ùm vào trong biển.
“Tiểu muội!”
Tiêu Hằng hô lên thất thanh.
Song, không chờ hắn ta lao vào trong biển tìm Tô tiểu muội.
Thì một tia lửa đỏ rực đã lóe lên, chia biển ra làm đôi.
Trong nháy mắt, nó lại bắn về phía Diệp Phi Bằng.
Năng lượng nóng rực không gì sánh được, ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt đến biến dạng.
Mọi người Ly giới bất giác lùi về sau.
“Ngay cả kỳ vật Trúc Cơ “Linh Nộ Hỏa” mà tiểu muội cũng dùng đến rồi, xem ra nàng đã thực sự tức giận.” Ân Vũ Trân lè lưỡi, nhỏ giọng nói.
Ánh lửa tràn ngập bầu trời, từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên.
Mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong có một tầng sáng xanh đã chặn những ngọn lửa đỏ rực này ở bên ngoài.
Hai người chiến đấu liên tục cả nửa ngày trời.
Tu vi tương đương.
Một người thiên phú dị bẩm, càng giận càng mạnh, lần bạo phát cao nhất gấp tám lần bình thường, vô cùng mạnh mẽ.
Người còn lại thì luôn gặp kỳ ngộ, trên người có hai đạo cơ là Thanh Phong Chân Ý và Thương Hải Châu, lại cộng thêm truyền thừa huyết mạch của côn bằng, dưới bí pháp bạo phát, tốc độ lẫn sức mạnh của y đều không kém gì Tô Tiểu Muội.
Trong lúc nhất thời, hai người đánh đến mức khó có thể ngừng lại.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cả hai cũng vẫn chưa phân ra được kẻ thắng người thua.
Cũng may là nhờ có mọi người khuyên can, cuộc chiến mới dừng lại.
Hai người ai cũng không phục ai, hẹn ngày sau tái chiến.
Lúc này, Tiêu Hằng cũng đi lên với vẻ mặt tò mò, hỏi có chuyện gì đã xảy ra với Diệp Phi Bằng vậy, tại sao y lại bỗng trở nên mạnh mẽ đến thế.
Bị mọi người vây quanh dùng ánh mắt ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ nhìn mình.
Diệp Phi Bằng không khỏi cảm thấy có chút lâng lâng.
“Quả đúng là phú quý không về làng, như mặc áo gấm đi đêm mà.”
Y thầm nhủ bụng.
Biểu tượng của sức mạnh huyết mạch rõ ràng như vậy, cũng chẳng có gì để giấu cả.
Y bèn kể lại chuyện mình thức tỉnh và kế thừa máu côn bằng cho mọi người nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận