Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 903: Khách thiên ngoại Huyền Hoàng

Nhưng mà chuyện này khó lường trước.
Trong một năm Lý Phàm kiên nhẫn chờ đợi thế gian Huyền Hoàng thay đổi để phân thân thành công lấy Hắc Kiếm đi.
Đột nhiên lại xảy ra một chuyện hắn không nghĩ tới, trong luân hồi từng trải trước đây chưa từng xuất hiện.
Một ngày nọ Thiên Dương đang nằm ngơ ngác trong Linh Mộc giới bỗng bật dậy.
Hắn nhìn về một hướng nào đó ở Huyền Hoàng giới, nét mặt nghiêm túc.
Sự khác thường của Thiên Dương lập tức khiến Lý Phàm cảnh giác.
Hắn biết rõ tính tình của sư đệ này của mình, ngoại trừ mình và sư huynh của hắn gần như hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác.
Lúc này vẻ mặt nghiêm túc như vậy chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
“Sư đệ, làm sao vậy?” Lý Phàm lách mình đến trước mặt Thiên Dương, giả vờ thuận miệng hỏi.
“Ta cảm nhận được có một dao động không gian cực mạnh giáng xuống Huyền Hoàng giới. Trong lúc nhất thời không thể xác định được vị trí của đối phương.”
“Nhưng chắc chắn không sai.” Thiên Dương càng nói càng trôi chảy, lời ít mà ý nhiều.
Lý Phàm nghe vậy, trong lòng nhảy dựng: “Dao động không gian cực mạnh? Là ý gì?”
“Nếu như chỉ truyền tống không gian trong Huyền Hoàng giới sẽ không xảy ra dao động dữ dội như vậy. Điều này chứng tỏ, Huyền Hoàng giới...”
“Có khách thiên ngoại đến?” Lý Phàm tiếp lời.
Thiên Dương khẽ gật đầu.
Nét mặt Lý Phàm đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Vùng chí ám tinh hải này lại tồn tại tu sĩ nào khác nữa sao?”
“Hay nói cách khác người này đến từ bên ngoài tường cao?”
Trong đầu Lý Phàm thoáng chốc sinh ra vô số suy nghĩ.
Cảm xúc dâng trào, ngay cả với lòng dạ của hắn mà thật lâu cũng không thể yên tĩnh lại.
Ngoài chuyện có khách từ thiên ngoại đến làm cho người ta sợ hãi ra, nguyên nhân quan trọng là chuyện này chưa từng xảy ra trong luân hồi từng trải của hắn trước đây.
Rốt cuộc đã xảy ra thay đổi ở chỗ nào dẫn đến sự giáng lâm của khách thiên ngoại?
“Có lẽ còn có khả năng khác.”
Trong lòng Lý Phàm bỗng khẽ động: “Có lẽ chuyện này đã từng xảy ra ở mấy kiếp trước, nhưng với thực lực của ta lúc đó không thể cảm nhận được chuyện này.”
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Phàm mới bình tĩnh trở lại.
Động tĩnh lớn như thế này, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được.
Trước tiên xem phản ứng của bọn họ như thế nào.
“Sư đệ thời gian này vất vả cho ngươi, xem thử có thể truy lùng dao động không gian đó hay không.” Lý Phàm căn dặn.
Thiên Dương gật đầu nhận lệnh.
Sự thật chứng minh tuy dân chúng bình thường không biết đến sự giáng lâm của khách thiên ngoại.
Nhưng quả thật đã tạo thành ảnh hưởng khá lớn đối với những kẻ thống trị bên ngoài của Huyền Hoàng giới.
Rõ ràng nhất chính là tình thế đang vô cùng căng thẳng bỗng nhiên đều cùng hòa hoãn lại.
Ba mươi mấy ngày liên tiếp pháp tướng thiên tôn của Vạn Tiên Minh đều không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Còn bên phía Ngũ Lão hội cũng yên tĩnh lạ thường.
Tình hình này giống như hai bên cùng dừng việc làm trong tay lại để đi làm việc khác.
Lý Phàm cũng truyền tin tức liên quan đến dao động không gian dữ dội kia cho Ngũ Lão hội.
Trong lúc nhận được câu trả lời chắc chắn của Ngũ Lão hội, bọn họ cũng tỏ vẻ đang trong quá trình điều tra nguyên nhân gây ra dao động không gian này.
Và nói nếu như bên phía Vạn Giới Liên Hợp hội có phát hiện phải nhanh chóng thông báo.
“Trịnh trọng như thế thật quá hiếm thấy.” Lý Phàm sờ cằm sẽ chau mày.
“Điều quan trọng nhất là Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội liên thủ nhiều ngày như thế mà vẫn chưa tìm được khách thiên ngoại kia?”
Trong lòng Lý Phàm mơ hồ cảm thấy bất an.
Đi tới đi lui một lúc cuối cùng hạ quyết tâm.
Đến ngôi miếu nhỏ đổ nát ở châu Ung Vận, tới trước mặt Thạch Bản tiền bối.
“Ngươi nói dao động cách đây không lâu sao?” Thạch Bản tiền bối gần như lĩnh ngộ được đạo câu cá, khí tức trên người không rõ ràng. Giống như thủy triều tạo ra chấn động với mọi thứ xung quanh trong lúc dâng lên và rút xuống.
Với thực lực hiện tại của Lý Phàm, khi muốn tiếp cận đều sẽ bị sức mạnh vô ý toát ra này mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Lý Phàm không khỏi kinh sợ trong lòng.
“Đúng vậy mức độ lớn mạnh của dao động không gian đó rõ ràng vượt qua quy cách truyền tống không gian trong Huyền Hoàng giới. Nếu người ở thế giới bên ngoài, e rằng...” Lý Phàm thầm lo lắng.
“Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội bắt tay cùng tìm kiếm đến bây giờ vẫn chưa có kết quả. Cho nên vì an nguy của Huyền Hoàng giới chỉ có thể đến đây nhờ tiền bối giúp đỡ.”
Thạch Bản tiền bối im lặng không lên tiếng một lúc lâu.
Nhưng mà không phải không muốn trả lời, chỉ giống như đang ngủ mà thôi.
Qua một lúc, sau khi hắn tỉnh lại lần nữa mới lắc đầu mỉm cười: “Tuy ta đã chán ghét cuộc sống, nhưng dù sao trên người mang thạch bản sáng thế. Nếu như Huyền Hoàng giới thật sự rơi vào nguy cơ sống chết, sao ta có thể trơ mắt ngồi nhìn được chứ?”
“Chuyện này thật sự chỉ là một hiểu lầm, không hề có khách thiên ngoại gì đó...”
“Tóm lại, nếu như ngươi thật sự muốn biết ngọn nguồn của chuyện này thì đến nơi này tìm người đó đi.”
Thạch Bản tiền bối nói rồi chỉ nhẹ vào Lý Phàm.
Sau đó tin tức tương ứng xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Thạch Bản tiền bối lại chìm vào trong cảm ngộ đạo câu cá, Lý Phàm cúi người hành lễ sau đó rời đi.
“Châu Thanh Hoang, Hàn Trung?”
Lý Phàm xem thông tin Thạch Bản tiền bối truyền tới, không khỏi chau mày.
Lý Phàm cũng từng đến châu Thanh Hoang này.
Nằm ở nơi hẻo lánh phía tây nam Vạn Tiên Minh, hoang vắng xa xôi, đất rộng người thưa.
Lạc hậu hơn biển Tùng Vân một chút, là tồn tại kém cỏi nhất trong Vạn Tiên Minh.
“Lẽ nào chính vì như thế mới thích hợp ẩn náu?”
Lý Phàm nghĩ như vậy rồi hóa thành độn quang bay về phía châu Thanh Hoang.
Tốn chút thời gian, khi hắn đến điểm đích, trước cửa nhà Hàn Trung.
Chưa vào trong Lý Phàm đã ngửi thấy mùi rượu.
“Tại sao không ai tin ta?”
“Rượu ngon!”
“Ha ha, đều không phải sự thật chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi! Ực...”
Lý Phàm càng chau mày.
Đi vào trong phòng, Lý Phàm nhìn thấy một tu sĩ đầy râu ria, quần áo rách nát, nằm trên mặt đất rất mất hình tượng.
Trong tay nắm chặt vò rượu, nét mặt mê mang.
Thần thức lập tức quét qua người Hàn Trung, không hề có nguy hiểm gì.
Người này chẳng qua là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, không có bất cứ uy hiếp nào.
“Ngươi là Hàn Trung?” Lý Phàm lạnh lùng hỏi.
Hàn Trung mơ màng liếc Lý Phàm một cái, ngây ngẩn hồi lâu.
Sau đó lại giống như căn bản không nhìn thấy Lý Phàm, tự mình xách vò rượu lên uống tiếp.
Lý Phàm hừ lạnh định dùng thuật sưu hồn moi hết mọi bí mật trong đầu sâu rượu này ra.
Nhưng mà khi tay phải của Lý Phàm đặt lên đầu của Hàn Trung.
Giống như bị lửa đốt, trong nháy mắt Lý Phàm thu tay lại.
“Hửm?”
Lý Phàm nhìn bàn tay của mình hơi thất thần.
Tuy da thịt bên ngoài không có trở ngại gì nhưng Lý Phàm cảm nhận được rõ ràng thần hồn của mình đã khô héo trong khoảnh khắc tiếp xúc với đối phương!
Không phải bị thương mà thần hồn khô kiệt giống như tu sĩ kề cận với cái chết!
Trong lòng Lý Phàm không khỏi chấn động.
Phải biết rằng cường độ thần hồn của hắn lúc này cho dù trong tu sĩ Hợp Đạo cũng khó có đối thủ.
Nhưng bây giờ đứng trước một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi lại bị thương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận