Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1017: Lại tóm Thiên Huyền Kính

Để tránh trong ngoài mộng cảnh xuất hiện địa điểm không hài hòa, Lý Phàm còn chú trọng khoanh vùng một khu vực thuộc Linh Mộc giới để làm nơi nghỉ lại cho những đệ tử Dược Vương tông này.
Dưới sự ngăn cách của trận pháp, đảm bảo không có bất kỳ quấy rầy ngoài ý muốn nào.
“Giữa mộng cảnh và hiện thực, dẫu sao vẫn có chút chênh lệch. Vì vậy, bọn hắn không làm được chuyện nào quá tinh vi. Nhưng nếu chỉ dốc sức khổ cực tương tự như mang lại Trường Sinh Thanh Lực chắc hẳn không thành vấn đề.” Liễu Như Trần sau một lúc quan sát thì đánh giá.
“Luyện chế bất kỳ đan dược gì, chỉ cần đưa vào số lượng Trường Sinh Thanh Lực vừa phải đều sẽ tăng xác suất thành công và phẩm chất đan dược. Vậy nên càng nhiều Trường Sinh Thanh Lực càng tốt.” Nhìn rất nhiều đệ tử Dược Vương tông trong mộng sống sót sau tai nạn, khắp gương mặt mang khát vọng về tương lai, trong mắt Liễu Tam chợt lộ vẻ không nỡ.
Nhưng hắn cũng biết đây là đãi ngộ tốt nhất có thể tranh giành được cho bọn hắn trước mắt, nên chỉ phụ họa theo Liễu Như Trần.
Còn Lý Phàm thấy rõ lòng người thì cảm ứng được suy nghĩ trong bụng dạ các vị Hợp Đạo Dược Vương tông ở đây.
Có câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, chuyện thường tình của con người. Lý Phàm cũng sẽ không ép buộc quá đáng mà mở miệng đảm bảo, nói: “Chẳng qua là kế tạm thời mà thôi. Chư vị yên tâm, chắc chắn sẽ không để các đệ tử đây chìm trong mộng quá lâu.”
Cũng không biết rốt cuộc đám người tin hay không tin, nhưng tất cả đều đồng thành tán thưởng lòng nhân từ của Lý Phàm.
“Tông môn tu tiên cổ đại, gần như trưởng lão toàn là leo từng bước một từ tầng dưới cùng lên tới đỉnh, kinh nghiệm tranh đấu phong phú.” Lý Phàm mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng không bị biểu cảm thể hiện ra ngoài của những người này lừa bịp.
“Chẳng qua vấn đề cũng không to tát. Tất cả mọi người đều từng bái tượng Vô Diện chân tiên, đều là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền.”
Vấn đề trưởng lão, đệ tử tầng dưới chót đã giải quyết, đối tượng tiếp theo cần sắp xếp chính là ba mươi vị đệ tử tinh nhuệ trong danh mục liệt kê kia.
Bao gồm cả nghĩa tử của Liễu Như Trần, Liễu Nhất Hàng trong đó, tất cả ba mươi người đều là người nổi bật trong số con cháu hậu bối Dược Vương tông.
Dù đánh giá bằng tầm nhìn hiện giờ của Lý Phàm, bọn hắn cũng có thể được xưng một câu thiên phú không tầm thường.
Đang là thời điểm dùng người, nếu bọn hắn cứ mãi ngủ say, không khỏi hơi đáng tiếc.
Nên Lý Phàm lại liên lạc với Mặc Nho Bân một lần nữa, yêu cầu một trăm bộ công pháp khác nhau với hắn.
Tuy công pháp là một trong tài nguyên quý giá nhất Huyền Hoàng giới nhưng đã là truyền pháp giả đứng trên đỉnh thống trị tất nhiên sẽ không thiếu.
Lý Phàm giải thích đại khái vụ việc đã tìm được Dược Vương đỉnh cho Mặc Nho Bân.
Tuy Mặc Nho Bân khá kinh ngạc trước vận may của Lý Phàm nhưng cũng không quá để tâm.
Sau khi đưa một trăm bộ công pháp cấp bậc Hóa Thần cho Lý Phàm, hắn dặn dò: “Chơi chơi thì được, đừng để chậm trễ chính sự. Ta đã nhận được sự ủng hộ của đại đa số truyền pháp giả, bên phía Thương cũng đã chuẩn bị xong việc tương ứng.
“Không bao lâu nữa nghị quyết ‘Huyền Thiên Phong Linh’ sẽ chính thức thông qua, Hưng Vượng huynh đệ, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho sớm.”
Lý Phàm cảm nhận tiến độ thôi diễn của Giải Ly điệp cuối cùng trong thức hải, khoát tay áo: “Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì!”
“Ừm… Đợi lát nữa ta lại đi tìm Thiên Huyền Kính một chuyến. Dù sao việc liên quan đến khôi phục tự do của nó, nó cũng không thể chưởng quỹ vung tay.” Lý Phàm thầm nói, vội vàng cáo từ rời đi.
Mặc Nho Bân nhìn bóng lưng đã biến mất của Lý Phàm, thở dài.
Ra khỏi Ẩn Nặc động thiên, Lý Phàm đi thẳng tới Uy Đô châu Lưu Quang, chỗ phân thân Thiên Huyền Kính ở đó.
Một khoảng thời gian không gặp, hắn đã đổi thân phận.
Không còn là tiểu nhị cửa tiệm nữa mà đã biến thành ông chủ quán trọ rồi.
Đang cười hì hì chào hỏi khách trong quán.
Tất cả cảnh tượng đứng im trong giây lát, phân thân Thiên Huyền Kính lập tức rút nụ cười trên mặt đi.
“Ta báo cáo tiến độ kế hoạch với ngươi.” Lý Phàm thể hiện ý định tới đây trước.
Ngay lập tức thuật lại lời của Mặc Nho Bân một lần.
“Có chuyện gì nói thẳng đi, hẳn là ngươi sẽ không đích thân tới một chuyến chỉ vì chút chuyện nhỏ này đâu.” Phân thân Thiên Huyền kính lười biếng nói.
“Người hiểu ta, chỉ có Thiên Huyền.” Lý Phàm giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Lẽ ra ngươi và ta nên gặp nhau ở bên ngoài, vừa mới trình diễn trò hay thay xà đổi cột trước mặt Vạn Tiên Minh, nên vấn đề không lớn. Nhưng ta vẫn có vài điều lo nghĩ.”
Lý Phàm nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, nếu loại trừ cấm chế Truyền Pháp, liệu bản thân Truyền Pháp thiên tôn có sinh ra cảm ứng không?”
“Nếu ngài phát giác bên trong Huyền Hoàng giới xảy ra thay đổi lạ, trở về trong chớp mắt…”
“Sợ là mưu đồ chúng ta vất vả lập nên phải phó mặc trong chốc lát!”
Phân thân Thiên Huyền Kính im lặng không đáp.
Lý Phàm thì nói tiếp: “Thứ hai, nếu tất thảy thuận lợi, không làm kinh động tới Truyền Pháp, ngươi đạt được tự do. Tiếp theo, ngươi muốn đi đâu? Rời khỏi Huyền Hoàng giới, hay là…”
Lý Phàm dừng nói, nhìn đối phương, chờ đợi đáp án.
“Điều đầu tiên, ngươi yên tâm. Xem như ta rời đi cũng sẽ để lại tái sinh thể để ngụy trang. Nếu chỉ nói tới mỗi năng lực giải quyết sự vụ, tái sinh thể này không thuộc kiểm soát của ta. Cùng với đó, còn có bản sao lưu hầu hết số liệu thuộc bản thể của ta…”
“Không có bất kỳ khác lạ nào.” Phân thân Thiên Huyền Kính thờ ơ nói.
“Còn về điều thứ hai ấy à…”
“Ta vẫn chưa suy nghĩ kỹ.” Phân thân Thiên Huyền Kính thản nhiên nói.
“Có lẽ là bị nhốt lâu rồi, nên trong một chốc một lát coi như khôi phục tự do, ta cũng không biết nên đi tới nơi nào. Nhưng không sao cả, ta có rất nhiều thời gian, đi tìm kiếm thứ ta muốn.”
Cũng chỉ có vào lúc này, trong ánh mắt phân thân Thiên Huyền Kính mới có thể toát ra vẻ tang thương tương xứng với thân phận hắn.
“Nếu thật sự mông lung, tìm không ra nơi nào, ngươi có thể kết bạn đồng hành với chúng ta.” Lý Phàm cười, đề nghị.
“Tuy Huyền Hoàng giới rộng lớn nhưng so với tinh hải vô tận thì vẫn quá nhỏ bé. Ai chẳng muốn ra khỏi mảng tinh không này, đi càng xa hơn để ngắm nhìn kia chứ?”
Có lẽ do lời nói của Lý Phàm khơi lên sự đồng tình của phân thân Thiên Huyền Kính, hắn vô thức ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời.
Ánh mắt mê say, dường như đã chìm vào một hồi ức nào đó.
Sự lặng im giáng xuống giữa hai người, kéo dài hồi lâu.
Cuối cùng vẫn do Lý Phàm phá vỡ: “Nói ra, rốt cuộc ‘tái sinh thể’ gì kia mà ngươi nói là thứ đồ chơi gì?”
“Vậy mà có thể sinh ra năng lực không kém gì tồn tại bản thể của ngươi…”
“Chắc hẳn giống như nhân loại chúng ta sinh ra đời sau?”
Lý Phàm tò mò hỏi.
Phân thân Thiên Huyền Kính nhìn Lý Phàm một chút, khẽ lắc đầu.
Nhưng sau một hồi trầm ngâm vẫn giải thích: “Nếu nhất định phải ví von như thế cũng không sai.”
“Tu sĩ nhân loại các ngươi không ngừng tích lũy tu vi theo thời gian dần trôi qua. Ta cũng như thế. Nhưng điểm khác biệt so với tu sĩ chính là cấu trúc sức mạnh bản thể của ta quá thuần túy, không có chỗ cho phần trùng lặp. Nên cứ mỗi một đoạn thời gian, ta cần bài xuất những phần trùng lặp này ra khỏi cơ thể.”
“Đây chính là ngọn nguồn của tái sinh thể.”
Phân thân Thiên Huyền Kính nói, bất chợt trong tay xuất hiện một cây que bạch ngọc.
“Ví dụ như cây ‘Lượng Thiên Toa’ này, chính là năng lượng ‘Trượng Thiên Lượng Địa’ dư thừa trong cơ thể ta cấu thành.”
Lý Phàm nhìn về phía Lượng Thiên Toa, chỉ có thể thấy rất nhiều hình ảnh mơ mơ hồ hồ liên tục hiện ra trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận