Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1160: Cuồng đồ đêm mài đao

Điều tra một phen, Lý Bình xác định những chùm sáng này không có tác dụng gì lớn cho bản thân.
Sau đó tỏ ra trịnh trọng trao lại những chùm sáng này cho những người thả câu được tuyển chọn tỉ mỉ qua từng vòng.
Lần đầu tiên thử, không có thu hoạch nào quan trọng.
Lý Bình cũng lơ đễnh.
Giải thi đấu câu cá lần này được tổ chức khá là vội vàng, thời gian cho dân chúng Đại Khải chuẩn bị cũng tương đối ít. Những người thắng cuộc này đều là những kẻ lão luyện đã chìm đắm trong Điếu ngư nhất đạo rất lâu, bọn họ có thể thắng được, phần lớn là dựa vào kinh nghiệm chứ không phải ngộ tính, thiên phú.
“Có bọn họ là tấm gương, kích thích rất lớn sự nhiệt tình của nhân dân. Nghĩ đến giải thi đấu câu cá lần thứ hai, lần thứ ba, hẳn là có thể mang đến cho mình chút kinh hỉ.”
Lý Bình nhìn những người thắng đang quả cầu ánh sáng không ngừng lật qua lật lại, cẩn thận nghiên cứu trước mắt, khẽ gật đầu, thân hình vỡ vụn, biến mất không thấy gì nữa.
Dù sao Huyền Hoàng giới cũng không phải bản thổ, không có khí vận của Thánh triều liên tục không ngừng trợ giúp, chỉ sợ ngay cả Hợp Đạo Lý Bình cũng không đánh lại được.
Vẫn nên về sớm một chút thì hơn.
Nếu không phải vì không có cách nào để di chuyển chí bảo hồ câu cá, hắn sẽ không đích thân mạo hiểm tới đây.
“Nhân thủ vẫn chưa đủ dùng.”
“Thuộc hạ đáng tin cậy lại có đủ thực lực, thực sự quá ít.”
Lý Bình cảm thán một tiếng, sau đó lại âm thầm suy nghĩ cách giải quyết.
Châu Thiên Quyền.
Mật thất Tôn gia.
Từ sau lần Tôn Lộ Viễn rời khỏi trước đó, đã qua hơn một tháng.
Dựa theo thói quen trước đây, Tôn Lộ Viễn sớm đã trở về, dùng máu tươi nuôi dưỡng Vô Lượng Kính.
Nhưng không biết đã xảy ra biến cố gì, lần này Tôn Lộ Viễn lại chậm chạp chưa trở về.
Một ngày, Phân Thần của Lý Phàm đang chìm đắm trong nghiên cứu trận pháp còn sót lại trong Vô Lượng Kính, hắn chợt phát hiện vòng bảo vệ mật thất có dấu vết bị khởi động.
Sau khi xem xét, hắn không khỏi nhịn không được cười lên.
Lại là do Ngô Ngưng Lộ kia không biết đã sử dụng phương pháp gì, thật sự thăm dò được lối vào mật thất dưới lòng đất.
Bây giờ nàng đang thử xâm nhập vào trong mật thất.
Tuy nàng dùng bí pháp thay đổi, ẩn giấu hơi thở, nhưng làm sao trốn được pháp nhãn của Lý Phàm.
Phân Thần yên lặng bay ra từ trong Vô Lượng Kính, nhẹ nhàng chỉ một cái.
Trận pháp phòng hộ trong mật thất thoáng cái liền biến đổi.
Bị trận pháp đột nhiên được tăng cường vô tình đánh trúng, Ngô Ngưng Lộ biến sắc, biết mình đã bị bại lộ.
Không dám dừng lại thêm giây nào, nàng hóa thành một tia hắc quang bỏ chạy.
Lý Phàm cẩn thận nhìn, sau khi Ngô Ngưng Lộ lượn quanh một vòng, ở một chỗ không người tháo bỏ lớp ngụy trang.
Sau đó lại nghênh ngang quay về gian phòng của mình.
Trong lòng còn cảm thấy may mắn, không trực tiếp chạy khỏi Tôn gia.
“Ha ha, đây là thật sự ngu xuẩn, hay là ỷ vào mình có mang cốt nhục của Tôn gia nên không kiêng nể gì cả?”
“Nhưng cũng đâu liên quan đến ta. Nghĩ đến cảnh Tôn Lộ Viễn trở về lần này, ta liền có thể khống chế Vô Lượng Kính và gặp mặt ‘Phục’, vị chưởng kính nhân kia một lần.”
Lý Phàm dự đoán không sai.
Lại sau bảy ngày, Tôn Lộ Viễn vô cùng nghiêm trọng đi vào trong mật thất dưới đất.
Lúc này hắn cũng đã phát hiện dấu vết trận pháp phòng hộ có người ngoài xâm nhập, không khỏi biến sắc.
Thần sắc âm tình bất định, cuối cùng Tôn Lộ Viễn vẫn là không làm gì.
Mà đặt một khối tinh huyết trước mặt kính đen sì trước tiên.
Lý Phàm cảm nhận được một nỗi khát vọng không cách nào ức chế trong lòng kính linh Tôn Lộ Dao.
Hừ lạnh một tiếng, hung hăng bóp chết bản năng này của hắn.
Đây là Vô Lượng Kính đã bị hắn luyện hóa, được huyết mạch Tôn gia tế luyện, sẽ chỉ rung chuyển sự khống chế của hắn với Vô Lượng Kính.
Làm sao có thể để bọn họ được như ý?
Nhưng vì không làm lộ sơ hở, vẫn để cho Tôn Lộ Dao diễn một vở kịch.
Sau khi “nuốt” tinh huyết vào, Tôn Lộ Dao chậm rãi hiện thân.
“Ca, ta tốt hơn nhiều rồi.” Hắn trái lương tâm nói.
Đối với việc lừa gạt đại ca mình, trong lòng Tôn Lộ Dao tràn đầy áy náy. Nhưng làm khí linh, thân bất do kỷ. Ngay cả muốn cảnh báo cho Tôn Lộ Viễn cũng không làm được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca từng bước một rơi vào cạm bẫy của tồn tại kinh khủng này.
“Yêu cầu của lão già kia càng ngày càng quá đáng. Rõ ràng là chúng ta vừa mới cung cấp tin tức quan trọng cho hắn không lâu, hắn lại không vừa lòng.” Tôn Lộ Viễn nhìn bóng dáng mờ nhạt của Tôn Lộ Dao, trong mắt lóe lên một tia dọi dàng, sau đó vừa hận vừa nói.
“Yêu cầu lần này càng quá đáng hơn, muốn chúng ta nhìn trộm tin tức về phân thân hình người của Thiên Huyền Kính? Chỉ vì một cái suy đoán không thiết thực liền muốn chúng ta trả giá bằng máu, không ngừng thử nghiệm...”
“Lão tặc!”
Nắm đấm của Tôn Lộ Viễn hung hăng nện xuống mặt đất.
Người ở bên ngoài chỉ thấy, hắn là gia chủ Tôn gia phong quang vô hạn, đảm nhiệm chức vị quan trọng của Hộ Pháp đường, quyền cao chức trọng.
Nhưng trước mặt người cầm quyền chân chính ở Vạn Tiên Minh, kì thực hắn ngay cả một con chó cũng không bằng!
Vì sinh tử của toàn bộ Tôn gia mà khúm núm nịnh bợ, không có chút tôn nghiêm nào.
“Dựa vào cái gì mà truyền pháp giả, chưởng kính nhân đều cao cao tại thượng từ đầu đến cuối? Mà chúng ta cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể làm con chó cho bọn họ!”
“Vĩnh viễn không có hi vọng xoay người?!”
Cảm giác tức giận, phiền muộn trong lồng ngực không được phát tiết, Tôn Lộ Viễn phẫn nộ thấu tim gan, một suy nghĩ trước nay hắn không dám nghĩ đến chợt tự nhiên xuất hiện trong lòng.
Nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại.
Bản thân hắn cũng bị ý nghĩ này của mình làm cho giật nảy mình, hắn liền nhanh chóng đè chặt nó vào chỗ sâu nhất trong não hải, thậm chí ở trước mặt đệ đệ thân thiết nhất đã hóa thành khí linh cũng không dám biểu lộ chút nào.
Bởi vì hắn khắc sâu một chuyện, dựa theo phong cách hành sự của đám người cầm quyền Tiên Minh, nếu biết được suy nghĩ này của hắn thì ngay ngày hôm sau, toàn bộ Tiên Minh sẽ không tìm được bất kỳ dấu vết nào chững minh Tôn gia đã từng tồn tại, hoàn toàn bốc hơi trong thế gian!
Nhưng dường như hắn đã đánh giá thấp ảnh hưởng của huynh đệ liền tâm.
“Ca, lần trước, khi ta đang nhìn trộm Thiên Huyền Kính, thật ra ta còn phát hiện một số thứ thú vị nữa.” Tôn Lộ Dao chợt nói.
“Sao cơ?” Tôn Lộ Viễn hơi sững sờ, nhìn đệ đệ đang tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Thiên Huyền Kính thông qua các loại dấu vết để lại, phát hiện một thế thực hiện nay vẫn còn đang ẩn nấp bên trong Huyền Hoàng giới, có thể sẽ phản loạn trong tương lai.” Tôn Lộ Viễn nhỏ giọng nói.
“Phản loạn?” Tôn Lộ Viễn lắc đầu, hắn không cho rằng trong Huyền Hoàng giới cái này lớn như vậy sẽ có thế lực nào đó có thể làm dao động sự thống trị của Vạn Tiên Minh.
Nhưng lời nói tiếp theo của đệ đệ Tôn Lộ Dao lại là khiến trong lòng hắn phải giật mình: “Căn cứ theo dự đoán của Thiên Huyền Kính, thế lực này rất có thể tạo thành tổn hại cực lớn cho Vạn Tiên Minh.”
“Lời này là thật chứ?”
Tôn Lộ Viễn chấn động, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là lập tức báo cáo tin tức quan trọng này cho chưởng kính nhân Phục để đổi lấy công huân.
Nhưng, ngay khi hắn cẩn thận đọc xong các loại tin tức đệ đệ truyền đến, đồng thời âm thầm cảm thấy kinh hãi không thôi.
Giọng nói của Tôn Lộ Dao sâu kín vang lên bên tai hắn.
“Ca, ta thật sự rất đau khổ.”
“Nếu cứ tiếp tục như thế, đoán chừng không được bao lâu nữa, ta sẽ nhịn không được, hình thần câu diệt.”
“Làm chó cho người ta cả một đời, chung quy vẫn là con chó.”
“Người phàm còn dám gào to hai câu ‘Thay phiên làm Hoàng đế, năm nay đến lượt nhà ta’ nữa đấy...”
Đệ đệ nhẹ giọng nỉ non, giống như ma âm nhiếp hồn, vờn quanh bên tai Tôn Lộ Viễn.
Suy nghĩ trước đây bị hắn đè xuống trong lòng, lại chịu ảnh hưởng, kìm nén không được mà bật ra một lần nữa.
“Thánh triều Đại Khải...”
Tôn Lộ Viễn híp mắt, một lần nữa đánh giá những thông tin trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận